♦○♦○♦○♦○♦○♦○♦○♦○♦
14
Mới đầu, câu chuyện không kể về hoàn cảnh của Sasakura, mà là đang nói đến bối cảnh của những ma pháp sư hiện đại.
Dựa theo lời kể của cậu ấy, sự tồn tại của những ma pháp sư là nhằm mục đích thanh lọc Ma giới.
Ma giới được tạo ra khi những dòng năng lượng ma pháp quy tụ tại một điểm cụ thể trên trái đất, chúng là những vùng không gian không quá rộng lớn, và hiện diện như thể một bản sao phản chiếu thế giới thật.
Sau đó, những dòng năng lượng ma pháp dần dần kết hợp, và rồi tạo nên hình dáng thành các ác ma.
Nếu ta để yên cho Ma giới tồn tại, những ác ma sẽ chui ra từ các chiều không gian khác, gây nên thảm họa và tai ương cho xã hội loài người. Chính vì vậy, để ngăn chặn điều đó, nhiệm vụ thanh tẩy Ma giới là công việc của những ma pháp sư.
Dường như ở quá khứ đã có những vụ việc ác ma thoát ra bên ngoài, đến giờ chúng được con người gán cho những cái tên như “yêu quái” hoặc “hồn ma”.
Nghe đến đây, tôi đột nhiên có một câu hỏi.
“Sasakura, tớ hỏi chút. Liệu cậu có từng giết một ác ma nào hay chưa?”
“… không, tớ chưa từng… Nhưng, khi còn nhỏ tớ đã được tận mắt chứng kiến những ác ma ở Ma giới trông ra sao.”
Sasakura đáp lại với khuôn mặt hơi cúi gằm.
Có lẽ đó là điều đáng lưu tâm của cậu ấy…
Nhưng năng lực mà cậu ấy thể hiện ở bài kiểm tra thể chất thực sự tốt.
Khói bụi mịt mù phủ kín trời như thế cũng bị cậu ấy thổi bay trong tích tắc, với cả cái hố to bự chảng khi đó cũng được cậu ấy lấp lại như chưa từng có gì xảy ra.
Hơn nữa, việc thay đổi ký ức của những học sinh xung quanh chắc chắn đã tiêu tốn một lượng lớn ma lực của Sasakura, tuy vậy cậu ấy vẫn chẳng biểu lộ tý nào của sự mệt mỏi, mà chỉ đơn thuần lau đi những giọt mồ hôi của mình trên trán.
Chỉ những điều trên thôi là đủ để thấy rằng, Sasakura là một ma pháp sư rất có năng lực. Dù vậy, cậu ấy chưa từng hạ gục được dù chỉ một ác ma, điều đó có phần khiến tôi cảm thấy ngạc nhiên. Chẳng lẽ, đây là lý do khiến cho khuôn mặt của cậu ấy u ám tới vậy?
“Dù không có ý khoe khoang, nhưng với tư cách là một ma pháp sư, tớ vượt trội hơn hầu hết những ma pháp sư bình thường khác. Tớ dễ dàng thi triển được ma pháp mà nhiều người vẫn còn đang gặp khó khăn khi sử dụng, thậm chí với hiệu năng còn vượt xa hơn rất nhiều. Tuy vậy, bọn chúng chỉ lẳng lặng nhìn và nói: “Là phụ nữ thì không cần phải tiêu diệt ác ma.” và giữ tớ tránh xa khỏi Ma giới.
“Ừm, dù thấy hơi tệ cho cậu, nhưng tớ cũng không muốn cậu phải tới những nơi nguy hiểm đâu, Sasakura à.”
“Haha… Shinjou, cậu thật sự rất tốt bụng, nhưng những gã đó thì khác, lời nói của những kẻ đó chỉ đơn giản là vì sự đố kỵ và ghen tuông với thứ năng lực của tớ mà thôi, chúng sợ tớ sẽ đe dọa tới cái ghế, tới vị trí mà chúng đang nắm giữ. Đó là lý do mà chúng dai dẳng bám víu với cái lý lẽ khốn cùng rằng ‘đây là công việc của đàn ông’ đấy Shinjou ạ.”
Từ lúc bắt đầu kể cho tới bây giờ, Sasakura luôn dùng những từ ngữ thô ráp, cay nghiệt mỗi khi cô ấy kể về sự thù ghét của mình đối với những ma pháp sư.
Ta có thể thấy rõ ràng, ma pháp sư là một tổ chức do nam giới thống trị.
Hoặc cũng có thể, chỉ riêng đoàn phái của cô ấy là như vậy?
Tôi không hề hay biết những chuyện xảy ra ở đó, tuy nhiên, trong một tổ chức có hệ thống như vậy, Sasakura là một cá nhân có năng lực rất tốt và nên được công nhận. Nhưng vì cô ấy là phụ nữ, cho nên mọi công việc liên quan tới Ma giới, cô ấy đều không được phép can dự, và vì thế Sasakura chưa từng có cơ hội được tận dụng năng lực của chính mình.
Do đó…
“Cậu bất mãn là bởi dù bản thân có năng lực nhưng lại không có cơ hội sử dụng chúng?”
“Ừm… đúng vậy, có một chút, nhưng đó không phải là thứ khiến tớ cảm thấy khó chịu.”
Tôi cứ nghĩ đó là nguyên do, nhưng có lẽ tôi đã lầm.
Khi được hỏi về điều khiến cho cậu ấy không bằng lòng, Sasakura chỉ khẽ cười cợt nhả rồi đáp lại bằng một chất giọng nghiêm túc.
“Thứ khiến cho tớ cảm thấy bất mãn nhất chính là vì thái độ đê hèn của chúng, tớ ghét cay ghét đắng thứ hành động hèn hạ mà chúng dành cho tớ chỉ vì tớ là phụ nữ. Tất cả thứ đó chúng làm chỉ đơn giản là để thỏa mãn cái niềm kiêu hãnh giả tạo của chúng mà thôi. Hơn nữa, dù cố giữ tớ tránh xa khỏi Ma giới, chúng vẫn trơ trẽn, tìm mọi cách để lợi dụng bằng được thứ năng lực mà tớ sở hữu.”
“Lợi dụng sao?”
Có vẻ rằng, gốc rễ của vấn đề thực sự nghiêm trọng, đến nỗi mỗi lần Sasakura nhắc tới từ “chúng” là tôi có thể cảm thấy rõ sự tức giận khôn nguôi của cô ấy, rõ tới nỗi tôi còn lờ mờ thấy được một luồng khí đen bao phủ cô ấy.
Vì điều đó chăng?… Không, có lẽ là không phải vậy.
Bất chấp điều đó, sự phẫn nộ của tôi bắt đầu dần hướng tới những gã pháp sư kia, chẳng lẽ bọn chúng đang cố gắng ăn hiếp Sasakura yêu dấu của tôi sao?
“Bọn chúng còn nói sẽ bắt tớ cưới một gã có năng lực cao cấp hơn tớ cơ đấy. Hài lắm đúng không?”
“… V-Vậy là cậu sắp đính hôn sao?!”
“Đúng vậy. Sớm thôi, sẽ có một giải đấu quy tụ nhiều ma pháp sư mạnh mẽ từ khắp nơi trên thế giới… Và phần thưởng cho người chiến thắng giải đấu đó… chính là tớ.”
Cái quái gì cơ?!
Bọn chúng định để Sasakura làm cái gì cơ?
“Không phải hơi quá đáng sao? Theo những gì tớ biết về cậu đến nay, cậu đơn thuần là một pháp sư có năng lực nổi trội hơn người khác. Vậy tại sao bọn họ lại đối xử với cậu như một món hàng cơ chứ?!”
“… Cảm ơn cậu vì đã nổi giận thay cho tớ. Tớ cũng vậy, tớ không thể nào chịu đựng nổi điều này, tớ đã định sẽ tìm mọi thủ đoạn để phá hoại giải đấu đó. Tuy nhiên… này Shinjou, cậu nghĩ thế nào về chuyện sẽ tham dự giải đấu?”
Luồng khí đen xung quanh Sasakura đã biến mất, thay vào đó, giờ đây cậu ấy lại liếc nhìn tôi và nở một nụ cười toe toét, giống hệt như một đứa trẻ đang toan tính cho những trò đùa tinh quái của mình.
Đúng vậy, đưa ra lời mời như thế vào thời điểm này chỉ nhằm một mục đích duy nhất.
“Cậu muốn tớ trở thành người vô địch? Không, trước hết phải là, liệu tớ sẽ được tham gia giải đấu?”
“Đúng vậy, không phải ai xung quanh tớ cũng đều là địch, ông nội tớ bằng cách nào đó đã cho tớ quyền hạn được tiến cử một ứng viên cho giải đấu. Vì vậy, liệu cậu sẽ tham dự và phá hoại giải đấu này hộ tớ chứ, Shinjou? Nếu cậu chấp thuận, tớ sẽ trao lại cho cậu tất cả những gì tớ có.”
Nói đến đây, Sasakura dần tiến lại gần tôi, vòng cánh tay qua cổ tôi, và dựa cơ thể của mình vào người tôi.
Tất nhiên, mọi chuyện trên, tất cả là vì lợi ích riêng của cô ấy.
Ngay từ ban đầu, tôi đã không hề có lý do cho việc từ chối lời mời tham dự giải đấu, nhưng bởi thời gian suy nghĩ của tôi quá lâu, nên cô ấy buộc phải làm như vậy.
Tuy nhiên, có những phần mà tôi không thể đồng ý, và những phần mà tôi không thể thỏa hiệp.
Vì vậy, mặc cho sự chào mời phấn khích tới từ cơ thể mềm mại của Sasakura, tôi vẫn cố gắng kiếm chế và phớt lờ cô ấy, rồi tôi phát động năng lực của mình.
“… Ưưư—?!”
“Tớ xin lỗi cậu Sasakura, dù có hơi khó chịu nhưng mong cậu chịu đựng một chút, tớ hứa sẽ loại bỏ nó nhanh thôi.”
Tôi xin lỗi Sasakura, người mà giờ đây đột nhiên ngừng cử động và đang rên rỉ vì đau đớn. Sau đó, tôi cẩn thận đặt tay mình lên vai cô ấy, và rồi tách cô ấy ra khỏi người tôi.
Khi khoảng cách giữa hai chúng tôi đủ xa, tôi giải trừ tác dụng của hiệu ứng.
Cùng với những vết mồ hôi chảy dài trên trán, Sasakura xoa bụng mình và ngơ ngác không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Không cần phải kể, thứ mà tôi vừa sử dụng chính là kỹ năng ‘Thao Túng Nhu Cầu Cấp Thiết’, dù chỉ trong chốc lát, nạn nhân của nó đã phải chịu một cơn đau dạ dày dữ dội.
“Mới vừa rồi, đó là kỹ năng của ‘tớ’, người được triệu hồi chung với đoán khách trên tàu, nó được biết tới cái tên ‘Thao Túng Nhu Cầu Cấp Thiết’. Trái với sự ngớ ngẩn mà cái tên đem lại, nhưng như cậu thấy trước đó, nó rất lợi hại phải không? Cậu có biết tại sao tớ lại động tới nó không, Sasakura?”
“… Là vì tớ đã lợi dụng cậu… nên cậu đã tức giận sao?”
Dù mang vẻ mặt sợ sệt, Sasakura vẫn trả lời câu hỏi của tôi.
Tuy nhiên, tôi lắc đầu.
“Không, sai rồi. Tớ tức giận với cậu là đúng, nhưng lý do thì hoàn toàn khác biệt. Tớ đã nói, nếu người đó là cậu, thì tớ sẵn sàng để cậu sử dụng tới bao nhiêu tùy thích.”
“Vậy, tại sao…?!”
“Đó là bởi cậu không tôn trọng chính bản thân mình Sasakura ạ! Dù chính cậu đã nói, cậu ghét việc mình bị đối xử như đồ vật, nhưng cũng chính cậu lại đang tự coi mình hệt như một món vật vô tri chỉ để đạt được mục đích. Đó đáng ra là điều cậu không được phép phạm phải mới đúng chứ, tớ nói có sai không?!”
Bị đối xử như đồ vật đã khiến Sasakura bị tổn thương nhiều hơn những gì mà cô ấy nghĩ.
Thời điểm mà ngay cả bản thân cô ấy cũng đối xử với chính mình như vậy, thì sự cứu giúp chỉ còn là vô vọng. Vì vậy, mặc cho Sasakura có nói ra những từ ngữ đó, tôi vẫn không thể dung thứ cho cái ý tưởng sử dụng cơ thể của cô ấy để lùa tôi vào tròng.
Đó là lý do tại sao tôi không ngần ngại sử dụng ‘nó’ lên người cô ấy.
Tôi không hề hối tiếc về những điều đã làm.
Để khiến cho Sasakura hạnh phúc, tôi sẽ xóa bỏ mọi thứ có thể làm cô ấy tổn thương, ngay cả khi người đó có là cô ấy.
Đối với tôi, đây là lẽ tự nhiên và không bao giờ thay đổi.
♦○♦○♦○♦○♦○♦○♦○♦○♦