[Phần kết]

Hai người chúng tôi nhanh chóng nhảy xuống đuổi theo Tô Bạch, và tôi ngay lập tức phải hối hận vì quyết định của mình.

Dù biết rõ đây là một cái ao chứa đầy trùng độc, dù đã biết rằng đây chỉ là trong ký ức của Tô Bạch, tôi cùng với Xích Nguyệt chỉ là những linh hồn sẽ không phải chịu bất kỳ thương tổn nào. Nhưng khi thấy lúc nhúc dưới đây là đầy rẫy những con rắn, những con bọ cạp và vô số loài gu trùng khác nhau đang làm tổ thì tôi không thể khiến bản thân ngưng rùng mình vì sợ hãi.

Ngay cả khi là một linh hồn, thì tôi đã phải trải qua nỗi sợ hãi mà không một từ ngữ nào có thể diễn tả được, vì vậy mà dựa vào những vết máu chảy ra trên khắp da thịt Tô Bạch, tôi chỉ có thể mường tượng cơn đau đớn tột cùng nàng phải chịu đựng khi đã nhảy xuống cái ao chứa đầy gu trùng này…

Với cơ thể đầy rẫy những vết thương, nàng vẫn phải chống lại vô số gu trùng.

Tôi thấy vô số những con trùng, rắn và bọ cạp đang cắn xé và chích nọc độc vào nàng, cho đến khi da thịt nàng dần rách ra, lộ ra thứ ánh sáng trắng kinh dị ấy phát ra từ xương của nàng. Sử dụng con dao găm giấu trong tay áo, nàng tiếp tục chiến đấu, cố gắng đẩy lui chúng ra xa khỏi mình.

Không lâu sau, các giác quan của nàng dần trở nên mờ nhạt, tâm trí ngày càng lạc lối. Nàng bắt đầu ăn những con trùng khác, và dần để lộ ra những chuyển động, chiêu thức kỳ dị như những con gu này.

Toàn bộ những diễn biến này quá ư là đẫm máu, và tôi không thể chịu đựng được để mà theo dõi tiếp được nữa. Tuy nhiên Xích Nguyệt lại quan sát cảnh tượng này mà không hề chớp mắt lấy một lần.

Khi chứng kiến mọi chuyện xảy ra, ánh nhìn của anh vẫn không thay đổi dù chỉ một chút, đôi mắt anh lấp đầy những niềm vui, và ẩn sâu trong niềm vui ấy, là hình bóng những giọt lệ.

Giữa chừng dường như đã có ai đó đến đây. Hai người họ đều không nhận ra sự hiện diện này, và chỉ có tôi ngước lên nhìn người đó.

Đó là Ah Lai.

Ag Lai nhìn quanh hồ gu, trước khi nói với nụ cười lạnh nhạt, ‘Vậy là cô thật sự tới đây. Vì cô muốn trở thành gu Jue Sha, vậy thì cứ làm những gì mình muốn. Làm sao mà tôi lại có thể ngăn cản được mong muốn của cô, nếu cô có đủ quyết tâm và dũng cảm?’

Nói xong, Ah Lai quay người rời đi.

Lúc đó, tôi cảm thấy mình không để tâm cho lắm. Tôi không biết Ah Lai đang có kế hoạch gì, nhưng tôi nhanh chóng cảm thấy mệt mỏi vì phải chứng kiến khung cảnh máu me trong ao gu, nên đã kiếm một nơi để nghỉ ngơi. Vì có quá nhiều bàng hoàng nên tôi không thể biết được bản thân đã thiếp đi bao lâu, nhưng khi tỉnh dậy, tôi thấy tất cả những gu trùng trong ao đã biến mất.

Và Tô Bạch - nếu không có dáng hình từng là của một con người, thì sẽ không thể nào để nói được trước đó nàng trông như thế nào.

Nàng co rúm người lại nơi góc ao, dường như nàng đang phải chịu đựng cơn đau đớn đến tột cùng cực. Tuy nhiên nàng vẫn tiếp tục vung con dao chém xung quanh. Xích Nguyệt vẫn bên nàng. Anh nâng cánh tay mình lên, cố gắng chậm rãi kéo nàng vào lòng mình.

Tôi cẩn thận tiến tới, chỉ nhìn thấy Tô Bạch đang dùng con dao khắc đi khắc lại trên mặt đất hai chữ ‘Xích Nguyệt’.

Tôi mập mờ nghe được tiếng nàng thì thầm, ‘Em sẽ không bao giờ quên. Em sẽ không bao giờ quên.’

Tâm trí tôi ngập tràn những thắc mắc, nhưng tôi sớm nghe được Xích Nguyệt giải thích bằng giọng nói khàn khàn của mình, ‘Một gu trùng sẽ không còn giữ bất cứ ký ức nào. Nàng sẽ sớm quên tất cả những việc này.’

Nhưng Tô Bạch không đơn thuần là một gu.

Nàng không có ý định quên.

Nàng không thể quên.

Vì vậy mà vẫn tiếp tục khắc cái tên Xích Nguyệt lên trên mặt đất và trên vách hang.

Nàng khắc đi khắc lại - để nhắc nhở bản thân không được quên.

Nhưng sớm thôi, những ký ức này sẽ bị những chất độc của gu trùng ăn mòn dần.

Ngay cả khi nàng khắc tên anh chằng chịt khắp hồ gu;

Ngay cả khi nàng khắc cả tên lên cả thứ ánh sáng trắng đang lộ ra dưới da của mình - xương của nàng đi chăng nữa, thì -

Cuối cùng khi nàng tỉnh lại vào sáng hôm sau, nàng sẽ sớm nhận ra rằng ngoại trừ cái tên này, bản thân không thể nhớ được bất cứ một thứ gì khác nữa.

Nàng ôm đầu và khóc cho cả đến khi mình không còn thở nổi nữa. Ngay cả khi nàng không biết vì sao mà mình khóc, nhưng nàng vẫn tiếp tục nhắc đi nhắc lại cái tên, ‘Xích Nguyệt, Xích Nguyệt.’

Những tiếng kêu khóc van nài tựa như giọt nước cuối cùng tràn ly, giọt nước ấy rơi xuống đè nặng lên con người của Xích Nguyệt. Cuối cùng thì hình tượng tự chủ, con người lạnh lùng của anh cũng sụp đổ, tan vỡ khi tiếng khóc của anh hòa cùng với nàng.

Anh vùi đầu vào cổ áo nàng nhưng anh không thể chạm được vào nàng. Anh đổ lệ, những giọt lệ tuôn rơi khi anh cố gắng gọi tên nàng với chất giọng khàn đặc của mình…

‘Tô Bạch… Tô Bạch…’

Nhưng nàng chẳng thể đáp lại anh.

Giữa tiếng khóc thảm thiết và tiếng kêu gào khàn đặc, tiếng thì thầm cuối cùng của Tô Bạch dần trở thành tiếng rít của rắn.

Nàng không còn khóc nữa; nàng cũng không còn cảm thấy buồn nữa.

Là người duy nhất vẫn còn giữ được tỉnh táo, tôi đứng bên cạnh hai người, yên lặng theo dõi họ.

Không lâu sau tôi nghe được âm thanh cửa mở từ phía trên đầu mình.

Từ trên cao giọng nói trong trẻo và thanh tú của Ah Lai vọng xuống khi cô nói một cách đầy tự hào, ‘Lãnh chúa Xích Nguyệt, ngay cả khi Tô Bạch trốn đi vì sợ hãi và không chấp nhận dùng thân mình để đổi lấy gu Jue Sha đi chăng nữa, thì em vẫn cố gắng xoay xở để tìm kiếm được cách cho ngài lấy được Jue Sha. Em đã tìm được một người ở vùng đồng bằng miền Trung. Cô ta rất giỏi trong khoản chiến đấu và rất phù hợp để trở thành vật tế cho gu. Một con người thật sự rất kinh khủng khi mà cô ta có thể tiêu diệt được hết tất cả gu trong hồ để có hấp thụ hết chất độc vào trong cơ thể của mình.’’

‘Đây là tà thuật. Em không nên làm vậy.’ Theo tiếng bước chân đó là giọng của Xích Nguyệt. Giọng nói của anh mang theo một chút thất vọng.

Ah Lai nói với giọng bất mãn, ‘Nếu ngài không sỡ hữu Jue Sha thì mọi người sẽ nghi ngờ khả năng điều khiển gu của người. Mà em thì lại không muốn bất cứ ai có ý kiến gì về kỹ năng của ngài cả.’

‘Em đã tìm thấy Tô Bạch chưa?’ Xích Nguyệt đột ngột thay đổi chủ đề, ngay cả vậy thì anh cũng không muốn tranh cãi với cô nữa.

Ah Lai dường như không vui khi cô nói với giọng buồn bã, ‘Lãnh chúa Xích Nguyệt, tại sao ngài cứ phải lo lắng về kẻ phản bội đó chứ? Từ khi cô ta chọn bỏ trốn thì ngài cũng phải để cô ta đi chứ.’

Khi hai người họ nói chuyện với nhau, họ dần tiến tới cho đến khi dừng lại đứng bên cạnh ao gu. Xích Nguyệt cúi đầu xuống yên lặng quan sát Tô Bạch đang co rúm bên dưới, và Tô Bạch ngẩng đầu mình lên đối mặt với ánh mắt của anh.

Những tia nắng chói chang xuyên qua khe cửa soi rọi bóng dáng người nam nhân, nhưng trong đôi mắt giờ chỉ còn chứa linh hồn của rắn ấy không chút lo lắng nào, trái lại trong đó chỉ còn là miên man.

Rốt cục thì Tô Bạch không nhớ được anh.

Và Xích Nguyệt thì không nhận ra đó là Tô Bạch, người đứng ngay trước mắt mình.

Anh nhìn chằm chằm vào Tô Bạch, và không hề nhận ra nàng, anh thề với bản thân, ‘Ta sẽ tìm được em ấy. Ngay cả khi ta phải dùng cả cuộc đời mình, ta vẫn sẽ tìm em.’

Nếu đây chỉ là một trò đùa do ông trời tạo ra thì đây thực sự là một trò đùa quá là độc ác.

Và trò đùa này, đúng như tôi đoán, nó đã khiến cho người đứng sau tôi, Xích Nguyệt phải bật cười.

Anh cười, bất lực nhìn Tô Bạch được Xích Nguyệt của quá khứ đưa ra khỏi ao gu.

Rồi anh quỳ xuống trước chính mình, khi nghe Xích Nguyệt trong quá khứ lên tiếng, ‘Từ giờ trở đi, em sẽ là gu của ta - Jue Sha. Ta sẽ không bao giờ phản bội em cũng sẽ không bao giờ rời xa em. Cuộc sống của hai ta sẽ không rời xa nhau cho tới khi cái chết chia lìa.’

Trong quá khứ, tôi đã từng được nghe nói rằng khi một Cổ Sư tạo ra được một gu trùng mạnh mẽ nhất của mình, cả đời của người đó sẽ gắn liền với gu đó.

Từ đó trở đi, nếu người đó sống thì gu sống; nếu người đó chết thì gu cũng không sống được - họ được liên kết bởi số mệnh là sẽ bên nhau mãi mãi.

Cuối cùng thì Xích Nguyệt và Tô Bạch cũng được về bên nhau, nhưng theo cách thật sự quá là nghiệt ngã.

Đứng trước điều ngớ ngẩn này, Xích Nguyệt, người cuối cùng cũng hiểu được mọi việc xảy ra ở ba năm trước, anh chỉ có thể tiếp tục cười. Ngay cả khi anh đã kiệt sức, tiếng nói và cổ họng anh như bị xé toạc, anh vẫn không ngừng cười.

Tôi đứng bên cạnh họ một lúc lâu cho đến khi cuối cùng, Xích Nguyệt phun ra một ngụm máu tươi cuối cùng rồi gục trên mặt đất.

***

Cuối cùng thì tôi phải đưa Xích Nguyệt người đang chìm đắm đau khổ ra khỏi giấc mộng này.

Sau khi tỉnh dậy, anh thẫn thờ nhìn gian nhà trúc của tôi. Tôi thở ra hơi thở nặng nề và muốn an ủi anh, nhưng tôi không biết mình phải mở lời như nào khi chứng kiến nỗi tuyệt vọng của anh.

Và sau một thời gian vô thần, Xích Nguyệt bất ngờ ngẩng đầu lên, nụ cười nở trên môi anh.

Nụ cười của anh thật ấm áp và dịu dàng làm sao, tuy vậy nó lại khiến cho tim tôi run lên vì ngạc nhiên.

Tôi thấy Xích Nguyệt từ từ đứng dậy và rời khỏi căn phòng, trước khi anh đứng bên cạnh trước mặt người thiếu nữ mà anh dẫn theo.

Nhẹ nhàng, anh hỏi cô, ‘Tên em là gì?’

Cô gái chỉ rít lên như con rắn, và tôi không thể biết được cô đang nói gì. Với nụ cười nhạt trên môi, anh nâng cánh tay mình để vuốt ve khuôn mặt của cô gái, như thể là đang lau đi những giọt nước mắt của cô.

Giọng nói của anh thật dịu dàng khi lên cất lời, ‘Là con cháu nhà Tô gia, sao em có thể dễ dàng mà khóc như vậy được?’

Cô gái không thể trả lời, cô chỉ có thể rít lên từng tiếng.

Và anh… dường như anh không thể nghe được bất cứ điều gì, vì vẫn đang chìm đắm trong thế giới riêng của mình khi hai cùng nhau rời đi.

Nụ cười dịu dàng của anh, nụ cười đầy ấm áp ấy, gợi cho tôi nhớ đến ánh sáng cuối thu, thứ ánh sáng tỏa sáng trên bầu trời nơi lần đầu hai người gặp nhau ở thành Lạc Dương nhiều năm trước.

Sau đó anh nói với nàng, ‘Tô Bạch, đi với ta. Ta sẽ cho em một mái nhà.’

Nàng ngẩng đầu lên chạm mặt đôi mắt anh, nàng đã rơi lệ.

Từ đó về sau, đây chính là cuộc sống mà nàng đã được định trước.

Tôi nhớ lại, cách đây ba năm, vào một đêm tuyết rơi dưới bầu trời đầy sao ấy, một cô gái có vóc người nhỏ nhắn, người đã trộm một củ khoai của tôi.

Cô ấy yêu cầu tôi đệt cho cô một giấc mộng.

Tôi nghĩ là - hôm nay, cuối cùng tôi cũng đã hoàn thành được yêu cầu của cô ấy.

Tôi không hiểu tại vì sao, nhưng mà tôi thấy khóe mắt mình cay cay.

Tuy vậy tôi chỉ có thể mỉm cười, và tiếp tục ca lên khúc hát, ‘Khắc sâu vào xương thịt em là niềm khát khao không gì lay chuyển được, là tình yêu em dành cho người, người có biết không?’

END

_________________________________________________________________________________________________________

Editor’s note: BUỒN x2 Trầm cảm rồi…

Đôi lời từ dịch giả:

Một lần nữa xin cảm ơn cathartic city đã dịch và cung cấp link eng bộ này, cảm ơn Editor đã giúp đỡ để hoàn thành bản dịch.

Và cảm ơn tác giả Ye Xiao đã viết nên một tác phẩm hay như vậy.

Khuyên các độc giả hãy 1 lần nữa đọc lại từ đầu bộ này để hiểu hơn.

-Thành-

Hạnh phúc nhất cũng chính là đau đớn nhất