Nếu nói Tần Lý mười tám tuổi đôi khi vẫn còn thể hiện sự non nớt, thì Tần Lý ngoài hai mươi tuổi trong hình ảnh trước mắt đã gần như một người đàn ông trưởng thành, không hề che giấu sự sắc sảo và sức hút của mình, nhưng em ấy vẫn còn rất trẻ, nét trẻ trung bẩm sinh lại khéo léo trung hòa sự mạnh mẽ trên người em ấy.
Tần Lý quả thực rất hợp làm người mẫu. Tôi nghĩ.
Tôi bắt đầu sưu tập tất cả những bức ảnh mà Tần Lý đã chụp, in ra, dán lên tường phòng ngủ, Tần Lý trong ảnh mặc những bộ quần áo khác nhau, biểu cảm khác nhau, nhưng đều là người tôi muốn gặp. Thế nhưng tôi đã đánh giá sai tình trạng của mình, tôi không hề khá hơn vì có thể nhìn chằm chằm vào ảnh để tự an ủi, ngược lại, tôi càng cảm thấy đau khổ hơn.
Tần Lý hiện tại đang học đại học ở thủ đô, được tiếp xúc với thế giới rộng lớn hơn, trở thành người mẫu có chút tiếng tăm, được rất nhiều người yêu thích, còn bản thân tôi bây giờ, chỉ là một cái xác sống lay lắt, tôi ghét bản thân mình như vậy, đồng thời, tôi không nghĩ sẽ có ai thích Phương Ứng Trác như vậy, huống chi là Tần Lý vốn đã đối xử với tôi lúc nóng lúc lạnh. Trước đây chúng tôi không được coi là bạn bè, thậm chí còn không quen biết, e rằng bây giờ sẽ càng xa lạ hơn, dần dần xa cách.
Một buổi tối nọ, tôi đến dự tiệc sinh nhật của Đỗ Phàm, Đỗ Phàm có quan hệ rộng, tổng cộng mời hơn hai mươi người, cậu ta tạm thời thuê nguyên một căn biệt thự, mọi người có thể ở lại đây sau khi uống rượu thâu đêm.
Vì đang uống thuốc, nên tôi không thể uống rượu, tôi cũng không hứng thú với những trò chơi bài hay board game mà mọi người chơi, chỉ có thể ngồi một mình bên bàn trà, nhìn ra ngoài cửa sổ một cách vô định. Lúc này, tôi thấy trong số những loại đồ uống đủ loại trên bàn trà, có một lon sữa Vượng Tử.
Tôi hơi sững sờ, cầm lon nước lên, mở nắp. Trước khi đến thị trấn Túc Thủy, tôi chưa từng uống loại đồ uống phổ biến này, lúc đó tôi luôn muốn làm những điều chưa từng làm trước đây, nên tôi hỏi Tần Lý, có thể dạy tôi hút thuốc không, Tần Lý tỏ vẻ bất lực và khó hiểu, đưa cho tôi một lon sữa Vượng Tử, nói thứ này hợp với tôi hơn.
Tôi mỉm cười không nói gì, giơ chai lên uống một ngụm. Chất lỏng lạnh lẽo chảy vào thực quản, mặc dù vị giác của tôi bây giờ đã trở nên rất kém, nhưng vẫn cảm nhận được một chút vị ngọt.
Không lâu sau, một người đàn ông trẻ tuổi ngồi xuống chỗ trống bên cạnh ghế sofa, cậu ta nhìn tôi, hỏi: "Cậu không uống rượu à? Tôi là lần đầu tiên thấy người uống loại nước dành cho trẻ con này trong bữa tiệc đó."
Tôi quay đầu nhìn cậu ta, nhận ra đây là một người xa lạ chưa từng gặp mặt, nhìn cách ăn mặc thì giống du học sinh thường thấy ở đây, đồng thời có một khuôn mặt dễ dàng xuất hiện trong các file pdf được lan truyền khắp nơi.
"Bị dị ứng rượu." Tôi nói.
Thực ra đây chỉ là một cái cớ.
"Cậu học trường nào vậy?" Đối phương nói tên trường của mình, rồi tiếp tục nói. "Hình như chúng ta không phải là bạn học cùng trường, nếu trường tôi có người như cậu, tôi không thể không biết."
Chúng tôi quả thực không phải bạn học cùng trường, đối phương học ở một trường khác tại Los Angeles, nhưng thực tế là tôi cũng không có ấn tượng gì với những bạn học mà tôi gặp hàng ngày.
Tôi mỉm cười lịch sự, không nói gì.
"Có thể cho tôi xin phương thức liên lạc không?" Đối phương thành thạo mở mã QR trang cá nhân Instagram, đưa đến trước mặt tôi. "Khi nào rảnh có thể đi chơi cùng nhau."
Giao tiếp giữa người với người đôi khi rất đơn giản và trực tiếp, tôi im lặng vài giây, bỗng nhiên thấy mệt mỏi khi phải bịa ra những lời bào chữa quanh co, tôi nói: "Tôi có bạn trai rồi."
Nhưng tôi lại nói dối một lần nữa.
Cuộc trò chuyện dài dòng vẫn tiếp tục, đối phương tỏ vẻ hơi ngạc nhiên, lại cười nói: "Thật sao? Nhưng trông cậu có vẻ rất cô đơn."
"Em ấy ở trong nước." Tôi nghĩ ngợi, lại ma xui quỷ khiến mở ví ra, cho đối phương xem một bức ảnh được đặt bên trong. "Chúng tôi rất yêu nhau."
Đó là bức ảnh mà nhân viên cửa hàng chụp và in cho chúng tôi khi tôi và Tần Lý cùng đến cửa hàng máy ảnh ở thành phố C, cũng là bức ảnh chụp chung duy nhất của hai chúng tôi, tôi luôn mang theo bên mình trong những năm qua.
"Vậy là hai người yêu xa à?" Đối phương cũng coi như là người biết điều, không nói những lời như "xa mặt cách lòng" để tiếp tục bắt chuyện. Cậu ta chăm chú nhìn bức ảnh một lúc, rồi nói: "Rất đẹp đôi, chúc hai người hạnh phúc."
Khoảnh khắc đó, tôi âm thầm siết chặt lon nước trong tay, nhịp tim tăng nhanh, cảm nhận được niềm vui như thể vừa ăn trộm được thứ gì đó trong lời chúc phúc này.
Trong một khoảng thời gian dài, tình trạng của tôi cứ thế lặp đi lặp lại, khi uống thuốc cũng không thể làm giảm bớt đau khổ, tôi đã phải nhập viện. Cũng vào lúc đó, tôi bắt đầu điều trị sốc điện, dựa vào các phương pháp vật lý bên ngoài để đổi lấy hiệu quả tạm thời.
Tối hôm trước khi điều trị, tôi được thông báo không được ăn uống, ngày hôm sau, tôi vào phòng điều trị, được tiêm thuốc mê, đeo thiết bị - một miếng dán điện cực trên trán, khoảng hai mươi phút sau, liệu trình kết thúc.
Sau lần đó, tôi tạm thời quên rất nhiều chuyện, đầu óc trở nên trì trệ hơn trước, khoảng hai tuần sau, những chuyện đã quên lại dần dần hiện lên trong đầu tôi.
Finnian là người bạn mới tôi quen biết khi nằm viện, chúng tôi ở cùng phòng bệnh. So với kiểu quen biết xã giao như với Đỗ Phàm, thì giao tiếp giữa tôi và Finnian rõ ràng sâu sắc hơn nhiều. Tôi không hỏi cậu ấy lý do đến đây, nhưng trong khoảng thời gian ở bên cậu ấy, tôi dần dần biết được một vài chuyện vụn vặt về cậu ấy, ví dụ như cậu ấy năm nay 23 tuổi, mẹ là người Bắc Âu, thích nhất là nghe tiếng mưa rơi, từng có ước mơ thành lập một ban nhạc.
Cậu ấy nói mình thường xuyên cảm thấy đau khổ, không nói rõ cảm xúc này từ đâu mà có, nhưng đã tích tụ đến mức không thể chịu đựng nổi. Cậu ấy còn hỏi tôi, liệu cách giải quyết nỗi đau khổ có phải chỉ là kết liễu đời mình hay không.
Tôi trả lời cậu ấy, không phải.
Không phải như vậy.