Trời sáng rồi.
Ngày công bố kết quả khoa cử đã đến, rất đông người có mặt trước bảng thông báo.
Lễ bộ đem theo người tới quán trọ tuyên đọc thánh chỉ: “Khoa cử đỗ tam giáp – Dung Ngạn”
Chủ quán trọ vui mừng khôn xiết, đưa theo người tới trước phòng trọ rách nát của Dung Ngạn: “Dung đại nhân, chúc mừng ngài, đỗ rồi!”
Cánh cửa căn phòng vừa mở, một người đàn ông trẻ thân mặc vải thô bước ra, chắp tay chào mọi người rất lễ độ: “Tiểu sinh Dung Ngạn đã được các vị giúp đỡ nhiều.”
“Không phải hắn, ta mới là Dung Ngạn!”
“Chưởng quầy, tiểu nhị, các người không nhận ra ta sao?"
Dung Ngạn thực sự xông tới trước mặt bọn họ lớn tiếng đôi co.
Không một ai nghe được lời hắn nói.
Không một ai có thể nhìn thấy hắn.
Người trong nhà trọ dường như đã mất đi ký ức, không một ai ý thức được Dung Ngạn này thực chất không phải Dung Ngạn trước đây đã từng ở trong nhà trọ này.
Mọi người xung quanh huyên náo, tất cả ánh mắt đều đổ dồn lên người Dung Ngạn giả, cười nói chúc mừng anh ta, đeo vòng hoa đỏ rực rỡ lên trước anh ta.
Dung Ngạn lúc này mới thức tỉnh, bản thân đã rồi.
Vào cái đêm đen như mực hôm qua y đã bị vứt ở bãi tha ma.
Cái người thanh niên trạc tuổi y đã mạo danh thân phận ngẩng cao đầu cưỡi ngựa giữa hào quang.