♦○♦○♦○♦○♦○♦○♦○♦○♦
9
Tôi quyết định sẽ giãi bày sự thật với Sasakura.
Nhưng trước hết, tôi muốn kiểm chứng xem liệu hiệu ứng ma pháp của cậu ấy có còn hiệu lực hay không.
“Tớ hỏi chút, ma pháp phát hiện nói dối của cậu còn ảnh hưởng lên người tớ không thế?”
“À quên mất, tớ xin lỗi nhé. Sau khi sử dụng, chúng sẽ duy trì hiệu quả trong khoảng 30 phút, cho nên…”
“Không sao, cậu không cần phải cảm thấy có lỗi đâu. Tớ chỉ hỏi vậy là để thuận tiện hơn trong việc chứng minh cho cậu rằng những gì mà tớ sắp nói sau đây hoàn toàn không phải là nói dối thôi.”
“Chuyện gì thế?”
Lúc này đây, Sasakura có thể dễ dàng biết được liệu tôi có đang nói sự thật hay không.
Điều đó có nghĩa, tôi sẽ dễ dàng hơn trong việc thành thật điều đó với cô ấy.
“Ừm, người bất cẩn để vụ việc khi nãy xảy ra hoàn toàn là trách nhiệm của tớ, nhưng thực sự tớ không hề dùng chút ma pháp nào cả đâu.”
“Ểể!? Nhưng cậu… ủa, cậu không nói dối? Thật sao? Nhưng không thể nào…”
“Thật mà… có thể hơi khó tin, nhưng vụ đó hoàn toàn một mình gây nên bởi năng lực thể chất của tớ.”
“Nhưng… à đúng rồi, nhớ lại thì vào lúc đó tớ cũng không hề cảm nhận được chút ma lực nào… Ơ nhưng mà?…”
Sasakura trở lên vô cùng lúng túng khi biết rằng trong sự kiện đó, ma pháp không phải là nguyên nhân chính gây nên vụ việc.
Tôi đoán là vì, nếu cho rằng đây đơn thuần là hành động đánh bom khủng bố, thì lời giải thích chính đáng nhất cho vụ này chỉ còn lại là do sức mạnh ma thuật. Cho nên, khi tôi kể cho Sasakura nghe về sự thật hoàn toàn đến từ năng lực thể chất của tôi, việc cô ấy trở nên bối rối cũng là điều khá dễ hiểu.
Thông thường, việc này vô lý đến mức khó tin. Nhưng chẳng biết sao, đúng lúc đó Sasakura lại phát động ma pháp phát hiện nói dối lên người tôi. Vậy nên, dù việc này có khó thừa nhận tới mấy, cô ấy cũng buộc phải tin toàn bộ những điều mà tôi nói ra.
Còn nếu cổ vẫn một mực không tin vào điều đó, thì khi đó tôi có ý này.
“Thật ra, tớ là con gái đấy.”
“Hả!? Aa, có phản ứng này… điều này nghĩa là ma pháp vẫn đang hoạt động tốt sao?…”
Bằng việc sử dụng một lời nói dối thông thường, tôi có thể dễ dàng xóa tan mọi nghi ngờ của cậu ấy.
Và đúng như dự đoán về việc Sasakura có thể nhận biết được sự thật thông qua việc sử dụng ma pháp, điều đó một lần nữa khẳng định rằng những lời tôi nói khi nãy hoàn toàn là sự thật. Cô ấy liền trở nên hoang mang rối bời.
Chuẩn đấy, mọi thứ xảy ra không sai một ly hệt như tôi dự tính.
Và đó là cách mà tôi dễ dàng thăng chức từ ‘Học sinh chung lớp’ thành ‘Bạn thân quen’ của Sasakura. Nói một cách dễ hiểu, chúng tôi đã đủ thân thiết để có thể chia sẻ với nhau bí mật.
Hơn nữa là, hiện giờ đây Sasakura đang biểu lộ những cảm xúc mà cậu ấy thường không thể hiện trước mặt tôi, điều đó nghĩa rằng cậu ấy càng lúc càng cởi mở hơn với tôi.
Và cuối cùng, mọi lời tôi nói sẽ luôn chân thành và liêm khiết, vì tôi không thể nói dối!
Không còn nghi ngờ gì nữa!
Đây chính là thời khắc huy hoàng nhất để thực hiện điều này!
“Sasakura! Thật ra, tớ rất thích cậu!!”
“…ể? Hể? HỂỂỂ…!? Cậu!? Sao cậu lại nói vậy vào lúc này chứ!?”
Sasakura tức khắc tỏ ra luống cuống trước lời tỏ tình đột ngột của tôi.
Hai má của cậu ấy bỗng chốc ửng hồng, đôi tay nhanh nhảu lắc lên lắc xuống trông mới thật đáng yêu làm sao. [note57193]
Mặc dù cậu ấy hiểu rằng không hề có bất kỳ dối trá nào xuất phát từ lời nói của tôi. Nhưng sau khi nhìn ngắm vẻ mặt ngượng nghịu lúng túng của Sasakura, tôi lại cảm thấy bản thân thật xấu hổ khi đã không ngần ngại mà đi thổ lộ trực tiếp với cậu ấy một cách sơ sài đến thế.
Đúng rồi!
Trước khi tỏ tình thì mình phải thể hiện bằng tất cả tấm chân thành mới đúng chứ!
Khoảnh khắc nhận ra sai phạm đó, tôi chà đầu gối mình xuống, thọc tay sâu vào lòng đất rồi đập mạnh đầu mình xuống sân trường.
“Sasakura! Tớ rất rất rất thích cậu! Tớ yêu cậu! Xin cậu hãy hẹn hò với tớ!!”
“Dogeza á!? Không phải thế có hơi quá sao!? Á, ý tớ là chuyện này thật quá khó để tớ chấp thuận! Vì sau cùng, tất cả những gì tớ biết về Shinjou cũng chỉ dừng lại là bạn học chung lớp thôi, phải chứ!?”
Tôi hiểu rồi, cậu ấy có ý đúng.
Mối quan hệ hiện giờ của bọn tôi không gì hơn ngoài bạn chung lớp.
Đối với tôi, Sasakura lại rất đỗi thân thuộc. Nhưng trong trường hợp ngược lại, đối với cậu ấy thì lại hoàn toàn khác.
Tôi gần như quên béng đi mất rằng chuyện này phải tiến triển từ từ từng bước một.
“Vậy cậu làm bạn với tớ nhé.”
“Cậu thật sự là một người dễ thay đổi trạng thái đến bất ngờ đấy biết không hả!?”
“Sasakura này. Nếu trong tương lai, cậu vẫn không thích tớ dù cho chúng ta có quen biết nhau nhiều hơn nữa, thì xin cậu hãy thẳng tay đá tớ. Lúc đó tớ sẽ hoàn toàn từ bỏ ý định đeo bám cậu và sẽ hoàn toàn đón nhận việc bắc qua sông Sanzu.” [note57192]
“Thật á!? Cậu nghiêm túc về chuyện sẽ chết đi nếu mình từ chối cậu ư!?”
Khi nghe thấy những oán than bi đát của tôi, khuôn mặt Sasakura lập tức nao nao biến sắc.
Thực sự, tôi chẳng hề có ý định muốn chết đi đâu. Và dù biết rằng những điều tôi nói khi nãy thật gây khó dễ cho cậu ấy, nhưng tôi muốn cho Sasakura thấy được tất cả tâm nguyện và lòng thành mà tôi dành tặng tới cổ.
Và có lẽ là do ngọn lửa nhiệt huyết trong tôi quá lớn, tới nỗi mà ma pháp phát hiện nói dối còn chẳng hề phản ứng.
“Vậy trước tiên, chúng ta hãy làm bạn của nhau đi. Đừng có lo. Mấy thứ như ma pháp, giáo đoàn hay phái phiếc gì đó khi nãy, tớ sẽ không kể với bất kỳ một ai đâu.”
“Sao cậu cứ nhắc tới chúng thế!? Không phải chúng ta vừa đồng thuận là sẽ không thuật lại chuyện đó nữa rồi hay sao!?”
“Ừ đúng thật, tớ quên mất.”
Cô ấy nói vậy là sao ta?
Thứ tôi mong muốn hiện tại là việc sẽ thật sự thành đôi thành cặp với Sasakura cơ. Và để làm được điều đó, thì bước đầu tiên là phải trở thành bạn của nhau trước đã.
Chuyện tôi tỏ tình với Sasakura hoàn toàn xuất phát từ thành ý của tôi, không liên quan gì tới vụ ma pháp hay đoàn phái nào hết. Vậy nên, dù cho kết cục rằng cậu ấy có đá tôi hay thế nào đi chăng nữa, tôi chắc chắn sẽ mãi giữ kín bí mật này.
Hơn nữa, việc tôi thẳng thắn nói muốn làm bạn với Sasakura khi nãy chỉ là để khiến cậu ấy cảm thấy nhẹ nhõm hơn và để giảm bớt đi nỗi lo về chuyện bí mật sẽ bị bại lộ thôi, chứ không hề có ý đồ xấu nào khác.
Ừm, đó là sự thật.
“Cha~~ được rồi! Cậu thắng! Mình sẽ làm bạn với cậu!... Ơ này, sao cậu lại khóc thế?”
“Không, tớ chỉ hơi xúc động chút thôi.”
Tại thời điểm này, tôi đã được thăng hạng và trở thành bạn bè của cậu ấy. Tôi không chắc mình bị sao nữa, nhưng nước mắt tôi cứ tuôn rơi.
Vào khoảng thời gian trước đó, ở lớp với Sasakura, tôi chẳng là gì ngoại trừ một nhân vật quần chúng hạng D nhạt nhẽo. Cho nên đây thực sự là một nhảy vọt vĩ đại đối với tôi, chính vì vậy mà tôi không thể kiềm lòng mình mà ngăn nổi dòng nước mắt này chảy mãi.
Nào giờ, tôi đã vừa thổ lộ trực tiếp với Sasakura và vừa cho cậu ấy thấy được rõ sự quyết tâm rực cháy trong tôi cơ đấy!
Thật nhẹ nhõm biết bao khi tôi không cần phải động đến ‘Thao Túng Nhu Cầu Cấp Thiết’ để có thể được làm bạn với cổ.
À quên mất, ngay từ ban đầu tôi đã không hề có ý định sử dụng tới nó rồi.
“Ha~~ Được làm bạn với cậu khiến tớ sắp vỡ tan vì hạnh phúc mất. Được rồi, có lẽ tớ sẽ về nhà đây.”
“À, ừ cậu về đi… À không, khoan đã!! Ta vẫn đang trong giờ thể chất mà!? Hơn nữa chúng ta còn chưa thực hành được bài thi nào cả đâu!”
Quên béng mất.
Chúng tôi hiện vẫn ở giữa tiết thể chất.
Việc chúng tôi có thể trò chuyện vậy là bởi bài kiểm tra được diễn ra theo thứ tự sắp xếp của mỗi cặp đôi. Tôi đoán rằng mình nên chú tâm hơn vào vụ này một chút.
“Ừm, kỷ lục cho cự ly 50 mét chạy của tớ là khoảng… 1 giây chăng?”
Khoan vội đã, nếu tôi báo lại cho giám hiệu như vậy thì liệu tôi sẽ bị ăn mắng rồi bị bắt thực hiện lại không ta?
Thực ra là trước đó tôi có chạy lại rồi, nhưng mà xem xét kỹ lại thì thành tích lần đó có vẻ không ổn lắm…
Chắc lần này tôi sẽ thử giới hạn sức mạnh và lặp lại bài kiểm tra thể chất xem sao.
Thông thường thì phải bất bắc dĩ lắm tôi mới thể hiện vẻ ngoài tầm thường vậy cho Sasakura xem đấy, nhưng hiện tại chúng tôi đã là bạn bè và tôi còn tiết lộ về khả năng đặc biệt của mình khi nãy (năng lực thể chất của Viji) cho cậu ấy biết nữa. Nên chắc là không có vấn đề gì đâu.
Sau đó, tôi tinh chỉnh sức lực của mình lại ở mức vừa phải, vừa đủ để hoàn thành các bài thi với thành tích chỉ gần mức kỷ lục quốc gia. [note57789]
Thật lòng thì tôi cảm thấy mình có hơi quá đà đôi chút, cho nên đến phút cuối tôi chỉ để thành tích của mình ở mức trên trung bình mà thôi.
Vào lúc đó, có một dòng suy nghĩ chạy dọc qua đầu tôi rằng, liệu tôi có nên thực hiện những bài kiểm tra này một cách nghiêm túc hay không, hay liệu tôi không nên làm điều đó? Chuyện này làm tôi khá phân vân.
Còn nữa, đối với việc thay đổi số liệu bài thi trên giấy, tôi có nhờ Sasakura sử dụng ma pháp cho việc này.
Cảnh mà mấy dòng chữ lắc lư, rồi đổi hình dáng trông sao thật thú vị. Tôi nhìn chúng trong khi trầm ngâm suy nghĩ: “Hóa ra là vậy, ma pháp còn được sử dụng để chỉnh sửa mấy thứ này nữa ta.”
Có lẽ đoán được ý đồ trong tôi, Sasakura lại đăm đăm nhìn tôi như thể nhắc nhở tôi về bí mật của hai đứa ban nãy.
Một lần nữa, được lọt vào đôi mắt lộng lẫy của Sasakura lại khiến nhịp đập tim tôi kêu vang rộn ràng. Nhưng khỏi phải lo, vì tôi đã thề trước mặt Sasakura (vị ‘Thần’ của tôi) rằng tôi sẽ chỉ dùng ma pháp vì những lời tiên tri sấm truyền nhân danh cậu ấy, mà không phải vì những mưu đồ quỷ dữ xấu xa!
Cùng với lời thề đó, bài kiểm tra thể chất cuối cùng cũng kết thúc trong êm đẹp.
♦○♦○♦○♦○♦○♦○♦○♦○♦