Yuma Chiharu có một người em gái rất đáng yêu và dễ thương. Em ấy cực kỳ đáng yêu. Hơi lạm dụng từ “đáng yêu” quá rồi.
So với một học sinh sơ trung năm 2 bình thường, thì em ấy khá là nhỏ nhắn. Cơ thể cũng phát triển rất chậm, nhưng đó mới là điểm khiến ta muốn yêu thương và che chở cho em ấy…
Đôi bím tóc đen dài, đôi mắt to tròn, đôi răng khểnh lấp ló mỗi khi tươi cười, cánh tay cẳng chân thon gọn nhưng tràn đầy sức sống, và cả niềm yêu thích dành cho thời trang Punk nữa. Tất cả mọi thứ của em ấy đều thật đáng yêu. [note46664]
Hơn hết, em ấy dễ thương là bởi tính cách thẳng thắn, trung thực, và vui vẻ của mình.
Ngoài ra, em ấy cũng thích làm việc nhà và rất tận tụy trong việc chăm sóc người khác.
Không phải là tôi đang bênh vực cho em gái mình đâu. Kể cả khi bạn nhìn em ấy với tư cách một người phụ nữ, sẽ chẳng có mấy cô gái hấp dẫn được như vậy.
Tôi luôn nghĩ rằng em gái mình, Yuma Chimari, là người con gái dễ thương nhất trần đời.
Nên tôi đã rời khỏi nhà.
Khi lên cao trung, tôi đã chộp lấy cơ hội mà thuê một căn hộ trong văn phòng công ty xây dựng của bố tôi.
Lý do thì rõ ràng thôi.
Nếu tôi sống chung với gia đình lâu hơn nữa, tôi sẽ không thể kiểm soát được cảm xúc của mình dành cho đứa em gái Chimari…
“Onii-chan, hãy để Chima làm người yêu của anh!”
“———”
Khoảng một tháng sau khi tôi rời khỏi nhà, vào một đêm nọ nối liền với ngày đầu tháng 5.
Chimari đột nhiên ghé thăm tôi mà không hề báo trước.
Đó là lần đầu tiên chúng tôi gặp lại nhau, kể từ khi tôi rời khỏi nhà.
Nói thật thì, không có Chimari ở bên, một tháng đó hoàn toàn xám xịt.
Nhưng tôi không nên vui mừng.
‘Đã lâu rồi không gặp em, em gái anh vẫn dễ thương quá chừng!’ Tôi không được nghĩ như vậy.
Tôi chuyển nhà là để từ bỏ những cảm xúc đó…
Và khi tôi sắp sửa rời xa nó.
“Để Chima làm nha! Đi mà!”
Rồi xong.
Không cần nói tôi cũng biết, rằng lúc này đây, trên con đường trước cửa nhà mình, trái tim tôi đang rạo rực trong tuyệt vọng.
Đôi mắt to tròn và long lanh đó, đang nhìn thẳng vào tôi một cách nghiêm túc.
Vậy tức là… em ấy cũng có những xúc cảm tương tự dành cho tôi.
“N-Người yêu á… em có hiểu nó nghĩa là gì không vậy?”
Kể cả thế, tôi vẫn phải đưa ra một câu trả lời hợp lý.
Chimari lắc đầu rồi nói,
“Từ ‘thích’ của Chima là ‘thích’ dành cho một người đàn ông…”
Lời nói và tông giọng của Chima thật quá chân thành, đủ để hủy diệt những lý lẽ của tôi.
“Là đứa con gái, Chima thích Onii-chan như một người con trai…”
“...Chi-Chimari.”
“Hay Onii-chan… cảm thấy khác? Là do Chima tưởng tượng ra ư? Chỉ có mình Chima cảm thấy như vậy thôi sao…?”
“......”
*Thịch* *Thịch* Tim tôi đập như điên vậy.
“Chẳng phải Onii-chan rời khỏi nhà là để anh không đụng tay vào Chima sao…?”
Cơ thể nóng dần lên, đầu tôi trở nên choáng váng.
Chimari nhìn tôi với đôi mắt ngấn lệ.
“Chẳng phải Onii-chan thích em nhiều đến thế sao…?”
—Aa, nào, em dễ thương quá đi!
“Anh đã phải chịu đựng suốt một tháng, đúng chứ? Vậy thì ổn thôi mà? Đừng kìm nén nữa, Onii-chan, Chima cũng sẽ làm vậy. Em không thể chịu nổi nữa rồi…”
Thế này thì làm sao mà tôi kiểm soát được cảm xúc của mình nữa bây giờ—!!
“...Anh cũng không chịu nổi nữa.”
Những lời đó phát ra từ miệng tôi.
Không còn đường lui nữa.
Nhưng— chịu thôi. Tôi không thể—
“Onii-chan…!”
Tôi không muốn quay đi khi đang được xoa dịu bởi Chimari này.
“Anh cũng muốn cô bé tên Chimari sẽ không chỉ là em gái anh nữa— Anh muốn em trở thành một người bạn gái…”
“V-Vậy là, Chima và anh, đều đem lòng yêu nhau…!?”
“...Phải.”
“~~Nngn!”
Khi Chima nghe thấy câu trả lời của tôi, em ấy nén thân hình nhỏ nhắn của mình lại, và…
“Yayy! Em yêu Onii-chan!”
*Gaba!* Em ấy nhảy chồm lên người tôi.
Như em ấy đã từng khi còn nhỏ.
Tôi đón nhận Chimari và ôm lấy em ấy như cách tôi hay làm…
“Chimari… cảm ơn em, và cũng xin lỗi em nhiều lắm.”
Tôi đã đơn độc gặm nhấm những tâm tư của mình rồi tự rời khỏi nhà.
Mà không hề để tâm đến cảm xúc của Chimari.
Nhưng Chimari lắc đầu nguầy nguậy, bím tóc hai bên đầu như đang tung bay.
“Không, không sao hết mà. Sau cùng thì Onii-chan và Chima cũng thành người yêu của nhau rồi…!”
…Những câu từ của Chimari thấm vào cơ thể tôi. Nó vang vọng trong tôi như một cơn sốt.
Mối tình đầu của tôi đã thành công. Tôi thật sự đã làm được.
Chết rồi, tôi vui quá nên nhìn tôi hơi kinh dị xíu.
Những cảm xúc chất chứa bấy lâu nay trong tôi giờ đây như đang vỡ òa—
“Nhưng mà…”
Chimari đột ngột tách ra.
Rồi em ấy đưa ngón trỏ của mình lên trước miệng.
“Đây là bí mật, nhé? Anh không được để ai biết chuyện này đâu đó? Nó là một bí mật nhỏ của hai ta.”
Em ấy nở một nụ cười tinh nghịch.
Và cũng là một nụ cười đáng yêu vô cùng.
Thật vậy— Chimari nói đúng.
“Phải… nó là bí mật giữa anh và Chimari, ta không thể nói chuyện này cho bất cứ ai.”
Một cặp tình nhân cận huyết.
Đó là lý do ta không thể kể cho bố mẹ hay bạn bè nghe được.
Nhưng cũng vì thế—
“Ehe~... nó càng khiến em lo lắng nhiều hơn.”
Chimari cười nói trong khi đung đưa người qua lại, rồi từ từ nghiêng mình về phía trước.
“...Một lần nữa, từ bây giờ mong được anh chiếu cố, Onii-chan~.”
Và đó là cách mà mối tình giữa tôi và đứa em gái bắt đầu.
Tôi cảm thấy có làn gió nhẹ đầu tháng 5 thổi qua.
Tôi hạnh phúc, thật lòng hạnh phúc. Và cũng rất sợ nữa, nhưng mà—
Tôi chắc chắn, tuyệt đối, nhất định, không được để bất kỳ ai phát hiện ra mối quan hệ này.
Nếu bị phát giác, mọi thứ sẽ tồi tệ lắm đó—!!