Đầu tiên, cuộc hôn nhân của công chúa bị buộc phải gián đoạn, sau đó Cao Minh Viễn bị phát hiện là kẻ mạo danh và bị tống vào nhà tù của hình bộ để chờ xét xử.

Tiêu Phủ bị lục soát, nhiều quan chức bị bắt vào tù.

Long Diên Cung, đèn sáng trưng.

Hoàng đế vừa đọc sổ sách của Tiêu Phủ do Dung Ngạn nộp lên, và nghe Dung Ngạn kể về nơi ẩn náu của binh tướng mà Tiêu Ngọc Minh đã bồi dưỡng.

Nhìn gương mặt của Tiêu Ngọc Minh, hoàng đế thở dài một hơi.

"Ngươi gian khổ học tập mấy năm, còn là Thám Hoa đắc cử, trẫm cũng không có phong chức gì cho ngươi, ngươi một hạt gạo cũng chưa nhận được, ngươi vì trẫm làm nhiều như vậy."

Dung Ngạn nói: "Thảo dân có hai điều ước trong cuộc đời này. Một là sống theo lý tưởng của mình, mang những gì đã học cống hiến cho giang sơn xã tắc; hai là được ở bên thê tử mãi mãi, sống hay không quan trọng. Hành động của thảo dân chỉ là nghe theo trái tim.”

Hoàng đế nhấn mạnh:

"Trẫm muốn ngươi khôi phục thân phận, trợ giúp trẫm trị vì giang sơn Đại Ngụy."

"Có cách nào không? Dung ái khanh."

Dung Ngạn cười nhạt: "Thảo dân đã chết, thù cũng đã báo, thần không thể ở trong cơ thể này quá lâu, thần và Lan Nhi nên đi rồi."