8,

Sau hôm đó, Giang Kiệt trở nên rất bận rộn.

Dù đang thất nghiệp nhưng anh vẫn đi sớm về muộn.

Cũng không biết đang làm cái gì.

Có lẽ cũng là do chuyện Hứa Triệt lần trước hù dọa.

Mặc dù đã ở gần trường, nhưng ngày ngày anh vẫn đưa tôi đi làm.

“Em ở trường, ở đó nói chuyện cùng giáo viên khác, không được chạy lung tung biết chưa?”

Tôi hơi buồn cười: “Em cũng không phải trẻ mẫu giáo mà anh phải dặn như vậy.”

Giang Triệt cong môi: “Em chính là đứa trẻ mà.”

Nhưng mà, dạo gần đây Giang Triệt có vẻ đi xã giao nhiều hơn.

Có đôi khi, anh ấy nhờ nam sinh lần trước gặp đưa tôi đi.

Tôi cảm thấy xấu hổ, nói với cậu ấy: “Chỉ một đoạn ngắn, tôi có thể tự đi được, không cần phiền anh thế đâu.”

“Không được.” Cậu ấy cười toe toét nói, “Anh Kiệt giao nhiệm vụ cho em, em nguyện c h ế t hoàn thành, hơn nữa tiểu tiên nữ cần được bảo vệ mà.”

Không thuyết phục được cậu ấy, tôi đành tìm Giang Kiệt, “Anh cứ như vậy coi chừng mọi người bảo anh là thê nô.”

Anh ấy không biết xấu hổ trợn mắt: “Anh yêu vợ anh, họ làm gì được anh.”

Tôi dở khóc dở cười.

Hôm nay đi làm, Lưu Anh thần bí kéo tôi vào góc tường, mở điện thoại ra cho tôi xem.

“Đây có phải chồng cô không?”

Tôi nhìn vào, đó là bức ảnh Giang Kiệt đang uống rượu với một người phụ nữ.

Cô ấy trông rất đẹp.

Ngoài anh ấy còn có vài người đàn ông nữa cũng ngồi ở đấy.

Trong phòng tối om, không rõ biểu cảm của Giang Kiệt.

Nhưng đây chính là anh ấy.

“Bọn tôi đến quán bar chơi, tôi cảm thấy người này giống chồng cô.”

Lưu Anh nhìn tôi, “Nghe nói anh ta đã bị sa thải, hiện tại thất nghiệp. Thậm chí anh ta còn đến đây bán d** và uống rượu với một cô gái. Đây có phải tình yêu đích thực mà cô từng nói không? Cô phải cẩn thận, đừng để mắc bệnh truyền nhiễm.”

“Nói đủ chưa?”

Mặt tôi trầm xuống: “Lưu Anh, cô hết lần này đến lần khác nói xấu chồng tôi, rình rập chụp ảnh, xúi giục chúng tôi ly hôn. Tôi biết cô đang nghĩ gì, Hứa Triệt đã cho cô lợi ích gì, những lần trước tôi không nói, không có nghĩa tôi không biết. Về sau ngoại trừ chuyện công việc, mong cô đừng đến tìm tôi.”

Nói xong, tôi bước vào văn phòng.

Một lúc sau, Lưu Anh bước vào.

Đôi mắt cô ta đỏ ửng.

Tôi nghe thấy tiếng đồng nghiệp an ủi cô ta, chắc là nói tôi không biết tốt xấu.

Buổi tối, Giang Kiệt về rất muộn.

“Về rồi?”

“Ừm.”

Tôi hít một hơi, “Uống nhiều hay ít?”

Giang Kiệt cố ý cọ vào mặt tôi, “Chê anh hả?”

Tôi cười né tránh, Giang Kiệt ôm tôi vào trong ngực, thở dài: “Khoảng thời gian này em vất vả rồi.”

Tôi quay lại ôm anh ấy và lắc đầu.

Sáng hôm sau, tôi ngửi thấy mùi nước hoa trên áo Giang Kiệt.

Có một vết son trên cổ áo anh ấy.

Tôi nhớ đến tấm ảnh mà Lưu Anh cho tôi xem, lòng chua xót.

Nếu có thể, tôi chỉ muốn anh ấy là người thợ sửa xe.

Vài ngày trôi qua, nhưng tôi không bao giờ nghĩ sẽ có ngày chính mắt gặp được Giang Kiệt ở cùng chỗ với nữ nhân khác.

Hôm đó tôi cùng đồng nghiệp đi mua đồ.

Đi mua một nhà hàng Tây đắt đỏ.

Đột nhiên, có người kéo tay áo tôi, mơ hồ hỏi: “Tiểu Hi, người kia trông có phải rất giống chồng cậu không?”

Tôi quay mặt qua, nhìn vào người đàn ông đang ngồi cạnh cửa sổ.

Đối diện là một người phụ nữ trang điểm tinh tế.

Lòng tôi nặng trĩu.

Không phải giống nhau, anh ấy chính là chồng tôi.

Thấy sắc mặt tôi khó coi, đồng nghiệp đại khái đoán được vấn đề, gượng cười nói: “Chắc là vấn đề công việc, tôi cảm thấy hai người họ giao tiếp rất bình thường.”

Tôi “Ừm” một tiếng, không muốn nhìn nữa, “Đi thôi.”

Tôi vừa quay đi, đồng nghiệp của tôi đột nhiên hét lên, gọi tôi quay lại, “Tiểu Hi, Tiểu Hi, chồng của cô…”

Tim tôi thắt lại, tôi nghe thấy đồng nghiệp nói: “Anh ấy tát người phụ nữ đó!”

Tôi:??

Tôi nhanh chóng quay người lại, thấy chiếc bàn đang êm đang đẹp bị Giang Kiệt trực tiếp đạp xuống.

Anh nhìn sắc mặt tái nhợt của cô gái kia, ánh mắt trào phúng.

Tôi cuống quít chạy đến, chính tai nghe được Giang Kiệt nói: “Với cái bản mặt này của cô còn đòi nhớ thương lão tử, cô là cái thá gì?”

Sau đó uy phong lẫm liệt đi ra ngoài, trực tiếp cùng tôi bốn mắt nhìn nhau.

Vừa rồi còn kiêu ngạo như con sư tử, không ngờ tôi xuất hiện, anh ấy lập tức ỉu xìu.

“Vợ yêu?”

Sau đó anh ấy cau mày giải thích: “Anh không đánh phụ nữ, bất cẩn thôi. Chân anh dài, chạm vào bàn nên mới bị lật.”

Tôi không nhịn được bật cười: “Em không trách anh.”

Giang Kiệt thở phào, chớp chớp mắt qua nắm tay tôi. “Vậy chúng ta về nhà.”

Sau khi về nhà, tôi mới biết người mà Giang Kiệt đang đối phó là chị gái của Hứa Triệt.

Giang Kiệt cười nhạo: “Hứa Giai có rất nhiều thú vui, rất nhiều cách chơi, thích nhất là tiểu thịt tươi, làm không ít chuyện xấu. Gần đây anh tiếp xúc với cô ta, lấy được rất nhiều thông tin, tất cả đều bán cho công ty đối thủ của nhà họ, ước chừng ngày mai mọi chuyện sẽ được đăng lên báo. Mặc dù không phải chuyện gì to tát nhưng cũng có thể làm Hứa gia loạn một thời gian, Hứa gia phải giải quyết chuyện này, Hứa Triệt chắc chắn không thể tìm em gây phiền phức.”

“Anh làm những điều này, chỉ vì để Hứa Triệt không làm phiền em?”

“Mấy ngày nữa, anh có thể sẽ đi Thâm Quyến một chuyến, không giải quyết được anh ta anh không an lòng.”

Nghe Giang Kiệt muốn đi xa, tôi liền không nỡ.

“Sao anh lại đi, anh đi bao lâu?”

“Có thể là cả tuần hoặc lâu hơn. Nếu chuyến đi này thuận lợi, sau này có khả năng anh sẽ rất bận”

Trên thực tế, Giang Kiệt rất bận rộn.

Anh làm công ty vận tải.

“Trước kia đi làm anh cũng học lỏm được chút ít, anh có thuê mấy xe tải giao hàng theo đơn đặt trước, nhưng mới đầu phải tự mình làm mới chắc được.”

Anh xoa đầu tôi, “Chờ anh trở về.”

Vào ngày Giang Kiệt rời đi, tôi nhét thẻ ngân hàng vào túi anh ấy.

Bên trong là 7 vạn, là số tiền tôi để dành được trong nhiều năm.

Là tất cả tài sản của tôi.

Tôi để lại một mảnh giấy: “Ra ngoài phải mang theo tiền, mật khẩu là sinh nhật của chúng ta, anh đi cẩn thận.