Trần An bỏ lại câu nói đó rồi rời đi, Ứng Nghê khó hiểu đứng ngây người tại chỗ rất lâu.
Đợi đến khi về đến nhà, thời gian đã gần rạng sáng.
Một đêm trải qua quá nhiều chuyện, đầu óc quá tải, bụng đói cồn cào. Cô lê thân thể mệt mỏi đi nấu một bát sủi cảo đông lạnh.
Vừa ăn vừa nghĩ về câu nói của Trần An.
Lần đầu gặp mặt ở buổi họp lớp, Dư Giảo Giảo đã kể hết mọi chuyện về anh. Sau đó, Trần Kinh Kinh biết được họ là bạn học, càng không kiêng dè mà kể về lịch sử làm giàu đầy cảm hứng của anh trai mình.
Tuy không đến mức biết rõ tường tận, nhưng bị môi trường xung quanh ảnh hưởng, cũng không thể nói là không biết gì.
Hơn nữa, với địa vị nổi tiếng hiện giờ của anh, chỉ cần lên mạng tìm kiếm, ngay cả nhóm máu cũng có thể tra ra được.
Rốt cuộc có gì mà cô không biết?
Ứng Nghê nuốt viên sủi cảo cuối cùng đã bị nấu nát, cắn đầu đũa suy nghĩ một lúc. Ngay khi cô chuẩn bị cầm điện thoại lên tìm kiếm thì màn hình khóa hiện lên tin nhắn từ số lạ.
Lông mày cô lập tức nhíu lại.
Ứng Nghê tự nhận thấy mình đã nói rất rõ ràng, không thích chính là không thích, thái độ bảo anh cút đi tuyệt đối không có chút đường lui nào.
Cô ghét nhất kiểu đàn ông đeo bám dai dẳng. Cô liếc mắt lướt qua màn hình, giao diện chuyển sang WeChat.
Nhưng không phải Trần An.
[Xin lỗi… Không biết nên nói gì, đợi tình hình của mẹ anh ổn định rồi anh đến tìm em được không?]
Ứng Nghê buông lỏng hàm răng khiến chiếc đũa rơi xuống, ngón tay bực bội gõ lên màn hình lạnh lẽo hơn mười lần, một lúc sau mới trả lời:
[Không được]
Gõ xong hai chữ này, Ứng Nghê bưng bát đi vào bếp.
Đợi đến khi dọn dẹp xong rồi xem điện thoại, Chu Tư Dương đã gửi một đoạn tin nhắn rất dài chiếm đầy màn hình, phải kéo xuống mới xem hết được.
Ứng Nghê không có tâm trạng xem, lướt qua loa đến cuối cùng.
Câu cuối cùng là –
“Ứng Nghê, chúng ta làm hòa nhé.”
Ứng Nghê cầm điện thoại, không biết nên dùng tâm trạng gì để đối mặt với bảy chữ ngắn ngủi này, nhưng lại đọc rất khó khăn.
Nếu là vài ngày trước, có lẽ cô sẽ cân nhắc xem có nên quay lại hay không, dù sao sau khi gặp Chu Tư Dương, cô mới biết hóa ra mình cũng có thể là một người hoài niệm quá khứ.
Cô bắt đầu yêu đương từ cấp hai, bạn trai từng hẹn hò phải dùng hai tay mới đếm hết. Nhưng cô luôn khẳng định Chu Tư Dương mới là mối tình đầu của mình, những chuyện trước đây, không thể gọi là tình cảm, bắt nguồn từ sự tò mò, mới mẻ, nhàm chán… Giống như trò chơi trẻ con, việc thân mật nhất từng làm chỉ là nắm tay.
Trước khi bọn họ muốn tiến thêm một bước, Ứng Nghê đã sớm mất hứng thú nói lời chia tay, rồi quên béng đi. Thậm chí đến họ gì cũng không nhớ rõ.
Nhưng Chu Tư Dương thì khác. Cũng khác với bọn họ.
Ngay cả khi ở nước ngoài không ai quản thúc, cô chủ động tích cực muốn vượt qua giới hạn cuối cùng của sự thân mật, Chu Tư Dương nhẫn nhịn đến mức không nói nên lời, nhưng vẫn kiên quyết đẩy cô ra.
Chỉ đơn giản vì.
Cô chưa tiêm phòng đầy đủ.
Ứng Nghê mặc kệ, Chu Tư Dương tự nhốt mình trong phòng, dựa lưng vào cửa, nghiêm túc nói với cô: “Không được, anh phải chịu trách nhiệm với em.”
Chịu trách nhiệm. Một động từ thật tuyệt vời. Khiến cô nhớ mãi đến tận bây giờ.
Nhưng bây giờ, khi dòng chữ không biến mất, nét chữ rõ ràng như bằng chứng hiện ra trước mắt cô, những thứ vốn tưởng như sâu sắc bỗng trở nên mơ hồ vì sự tẩy rửa của thời gian.
Cô ghét câu nói này đã cách bao nhiêu năm rồi, càng ghét sự chất vấn của Tô Vân.
Cô không có bố để dỗ dành, không có mẹ để nương tựa, ngay cả ngôi nhà có thể trở về sau mỗi lần cãi nhau cũng không còn tồn tại.
Đối mặt với Chu Tư Dương, cô không còn có thể hét lên câu “Bố mẹ tôi cũng ghét anh” nữa. Cô đã mất tất cả.
…
Ứng Nghê đi đến đầu giường ngồi xuống, cụp mi, cẩn thận soạn từng chữ một.
Viết xuống một dấu chấm hết đầy tiếc nuối nhưng chắc chắn cho mối quan hệ của họ.
Sau khi gửi đi, cô nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trong màn đêm yên tĩnh, có người cãi nhau, có người cười nói vui vẻ, tiếng tivi lẫn với tiếng leng keng của bát đĩa va chạm.
Mọi thứ thật rõ ràng, nhưng đều dần tan biến theo bàn tay cô che lên mắt.
*
Sau ngày hôm đó, Ứng Nghê đã rất lâu không gặp lại hai người đàn ông này.
Một cơn mưa lạnh ập đến, nhiệt độ giảm xuống một chữ số, báo hiệu mùa đông chính thức bắt đầu.
Về việc có nên đến quán bar ứng tuyển hay không, ban đầu Ứng Nghê vô cùng kiên quyết.
Nhưng khi các hóa đơn vay tiền qua mạng liên tục xuất hiện, điện thoại đòi nợ cứ reo liên hồi, trong đầu cô thỉnh thoảng lại hiện lên những lời của Hiên Tử –
“Quán bar đàng hoàng, ở trong khách sạn Vạn Lệ, không phải như cô nghĩ đâu.”
“Thời buổi nào rồi, cô không muốn thì không ai ép cô, cùng lắm uống vài ly.”
Vạn Lệ cô biết, khách sạn hạng sang xa hoa nhất của thành phố Hòa Trạch. Lúc nó được xây dựng, cô đang học cấp ba, được mệnh danh là xa hoa nhất châu Á. Lúc đó, Ứng Quân Ngọc muốn đầu tư vào, nhưng không đủ điều kiện.
Lúc đó vốn nghĩ, đợi khi nào nó khai trương nhất định phải đến ở một hai tuần, xem thử nó có gì ghê gớm.
Không ngờ lần đầu tiên bước vào lại là nhiều năm sau, với tư cách là một người tìm việc.
“Tiểu Hiên giới thiệu đến à?” Quản lý Chu khoanh tay, nhìn cô từ đầu đến chân.
Ứng Nghê ừ một tiếng.
Hai tay đút trong túi áo khoác gió, túi xách cũng đeo trên vai.
Tuy nét mặt ôn hòa, nhưng rõ ràng là đã chuẩn bị sẵn sàng để quay đầu bỏ đi bất cứ lúc nào.
Quản lý Chu nhận ra cô không mấy mặn mà với công việc này, Vạn Lệ Ca không thiếu mỹ nữ, định bụng nói vài câu qua loa cho xong chuyện.
Nhưng sau khi quan sát kỹ khuôn mặt của người phụ nữ, lời đến miệng lại biến thành: “Biết nhảy không?”
“Không…” Ứng Nghê do dự một chút, điều này phụ thuộc vào việc cô có thật sự muốn công việc này hay không.