Sau khi nghe nói, ta đã không thể bình tĩnh.

Ngày hôm đó ta được chứng kiến ​​cảnh Chu Cố bị giết, quá sợ hãi trước sự tàn ác của Tiêu Ngọc Minh đến nỗi cả đêm ta không ngủ được.

Có những lúc như vậy, những gì nhìn thấy chưa chắc đã là sự thật.

Tiêu Ngọc Minh không phải Tiêu Ngọc Minh, và những người bị chàng một cách tàn nhẫn đều xứng đáng với tội ác của họ, một vạn lần cũng không phải quá đáng.

“Tướng công, tại sao chàng không Tiêu Ngọc Minh và Cao Minh Viễn trước?” Ta nói.

“Giết bọn chúng vẫn chưa đủ.” Dung Ngạn ôm ta, uể oải ngồi xuống.

Y như được khích lệ, gạt đi cảm xúc chán nản vừa rồi, vuốt tóc ta, cười nói: “Nương tử nói đúng, tuy đã nhưng lý tưởng không bao giờ chết”.

"Tiêu Ngọc Minh có rất nhiều đồng bọn, ta muốn tiêu diệt bọn chúng một cách triệt để."

"Ta đã thu thập được chứng cứ Tiêu Ngọc Minh cùng đồng bọn, thời cơ thích hợp lúc đó ta sẽ lấy ra."