“ Ta cần chuyển cái thứ này tới đâu, tốc độ như thế nào?”
Seymour Road chỉ hỏi khách hàng của mình hai điều. Hay nói cách khác, với tư cách là một người vận chuyển, anh không bao giờ hỏi về thứ mà mình được giao cho. Dù là con người hay đồ vật, thứ gì cũng được, anh sẽ sẵn lòng vận chuyển nó – miễn là nó vừa xe anh ta. Bất kể là 1 người với thân phận ẩn danh, điều mà có thể nhận thấy qua vết sẹo trên ống chân của họ, hay là một món hàng khiến bất cứ ai cũng cảm thấy tội lỗi nếu họ hiểu được bản chất của chúng, anh không bao giờ cho phép bản thân mình mở ra, hay cố gắng để nhìn trộm thứ bên trong là gì.
Và đó là lý do tại sao mà anh vẫn tiếp tục công việc của mình với tư cách là
Seymour Road, một công việc tựa tựa như người vận chuyển, và tại sao anh lại nhận công việc này. Ảnh hưởng của điều đó còn khủng khiếp hơn cái nụ cười sảng khoái mà lúc nào anh cũng lộ ra trước khách hàng của mình.
Ví dụ này, một ngày của anh trôi qua như sau....
“ Có việc, giao gói hàng này ngay bây giờ”
Người nói điều đấy với Seymour, trong khi thò nửa đầu qua cửa sổ ô tô, là một người hiển nhiên có liên quan đến lũ mafia. Hắn khoác lên người bộ vest được thiết kế tinh xảo cùng với hương nước hoa thoang thoảng tỏa ra. Tuy nhiên, chúng không thể nào che giấu được dáng vẻ mờ ám của hắn. Hay phải nói là, cái mùi bất hợp phát bốc ra từ người hắn tựa hương xăng vậy, y hệt cái thứ mà ngập ngụa khắp cả thành phố ngày nay.
Thứ mà anh được giao cho là một chiếc hộp có kích thước to lớn mà dường như khó có thể mang nó bằng hai tay. Cho dù nó cũng chả mang đi được bằng một tay là bao. Và dường như nó còn có vẻ nặng hơn so với kích thước của mình.
Tới đâu? Tốc độ như nào? Anh ta chỉ hỏi bấy nhiêu khi gói hàng đã yên phận ở hàng ghế sau, và rồi Seymour gật đầu một cách hòa nhã.
“Được rồi, giao dịch hoàn tất. Tôi đảm bảo với anh gói hàng sẽ được chuyển đi mà không gặp bất kì trục trặc gì.
Bản thân công việc đã đơn giản rồi. Điểm đến cũng không phải là một nợi gì đó quá thất thường và thời hạn cũng chả có gì khắt khe. Seymour tới nơi giao hàng ngay chính xác thời điểm đã hẹn,
Rồi chỉ vài giây sau, vụ nổ đã xảy ra.
Tòa nhà mà lão già ban nãy vừa vào, đã hóa thành tro bụi. Seymour ngã lăn quay trên mặt đất bởi những đợt sóng xung kích từ vụ nổ. Số phận của lão đã được định đoạt, còn rõ ràng hơn việc gì sẽ xảy ra với quả trứng nếu ném nó từ nóc một tòa nhà cao tầng.
Đánh bom khách hàng hoặc cửa tiệm mà không chịu trả tiền bảo kê đã là một mánh khóe rất cũ rồi, nó thường được dùng bởi mấy tên lính quèn thuộc các tổ chức mafia. Ở thời đại này, thành phố đang dần dần bị xâm thực bởi số ít các băng đảng vô đối chỉ đếm trên đầu ngón tay. Các công ty mà không thuộc về bất kì băng đảng nào đều phải sống trong lo sợ rằng một mai nơi họ làm việc sẽ biến mất không một dấu vết.
Tóm lại thì chuyện cần kể chỉ có bấy nhiêu thôi.
Những món hàng mà Seymour vận chuyển không chỉ có mỗi bom. Ngay từ đầu thì việc thuê anh giao quả bom cho 1 gã thương nhân như lão già ấy cũng có chút gì đó bốc mùi rồi. Nếu công việc vận chuyển bị gián đoạn thì--- Seymour sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân mình bởi đã thực hiện điều thô lỗ như vậy, nhưng rằng liệu việc đấy có được người ta đánh giá tốt hay không thì lại là một câu chuyện khác. Bên cạnh đó, bởi lũ mafia thường có hằng hà sa số cách để trốn khỏi sự truy lùng của cảnh sất, vậy nên để cho chắc ăn và nhanh hơn thì chúng thà tự mình làm nổ tung nơi này.
Suy xét về những gì vừa diễn ra, dường như Seymour không chắc rằng thứ mình vừa vận chuyển là một quả bom. Thật vậy, thực tế thì tòa nhà này chỉ là một trường hợp phát nổ ngay khi anh hoàn thành giao dịch mà thôi.
Những điều trên chỉ là chuyện thường ngày ở huyện đối với ai đảm nhận công việc vận chuyển ở thành phố này, và Seymour cũng không phải là ngoại lệ. Và mấy thứ tình huống đại loại như bên trên cũng rất là bình thường với dân cư sinh sống nơi đây, và đương nhiên là Seymour cũng thế. Với anh ta, nó đơn giản chỉ là 1 sự cố thông thường đến nỗi anh thậm chí còn xém quên nó.
Vào một hôm, công việc anh ta diễn ra như này...
“ Mình muốn đi đâu quá. “ Khoảng 10 phút sau khi lăn bánh, người phụ nữ ngồi phía sau bỗng dưng bắt đầu lẩm bẩm.
Seymour không nhớ chính xác người phụ nữ ấy có khuôn mặt như thế nào, anh chỉ mang máng rằng cô ta duỗi chân chiếm hết hàng ghế sau. Cô tháo đôi cao gót của mình ra và mang lủng lẳng trên ngón chân. Anh nhìn thấy đôi bàn tay với những chiếc móng nứt nẻ, đen sạm. Điều ấy khiến Seymour ngờ ngợ ra rằng mấy chiếc móng ấy thuộc về một cô gái điếm.
“ Này nhóc. Tôi có thể chuyển điểm đến được không?”
Seymour cau mày trước cái cách cô ta gọi anh. Thông thường thì anh có thể bịa ra đôi lời để né phải việc trên, tuy nhiên bây giờ anh đang làm việc, vậy nên Seymour phải đưa ra một câu trả lời thật lòng. Đổi lại, anh giữ giọng mình thấp hơn bình thường.
“ Được thôi, nếu đó là những gì quý khách muốn.”
“ Vậy thì anh có thể đưa tôi đến tận cùng của thế giới không?”
Seymour khịt cười, và lập tức dặm chân ga như để át đi giọng cười đấy.
“ Xin cô đấy, tôi chỉ nhận vận chuyển đến nơi nào có trên bản đồ thành phố thôi.”
Hai người họ im bặt sau lời đáp trả của Seymour. Nữ khách hàng kia thì không nói lấy một lời cho đến khi xe dừng hẳn.
“ Đưa bản đồ đây cho tôi. Nếu tôi tìm được ‘tận cùng của thế giới’ trên đó thì tôi sẽ gọi anh lần nữa đấy. “
Trong khi đặt tay lên cửa xe, người phụ nữ lấy phăng tấm bản đồ được đặt
bên trong bằng động tác vô cùng mượt mà. Cũng giống như phí vận chuyển, tấm bản đồ ấy cũng không phải là thứ gì đó rẻ tiền. Nhưng người phụ nữ kia đã tặng cho Seymour một nụ hôn cực kỳ quý tộc khi cô bước khỏi xe, vậy nên anh quyết định tha thứ cho cô ta.
Mấy ả gái điếm thường đi bộ hoặc đi lại bằng ô tô của nhà thổ. Ngay cả khi họ định tự mình thuê xe riêng thì không ai nghĩ rằng họ sẽ thuê xe của 1 người đáng ngờ như Seymour. Khi cô bước vào xe của Seymour thì một người đàn ông, trông có vẻ như là một thư ký, khá là bối rối. Dường như cô ta có vài lý do đặc biệt nào đấy để dùng xe của Seymour.
Seymour không bao giờ thấy người phụ nữ đó thêm 1 lần nào nữa. Có lẽ cô ta đã không thể tìm được “tận cùng của thế giới” hoặc cô đã thực sự tìm được nó bằng bản đồ cô đã mượn của Seymour và tự bản thân đi đến đó trên chính đôi chân của mình. Seymour đôi khi tự an ủi mình bằng việc tưởng tượng đó là những gì đã xảy ra.
Và vào một ngày khác, công việc anh ta lại diễn ra như thế kia...
“ Làm ơn hãy chuyển thứ này với ạ.”
Đi cùng với yêu cầu trên là thứ nom như xác của một người đàn ông được nhét ở hàng ghế sau. Seymour chỉ đơn giản hỏi hai câu mà anh vẫn thường hay hỏi và nổ máy. Tuy nhiên, chỉ những lúc này đây thì Seymour lại thêm một điều kiện với lời bình ngắn gọn. Anh bảo với khách hàng hãy giữ hàng ghế sau được sạch sẽ, bởi con dao kia vẫn được cắm ngay trên ngực người đàn ông.
Như cái cách mà anh không phân biệt giữa người hay vật khi vận chuyển vậy, việc mà người kia còn sống hay đã chết cũng không có quá nhiều vai trò cho công việc của anh. Mặc cho có người trên xe thì bầu không khí im lặng tột cùng vẫn bao trùm mọi ngóc ngách, và nó khá là khó khăn với anh, rồi Seymour thờ ơ bắt chuyện với gã ngồi ở hàng ghế sau.
“ Ừ thì, yêu cầu của anh là gì? “
Đầu gã đung đưa qua lại theo chuyển động của ô tô.
“ Này nhá, bởi vì tôi đang tồn tại ở nơi đây, anh sẽ được tôi chở đi tới đâu đó. Nhưng thậm chí kể cả khi tôi không xuất hiện, anh cũng sẽ bị chở đi mà thôi, chỉ là khác nhau ở cách thức vận chuyển. Hay nói cách khác, việc mà tôi đang làm chả mang lại điều gì ngoài cung cấp cho anh phương tiện để di chuyển. Thay vì với tư cách là một con người thì tôi chỉ đơn giản là một phương tiện đèo anh đi.”
Nhằm minh chứng cho điều trên, chân tay Seymour vẫn lái xe mượt mà dù cho anh đang nói chuyện đi nữa.
“ Tôi khá chắc rằng nếu không phải tôi mà là một ai khác ngay thẳng thì bây giờ anh phải lên đồn rồi. Tuy nhiên, bản chất của việc vận chuyển cũng chả phải là một tội ác. Nó không đúng đắn thật đấy, nhưng không thể quy nó vào việc phạm tội được. Tôi tự hỏi rằng, một tội ác cần tàn nhẫn đến mức nào để bản thân mình không cảm thấy đúng đắn nữa?”
Tất nhiên là không có bất kỳ câu trả lời nào được đáp lại. Seymour không hiểu tại sao mà người đàn ông trông có vẻ vô gia cư và bốc mùi hôi thối kia lại bị giết nữa. Cơ mà anh cũng chả cố để moi móc thêm thông tin làm gì, mặc cho nó có thể khiến anh mường tượng ra câu trả lời.
Cơ bản vì anh là Seymour Road.
Như cái cách mà không khí truyền tải đi âm thanh của giọng nói hay cách mà dây cáp điện là phương tiện để truyền tải điện năng, thì đối với bản thân Seymour, anh chính là một trong những phương tiện vận chuyển của thành phố này. Anh chỉ khiến việc di chuyển của người và vật nhanh hơn 1 chút, việc mà không cần Seymour cũng có thể đạt được bằng cách sử dụng chiếc xe của mình. Sự trơn tru khi làm việc, điều mà tiết kiệm hàng đống thời gian khi sánh với việc sử dụng những lại phương tiện thông thường khác, đã tạo cho anh một khoảng thù lao dưới tư cách là một người vận chuyển.
Với một tư chất vốn có, như thể anh đã gắn bó với công việc này ngay từ khi sinh ra vậy. Người vận chuyển mang tên Seymour Road đã tự thích nghi bản thân với cuộc sống đường phố.
Bởi lẽ đó, vào một hôm nọ, Seymour đang ở trong một quán ăn tên là [Holiday]. Quán có thiết kế dài, hẹp và chật chội, dường như không khác gì nhiều so với bao quán ăn khác. Quầy ăn uống dài gần chiếm hết cả cửa hàng, điểm thêm một vài chiếc ghế đẩu được xếp dọc theo chiếc quầy đấy. Thêm nữa, có 4 cái bàn tròn được đặt tách biệt với quầy, tuy nhiên chúng lại nhỏ đến nỗi 3 người lớn ngồi vào cũng đụng đùi vào nhau. Và hơn hết, lúc nào một trong số chúng cũng bị độc chiếm bởi bà chủ quán ăn, Madela.
Chỉ những thứ trên thôi cũng làm quán này chật chội đến mức không một ai có thể bước tới chỗ ngồi của mình mà không có lấy 1 vết bầm trên người. Tuy vậy, lại có một chiếc đàn piano đứng được dựng dọc theo bờ tường của quán. Trên bức tường ấy còn điểm thêm 1 vài món đồ trang trí khả nghi và kỳ quái mà không rõ Madela mua chúng từ đâu. Một cây chổi và cái xô mà nhà bếp không còn dùng nữa, cũng được để lên đấy. Khá là bất ngờ khi khe nối của quán ăn này không bị vỡ đấy.
Ngay trước chỗ ăn sâu nhất quầy ăn chính là chỗ đặc biệt của Seymour tại Holiday này. Nơi mà ai ngồi vào cũng bị đập vào lưng liên miên, thêm cả ánh hoàng hôn rọi thẳng trực tiếp vào mắt trong suốt mùa này. Trong khi vắt chân mình lên chiếc ghế đẩu cao quá tầm, anh lấy cho mình một điếu thuốc rồi giữ nó bằng 2 ngón tay.
Vẫn chưa châm điếu thuốc, Seymour hỏi: “ Có ai gọi cho tôi trong khi tôi vắng mặt không “?
Đôi khi Holiday cho người ta thuê số điện thoại của quán. Ví dụ, đối với những ai không có điện thoại dù họ cần nó cho công việc của mình, như Seymour vậy.
“ Nghe này, tôi không phải là tổng đài điện thoại nhá? “ Cô nhân viên duy nhất của quán thốt lên trong khi bốc lên cái mùi ham muốn tiền bạc từ biểu hiện của mình.
Seymour lắc đầu, đốt que diêm rồi châm vào đầu điếu thuốc.
“ Cà phê. Càng nóng càng tốt “
“ Nếu anh order kiểu vậy thì cứ kêu như bình thường đi, đúng chứ?”
“ Cà phê. Càng nóng càng tốt “
“ Đủ má, thỉnh thoảng uống một chút rượu có chết ai không? “
“ Tôi ghét cay ghét đắng lũ tội phạm.”
Như đáp lại từng lời của Seymour, cô nhân viên kia liền cười ùng ục. Bởi lẽ, cô biết rất rõ những gì anh làm và những việc ấy phục vụ cho ai.
Luật cấm giờ đây chỉ là một cái vỏ. Chả có hình phạt nào cho lũ tội phạm. Từ khi những thứ kia tồn tại thì công dân ở thành phố này đã nghĩ ra một trò đùa rằng họ có thể nghi ngờ bất cứ ai.
“ À, chuyện lúc nãy, không có ai gọi cho anh đâu Seymour. Chúc mừng. Thêm một ngày thế giới này được yên bình.”
Vừa
nói, cô nhân viên vừa mang cho anh ly cà phê mà dường như đã pha sẵn được một thời gian rồi. Bay theo hương thơm, vị nó chua nhách. Không những thế, còn có bột nổi li ti trên mặt cốc nữa.
Vẫn như mọi khi, Seymour lịch sự đặt chiếc cốc ấy xuống trước mặt mình và vờ như không nhìn thấy nó. Ngả lưng vào chiếc ghế đẩu không tựa, anh gọi chủ quán ở tận tít đầu quầy, người mà đang say sưa với quyển tạp chí của mình.
“ Madela! Hôm nay làm ăn ổn chứ hở?”
Bà lão già còng lưng kia, vẫn đưa ra câu trả lời y đúc từng chữ như mọi khi.”
“ Tàm tạm.”
“ Hiểu rồi! Cảm ơn nhá! “
Seymour chỉnh lại thế ngồi của mình, vuốt nhẹ viền cốc bằng ngón tay. Tuy chiếc tách sứ này hơi sứt mẻ nhưng nó vẫn đủ nóng để làm bỏng ngón tay anh. Điệu bộ cứ như thể anh đang uống cà phê bằng ngón thay cho lưỡi ấy.
Cô nhân viên đặt hai tay lên quầy và hơi cúi người về hướng Seymour.
“ Nhưng mà Seymour này, đã đến lúc mua riêng cho mình một chiếc điện thoại rồi đấy? Anh chắc cũng phải kiếm vừa đủ tiền rồi ấy chứ? Nó giúp ích cho công việc của anh lắm đấy.”
“ Ừ ừ cô đúng. Vậy thì tôi sẽ không cần phải uống cái thứ bùn đất mà cô vẫn cứng đầu gọi là cà phê này nữa. “
“ Tàn nhẫn quá. Đấy chính là một tác phẩm nghệ thuật.”
“ Cơ mà tôi chả có ý định sắm một chiếc điện thoại đâu. Ít nhất là không phải trong thời gian tới.”
“ Tại sao chứ? Nếu nó liên quan đến tôn giáo hay thứ gì đó thì tôi còn hiểu, đằng này chả có cái quái gì, tại sao?”
“Mmh....”
Hiện tại thì anh đã kiếm đủ chác để tiếp tục sống qua ngày. Và, bởi vì tính chất của công việc, Seymour không tin rằng mình có thể sống được lâu. À đâu, chính xác hơn thì anh chả có lý do nào để mà nghĩ cho tương lai của mình. Vậy nên ngay từ đầu anh đã không thực sự quan tâm đến sự sống hay cái chết.
Nếu anh mua cho mình một cái điện thoại, tiện thì tiện thật đấy. Anh cũng có thể kiếm thêm tiền nữa. Tuy nhiên, nó có thật sự quan trọng đến thế không ?
Nếu anh hỏi cô nhân viên phía trước mình thì chắc chắn cô ấy sẽ trả lời [ Nó quan trọng hơn mọi thứ. Hơn tất cả mợi thứ trên thế giới này ]. Vậy nên Seymour chỉ nhún vai.
“ Cô biết đấy, thế giới này, không vận hành vây quanh tiền bạc thôi đâu. ”
Cô nhân viên cười sặc trước câu nói của Seymour, nó như là một câu châm ngôn phổ biến xuất hiện ở mọi mặt quảng cáo vậy.
“ Haha, thật là một câu thoại rẻ tiền!”
Ngay sau đó, điện thoại đổ chuông. Cô nhân viên nháy mắt với anh bằng một biểu cảm hơi thái quá và tiến sâu vào quầy. Seymour và mấy khách hàng khác, những người có cùng lý do tương tự với anh, hướng sự chú ý của mình vào phía tiếng chuông
Trong khi đặt cằm lên lòng bàn tay phải, anh hút những điếu thuốc nằm giữa ngón tay mình. Chầm chậm. 1 điếu, 2 điếu rồi 3 điếu.
Cô nhân viên quay lưng lại và nhìn thằng vào mắt Seymour, người đang ngồi ngay phía sau cô.
“ Yêu cầu mới đây, người vận chuyển, Seymour Road.”