Hứa Trung trăm triệu lần không ngờ tới mình bị bắt đi chỉ để làm vật thí nghiệm thuốc, gã nhìn nam nhân mặc áo blouse trắng trước mặt, trong mắt cũng sắp toạc ra tia lửa “Cậu điên rồi sao? Tôi là người, là đồng loại của cậu, sao cậu có thể bắt tôi tới thử thuốc?!”

Ánh mắt Tô Châu nhìn Hứa Trung không có chút gì không nỡ, ngược lại còn để lộ ra sự hưng phấn “Làm sao anh biết chỉ có một mình tôi làm thế?”

“Cậu, cậu không được đối xử với tôi như vậy! Cậu muốn thứ gì, cậu nói đi, tôi đều có thể cho cậu!”

“Tôi cái gì cũng không thiếu. Chỉ thiếu một dị năng giả làm vật thí nghiệm, mà không may là, anh lại vừa lúc phù hợp với yêu cầu của tôi.”

Hứa Trung nhìn Tô Châu bước đến càng ngày càng gần, cả người đều trở nên căng cứng, gã bị trói trên ghế, dị năng trên người cũng đã bị khống chế, căn bản không thể động đậy. Gã muốn tìm nam nhân đã bắt gã về kia, nhưng lại phát hiện trong phòng đã không còn thân ảnh người nọ, gã chỉ có thể trơ mắt nhìn dòng chất lỏng màu lục nhạt dần xuyên qua ống tiêm, từng chút một chảy vào trong cơ thể mình.

“Được rồi, giờ anh cứ đợi ở đây đi.”

Tầm nhìn của Hứa Trung đã bắt đầu không rõ, những vật trước mắt cũng trở nên mơ hồ, thế giới giống như đang nghiêng qua đảo lại, Hứa Trung cố gắng nhắm mắt lại, lại phát hiện căn bản không thể điều khiển được thân thể. Gã nhìn thấy làn da của mình đang dần thối rữa, trong đầu chỉ có một ý niệm, hết rồi, đã hết thật rồi.

“Thơm quá.” Tô Châu đi đến trước mặt Mạc Sinh Bạch, ngắm nhìn khuôn mặt nghiêng sắc bén của hắn, đột nhiên cảm thấy có chút mê luyến. Lúc trước mình rốt cuộc đã nghĩ gì mới có thể cự tuyệt hắn nhỉ?

“Chờ một lát nữa nhé, thịt vẫn chưa nướng chín.” Mạc Sinh Bạch chuyên tâm nướng thịt, đôi tay không ngừng lật tới lật lui.

“Khi nào mới chín?”

“Rất nhanh thôi.” Mạc Sinh Bạch đem một miếng thịt đã được nướng tốt, tinh mịn mà loang loáng mật nước, lại đặt ở bên miệng thổi thổi, xác định không nóng mới đưa đến bên miệng Tô Châu “Nếm thử xem.”

Tô Châu há miệng liền ăn, thịt được nướng bên ngoài cháy sém bên trong lại non mềm, còn được ướp thêm mật ong, vô cùng phù hợp với khẩu vị Tô Châu “Ăn rất ngon.”

“Em thích là tốt rồi. ” Mạc Sinh Bạch thấy trên mặt Tô Châu lộ ra thần sắc vừa lòng, liền xoay người lại, tiếp tục nướng thịt.

Tô Châu nhìn bộ dáng Mạc Sinh Bạch vì nướng thịt cho y mà bận rộn, đột nhiên cảm giác trái tim cũng được lấp đầy, tựa như đã tìm được một mảnh ghép vẫn luôn khuyết thiếu. Y là một cô nhi, từ nhỏ đã lớn lên ở cô nhi viện, cũng sớm thấy đủ lòng người đáng ghê tởm đến mức độ nào, nhưng Mạc Sinh Bạch thật sự đã khiến y sinh ra ý niệm cả đời đều ở cạnh nhau. Đây có lẽ chính là thứ gọi là ‘yêu’ mà người khác vẫn thường hay nói đến, và cũng là điều mà y vẫn luôn muốn thể nghiệm.

“Có chuyện gì à? Sao lại cứ nhìn anh?” Mạc Sinh Bạch tuy rằng không quay đầu lại, vẫn như cũ có thể cảm giác được tầm mắt nóng rực từ Tô Châu.

“Sinh Bạch.”

“Ừ?”

“Tôi đột nhiên phát hiện một chuyện.” Tô Châu nở nụ cười.

“Phát hiện chuyện gì hử? Thí nghiệm có tiến triển? Rất ít khi thấy em cười vui vẻ như vậy đấy.”

“Không phải.”

“Vậy là gì?”

“Tôi phát hiện, ” Tô Châu cố ý tạm dừng một chút “Tôi yêu anh.”

Thân hình đang nướng thịt của Mạc Sinh Bạch nhất thời cứng đờ, hắn xoay người lại, cái kẹp trong tay vẫn còn kẹp lấy miếng thịt vừa được nướng tốt, biểu tình có chút ngây ngốc “Em vừa nói gì?”

“Em yêu anh, Mạc Sinh Bạch.”

“Thật sự?”

“Thật sự.”

Mạc Sinh Bạch thả tay đem thịt nướng vứt qua một bên, lập tức ôm lấy Tô Châu “Anh cũng yêu em.”

“Em đã sớm biết.”

Khuôn mặt của Mạc Sinh Bạch rất có lực sát thương, nụ cười này của hắn, ngay cả Tô Châu đã quen nhìn cũng có chút mặt đỏ tai hồng. Mạc Sinh Bạch hôn lên môi y, triền miên lại chứa đựng một tia hung ác, đem Tô Châu hôn đến không thể thở nổi. Mạc Sinh Bạch buông y ra “Thật ngọt.” Bên tai Tô Châu lập tức đỏ rực. Mạc Sinh Bạch lại hôn phớt lên môi y “Lần sau hôn môi nhớ rõ phải thở đấy.”

Tô Châu không biết nói gì cho phải, liền yên lặng ăn phần thịt đã được nướng tốt, chỉ là ý cười trên mặt có thế nào cũng không thể che dấu được.

Hệ thống nhắc nhở: Chúc mừng kí chủ! Mục tiêu công lược chính Tô Châu, độ hảo cảm đối với ngài tăng 5, hiện tại độ hảo cảm là 100, đã được kéo đầy! Độ ngược tâm không đổi, hiện tại là 5, kí chủ xin hãy không ngừng cố gắng nha!

Độ hảo cảm rốt cuộc đã kéo đầy, Mạc Sinh Bạch vô cùng thỏa mãn mà tiếp tục vì y nướng thịt, hai người thoạt nhìn vô cùng ân ân ái ái.

Đợi đến khi Tô Châu rốt cuộc ăn no, hai người liền đi nhìn Hứa Trung đã bị tiêm thuốc. Mở ra cửa phòng thí nghiệm, thế nhưng không thấy bóng dáng Hứa Trung đâu, Mạc Sinh Bạch liền đem Tô Châu hộ ở sau người “Đừng sợ, anh ở đây.” Chỉ năm chữ vô cùng đơn giản, nhưng từ miệng Mạc Sinh Bạch nói ra, Tô Châu lại lập tức cảm thấy vô cùng an tâm.

Ngay tại một giây trước khi Hứa Trung lao vào người Tô Châu, Mạc Sinh Bạch lập tức một cước đem gã đá ra thật xa. Mặc dù là tang thi do dị năng giả tiến hóa thành, nhưng rốt cuộc vẫn chỉ là một con tang thi đã đánh mất đi bản tính con người, chỉ cần ngửi được hơi người sẽ lập tức muốn nhào lên cắn một miếng. Có điều nếu có thể học được đánh lén, xem ra cũng đã thông minh hơn không ít những tang thi bình thường. Mạc Sinh Bạch trực tiếp giết chết tang thi Hứa Trung đã mất đi lý trí, lại từ đầu của gã lấy ra một viên tinh thạch màu đỏ nhạt.

“Xem ra đã thành công.”

Mạc Sinh Bạch đưa viên tinh thạch màu đỏ nhạt đã được lau sạch cho Tô Châu. Tô Châu vươn tay nhận lấy, nhưng lại không hề biểu lộ ra chút gì hưng phấn.

“Em sao vậy?”

“Em đột nhiên có chút bất an.”

“Có chuyện gì bất an?”

“Ngay lúc nãy, em cảm giác được anh sẽ rời khỏi em.”

“Tại sao anh phải rời khỏi em?”

“Bởi vì anh sẽ chết.” Tô Châu hoảng hốt nhìn hắn.

“Đừng lo lắng, không có gì mà không chết cả. Chúng ta ai cũng không ngoại lệ.”

“Em sẽ không để anh chết.” Tô Châu siết chặt lấy tinh thạch trong tay.

Mạc Sinh Bạch ôn nhu nở nụ cười nhìn y, không hề lên tiếng. Trong lòng lại sớm thổ tào, nếu như hắn không chết, vậy sao có thể rời khỏi thế giới này chứ? Cho nên sau này, hắn nhất định phải chết, nhưng không chỉ là chết, mà còn phải triệt để lợi dụng cái chết này để kéo thêm một đống độ ngược tâm!

“Được rồi, em phải bắt đầu làm việc.”

“Đừng để quá mệt mỏi.”

Tô Châu hướng hắn gật đầu, ý bảo đã biết, liền cầm lấy viên tinh thạch được lấy ra trong đầu Hứa Trung bắt đầu tiến hành thí nghiệm.

Mà lúc này ở khu an toàn, mọi người đang vì Hứa Trung và thực phẩm trong kho đồng thời biến mất mà mặt ủ mày chau. Cuối cùng mọi người quyết định đem mọi chuyện nói cho vị trung tướng được phái đến quản lý nơi này, An Bang.

An Bang nghe xong chuyện này, cũng không nói gì thêm, chỉ là ánh mắt nhìn chằm chằm mặt bàn, không biết đang suy nghĩ điều gì.

“Trung tướng, chuyện này khẳng định không đơn giản như vậy, tuyệt đối là có người đột nhập nơi này, bằng không Hứa đại ca không có khả năng đột nhiên biến mất như vậy, ngài nhất định phải tra thật rõ!”

“Được rồi, đừng ầm ĩ.” An Bang lấy tay gõ lên mặt bàn, khiến cho phòng hội nghị trong nháy mắt liền yên tĩnh trở lại. An Bang dùng mâu quang quét mắt một vòng “Chuyện này tôi sẽ tra rõ.”

“Trung tướng, tôi…”

“Tôi đã nói xong, bây giờ có thể giải tán.”

Phòng hội nghị trong nháy mắt đã tan sạch sẽ, An Bang mệt mỏi nhắm hai mắt lại. Y luôn cảm thấy chuyện này và Tô Châu tuyệt đối không thể thoát khỏi liên quan, nhưng nếu là thật, vậy người giúp cậu ta làm chuyện này chỉ có thể là Mạc Sinh Bạch. Dựa theo trình độ say mê của Tô Châu đối với virus, loại chuyện bắt người sống về làm thí nghiệm này y tuyệt đối dám làm.

Chỉ là, phải nói thế nào đây?