Khải Ca cảm giác được ánh mắt của Mặc Kì Túc , hơi nghiêng đầu liếc nhìn chàng, ngay lập tức ánh mắt lạnh giá thoáng chốc ấm áp trở lại, trong mắt chỉ có một bóng hình mềm mại. Tóc hai búi xinh xắn, lòa xòa thêm vài lọn tóc hai bên mặt, tôn thêm vẻ duyên dáng của nàng. Trâm hoa hồ điệp tinh tế, tô điểm sự yểu điệu của người thiếu nữ. Váy xanh ngọc lục bảo tươi tắn, hai dải nơ lụa thắt lại vòng eo thon, buông lơi chạm đất, áo khoác xanh nhạt thêu hoa sơn hạnh trang nhã, khăn choàng tuyết sa mỏng nhẹ bay bay, nàng giống như hoa tinh linh ngây thơ trong sáng không nhiễm khói lửa nhân gian.

Đúng lúc một cơn gió nhẹ thổi qua, tuyết sa vung nhẹ, nàng hơi nghiêng đầu nở nụ cười rạng rỡ, khiến không chỉ một người ngỡ ngàng. Mặc Kì Túc bực bội tự giận dỗi trong lòng, không có việc cười xinh đẹp như vậy để làm gì, nàng chỉ nên cười khi có mình hắn bên cạnh thôi. Khải Ca không nhìn cũng biết ánh mắt thất điện hạ giờ phút này khó chịu thế nào, hừ, cho nghẹn chết chàng, nam nhân miệng rộng. Hóa ra nàng vẫn còn ghi hận việc Mặc Kì Túc chưa thương lượng với nàng đã kể hết cho mẫu phi của hắn, khiến nàng bị động ngượng ngùng trước mặt phụ mẫu.

Phải nói rằng lần này thất điện hạ đúng là oan uổng, nếu hắn biết vì việc này mà bị nàng tức giận một hồi, nói không chừng trở về sẽ chỉnh cho muội muội của mình một trận. Mặc Kì Tương cách đó không xa cũng cảm thán một phen, tẩu tử này của hắn cũng quá có thể ảnh hưởng tâm trạng của hoàng huynh rồi, điều này với một vị đế vương trong tương lai, không phải là một điều tốt. Nghĩ vậy những hắn cũng không có ý định làm ra việc gì, chưa nói tới ca ca có sẽ làm gì nếu mình động tới một ngón tay tẩu tẩu, chỉ riêng mẫu phi vốn đang nhìn chằm chằm người con dâu tương lai này thôi, cũng đã có thể khiến hắn sứt đầu mẻ trán.

Huống hố, hắn không nghĩ hoàng huynh có thể dễ dàng bị ảnh hưởng như vậy, dù yêu thích đến mấy, trong việc đại sự huynh ấy cũng phân biệt rõ ràng. Mặc Kì Tương vẫn chưa hiểu rõ tẩu tử tương lai này của mình, lực lượng nàng nắm trong tay, trong tương lai là sự trợ giúp to lớn cho đế nghiệp của Mặc Kì Túc, trợ giúp hắn nhiều phen, góp phần khiến Thuận Khải đế mai sau vang danh thiên cổ.

Vì có công chúa , hoàng tử các nước lân bang cùng tham gia, nội dung những câu chuyện trong bữa tiệc được nói đến nhiều nhất là phong thổ các nơi trên đại lục, những danh lam thắng cảnh nổi tiếng, cũng như những tuyệt địa nổi danh trên đại lục, những danh nhân danh chấn thiên hạ. Rất vô tình, Khải Ca nghe được hoàng tử Đại Nghi Lam Kì Phongnhắc tới một vị Thẩm thần y nào đó, đã từng dừng chân trong cảnh nội Đại Nghi một đoạn thời gian.

Vị Thẩm thần y được nhắc tới kia, có thể là vị được nhắc tới trong nhiệm vụ chính tuyến của nàng hay không nhỉ? Có lẽ nàng cần phải tìm cơ hội gặp riêng vị hoàng tử của Đại Nghi này một chút mới được. Chỉ một ánh mắt hơi chú ý của nàng nhìn tới Lam Kì Phong cũng khiến khuôn mặt hàn băng vạn năm không đổi của thất điện hạ cau lại, điều này khiến Tiểu Thịnh Tử rất xoắn xuýt, hắn đứng gần nhất nên cũng là người đầu tiên hứng chịu áp thấp phát ra từ thất điện hạ nha.

Rất may tầm mắt nàng rất nhanh lại trở lại trên người hắn, gió xuân lại phơi phới vờn xung quanh Tiểu Thịnh Tử, hắn thật muốn rơi lệ, hắn có cảm giác mình vừa run rẩy tại Băng châu chịu gió lạnh giờ lại đặt chân tới Giang châu ấm áp thơ mộng rồi.

Đại công chúa rất không có sáng ý, ngoài ca múa thi thố tài năng, liền sao nguyên cuộc thi nhỏ của Chiêu Dương xã trước đây. Đa số thiếu nam thiếu nữ trẻ tuổi đều rất hào hứng, câu hỏi thiên kỳ bách quái, nhưng cũng không làm đi hứng thú của bọn họ. Còn lại một tốp người vẫn ở lại trên mạn thuyền, hầu như đều là nhân vật chính của ngày hôm nay. Thân phận bọn họ cao quý, sẽ không hạ thấp thân phận tham gia trò chơi nho nhỏ của con em quý tộc.

Mặc Kì Túc trước giờ chưa hề có ý định che giấu mối quan hệ của hai người, không lâu sau đó liền tiến tới bên cạnh Khải Ca , khe khẽ trò chuyện. Tất nhiên thất điện hạ rất quy củ không đứng quá gần, cũng không đàm luận đến việc riêng tư.Sau yến tiệc hôm trước, Đại công chúa cũng biết tiểu nữ nhi đang nói chuyện với thất đệ là ai, nàng cũng hơi ngạc nhiên khi hắn lại có thể chủ động nói chuyện với nữ nhân, nhưng nghĩ tơi gia gia của nàng, liền thông suốt. Triệu Trị đại nhân sắp hồi kinh, không những thế sẽ trở thành quan chủ khảo trong kì thì mùa xuân tới, lúc này có ai mà không muốn bắc cầu đánh tiếng, cho dù là Mặc Kì Túc lạnh lùng cự người ngàn dặm cũng không ngoại lệ.

Lam Kì Nhã cũng nhanh chóng chú ý tới hướng này, thấy người đứng bên cạnh nam nhân trong mộng của mình là nữ nhân hôm qua làm mình mất mặt, sắc mặt liền không vui vẻ nổi. Nói vậy nhưng nàng cũng biết mình tài nghệ không bằng người, lễ nghĩa liêm sỉ nàng vẫn hiểu, sẽ không tự đi đánh vào mặt mình. Phải nói dù vị công chúa này của Đại Nghi theo lời của Phàn Na Ly mê trai ngu xuẩn, nhưng nàng cũng có một mặt rất đáng yêu, thua là thua, sẽ không viện cớ bao biện.

Khải Ca nhìn cảnh sắc trên mặt hồ, nếu không có thất điện hạ theo bên cạnh nói chuyện phiếm, có thể nàng đã chán muốn rời khỏi. Bỗng nhiên nàng thay đổi sắc mặt, phong linh toàn bộ khu vực quanh đây đang trở nên náo động, không hề hiền hòa như trước. Nàng đang muốn nhắc nhở Mặc Kì Túc, thì đã bị kéo lùi lại sâu trong mạn thuyền, bên tai vang lên tiếng nói kiên nghị lạnh lùng của chàng.

“Có sát khí”.

Ngay khi tiếng nói vừa dứt, thành vệ quân bảo vệ xung quanh như nhận được tín hiệu, nhanh chóng tràn ra bao vây tứ phía, khắp nơi đề phòng. Ngay sau đó, một loạt tên lông vũ phát ra từ khu rừng nhỏ ven hồ bắn về phía thuyền lớn. Ngay lập tức pháo tín hiệu được phóng lên cao triệu tập toàn bộ quân đội đang trú đóng gần đó, nhưng người có võ công đều tiến lên phòng thủ ngăn cản tên bay đạn lạc hướng về phía mình, thành vệ quân vây thành một bức tường che chắn cho những thiên chi kiêu tử phía sau. Ngoại trừ người Đại Nghi trọng văn nên võ công kém cỏi phải dựa vào hộ vệ ra, ai ai đang đứng đây cũng tạm thời khá an toàn, cho dù là Phàn Na Ly của Đại Phạm cũng nắm chặt trong tay một thanh nhuyễn kiếm, trước đó có lẽ được nàng cuốn nơi thắt lưng, không ai chú ý tới.

Trải qua hơn chục loạt tên, phía xa xa đã vang tiếng kỵ binh chạy tới, khi quân đội xuất hiện trong tầm mắt bọn họ, Mặc Kì Túc lớn tiếng ra lệnh quân đội bao vây rừng ven hồ tìm kiếm manh mối, ngoài ra phong tỏa toàn bộ thông đạo từ Tinh Lạc hồ đi các hướng. Nhưng bọn họ chưa kịp thở phào nhẹ nhõm vì đã được an toàn, thì tiếng động huyên náo từ khoang thuyền bên dưới lại ầm ĩ vang lên, thì ra không biết từ lúc nào đáy thuyền đã có vô số lỗ thủng to nhỏ, nước đang rất nhanh chóng tràn vào, rất nhanh, con thuyền này sẽ chìm xuống.

Nếu không phải Khải Ca cũng đang ở trên con thuyền này, nàng thật muốn vỗ tay khen hay cho một cái liên hoàn kế. Cũng không biết, phía sau tàu chìm, có còn gì đang đợi bọn họ nữa không. Nàng tự biết với linh lực của nàng hiện này, khó có ai có thể làm thương tổn đến nàng, nhưng nhìn Mặc Kì Túc khẩn trương che chở cho nàng ở phía trước, lòng của nàng vẫn như nếm phải mật ngọt.

Rất nhanh quân đội trên bờ đã phát hiện trạng huống của thuyền lớn, nhanh chóng phân phó người đi quanh hồ tìm kiếm toàn bộ thuyền bè có thể trợ giúp cứu người, thế người người thông minh đều hiểu rõ, bẫy rập đã xếp đặt tinh vi như vậy, sao bọn chúng có thể bỏ sót sai lầm chí mạng như vậy được cơ chứ, tất cả thuyền bè tấp nập mọi khi xung quanh hồ hôm nay đều không cánh mà bay hết. Lần này để sắp xếp được kế sách hoàn mỹ này, không biết đã phải bại lộ mất bao nhiêu con cờ ngầm cài cắm trong Đại Chiêu quốc nhiều năm qua.

Đáng tiếc, bọn chúng tính toán sai sót thực lực của một vài người, lại quá coi thường thủy huyễn linh công mà hoàng thất Đại Chiêu quốc tu tập. Ngoại trừ đám quý tộc bên ngoài, toàn bộ đệ tử tôn thất có tư cách tham gia tụ hội hôm nay, đều là tinh anh trong tinh anh, người nào mà không từng tu tập qua Huyền Vũ Thủy Nguyên Quyết tuyệt học trấn quốc này, cả một lũ rơi xuống nước xong liền linh động như cá, tuy chưa đạt được trình độ thuỷ thượng phiêu tiêu sái như vài vị hoàng tử, những cũng không đến nỗi chật vật.

Rất nhanh bọn họ liền phát hiện liên hoàn kế này thực sự thâm độc, bên dưới mặt nước còn ẩn nấp một nhóm tử sĩ giỏi thủy tính tùy thời xông ra đánh lén bọn họ. Đáng tiếc cho bọn chúng, Vân Linh Quy đại nhân đã sớm dự đoán, sớm đưa cho Khải Ca tỵ thủy châu, lại còn không chỉ có một viên, nàng dù thủy tính tốt, nhưng cũng không thể bằng đám người hoàng thất chủ tu thủy huyễn linh lực, liền lấy ba viên đưa cho Mặc Kì Túc, khiến hắn phân phối người nhanh chóng tiêu diệt tử sĩ ẩn nấp bên dưới hồ.

Chiến đấu rất nhanh liền kết thúc, vài người mang theo vũ khí tùy thân từ thân thuyền phá lấy vài mảnh gỗ cho những người không biết bơi bám vào, dần dần mọi người đều đã lên đến bờ. Có vài tỳ nữ thông minh, nhanh nhẹn vội vàng hướng xe ngựa xé rèm cửa cuốn lên che đẩy thân thể cho tiểu thư nhà mình, riêng Khải Ca vốn từ đầu tới cuối luôn được Mặc Kì Túc ôm lấy bước nhẹ trên mặt nước, một thân khô ráo nhẹ nhàng thành ra khá bắt mắt. Vốn nhiều người đưa tầm mắt bát quái hướng về phía này, nhưng rất nhanh bị một tiếng kêu cứu xé cổ họng từ giữa hồ vang lên hấp dẫn chú ý.

Thì ra hai vị hoàng tử công chúa cùng hộ vệ của Đại Nghi thủy tính kém cỏi, đến nay vẫn chưa vào nổi bờ. Lam Kì Phong khá tốt, hộ vệ bên người đông hơn đã cách bờ không xa, chỉ còn công chúa Lam Kì Nhã vẫn đang hốt hoảng sống chết bám chặt mảnh gỗ, thân thể sợ hãi giãy giụa khiến hộ vệ bên người khó mà mang theo nàng vào bờ nhanh chóng được. Mặc Kì Túc ghét bỏ nhíu nhíu đầu lông mày, phân phó đệ đệ nhanh chóng đưa Lam Kì Phong vào bờ, còn mình công lực cao hơn thì nhanh chóng điểm mũi chân phi thân trên mặt nước, lướt tới túm gáy Lam Kì Nhã như túm một con gà xách lên quay lại bờ.

Chân có thể chạm được mặt đất, Lam Kì Nhã thoãng bình tĩnh, nhưng thân thể không còn sức lực suýt ngã nhào trên mặt đất, cũng may có tỳ nữ nhanh nhẹn tiến lên đỡ lấy. Nàng ai oán nhìn chăm chú bóng lưng nam nhân cao lớn vững chắc lúc này đã quay lưng đi xa, đến bên cạnh nữ nhân kia.

Mặc Kì Túc sau khi sắp xếp quân lính truy tra phản tặc, liền mang theo toàn bộ người tham gia tụ hội hôm nay hồi kinh, cắt cử một đội thành vệ quân đi theo bảo vệ, đề phòng bất trắc. Đường về êm đềm không xảy ra sự cố nào thêm, xem ra phản tặc cũng biết nhóm bọn họ giờ đã đề phòng, không thể tập kích bất ngờ được nữa. Khải Ca ngồi xe ngựa tự trở về Triệu phủ, Mặc Kì Túc dù rất muốn tự mình đưa nàng hồi phủ, nhưng trên người đang mang công vụ, hắn cần khẩn cấp hồi cung yết kiến phụ hoàng, tìm kế sách tóm gọn lũ phản loạn này.