♦○♦○♦○♦○♦○♦○♦○♦○♦

12

Khi tôi đặt hộp nhựa Tupperware lên trên bàn, có lẽ vì cảm thấy xấu hổ trước hành động khi nãy của mình, Sasakura ngại ngùng nhận lấy nó.

Và sau đó, cậu ấy đảo mắt mình qua qua lại lại giữa tôi và hộp Tupperware.

“Ừm, cảm ơn cậu nhiều… Mà, tiện đây tớ hỏi chút nhé, vừa rồi là thứ gì thế?”

“Vừa rồi à?… à, ý cậu là cái này?”

Một lúc sau, dù vẫn còn hơi xấu hổ, Sasakura nhẹ nhàng cảm ơn tôi và đặt cho tôi một câu hỏi. Ngẫm nghĩ một hồi, tôi đoán cô ấy muốn hỏi về túi chứa đồ vô hạn. Do đó, tôi làm cho vùng không gian trống hiện lên và ra hiệu với cô ấy có phải nó không, cô ấy gật đầu xác nhận.

“Cái này là ‘Túi Chứa Đồ Vô Hạn’.”

“Túi chứa đồ vô hạn á!?”

“Đúng rồi đó. Tớ đoán là từ cái tên cậu cũng hiểu sơ sơ rằng nó dùng để làm gì rồi, đây là một vùng không gian nơi dùng để lưu trữ mọi vật thể bên trong nó. Hơn nữa, mọi đồ vật ta cất vào đều được bảo quản và giữ nguyên trạng thái ban đầu của chúng trước khi cất. Khá tiện lợi, đúng không?”

Đứng trước nữ Thần của tôi, tôi không phải giấu giếm bất cứ điều gì cả, cho nên tôi trả lời thành thật với cậu ấy.

Tuy vậy, gương mặt của Sasakura lại một lần nữa tê cứng trong khi môi cậu ấy mấp máy liên tục như thể không nói nên lời.

Chà, tôi nên làm gì ta?

Sau đó, từ trong túi chứa đồ vô hạn, tôi lấy ra một chiếc máy ảnh kỹ thuật số rồi bấm nút chụp, tiếng “tách” phát ra và tôi đã thành công ghi lại được khoảnh khắc quý báu hiếm gặp đến từ vị ‘Thần’ mà tôi hằng tôn kính.

Okê phết, tôi chụp bức này quá đẹp.

Lát nữa tôi sẽ chuyển bức này qua máy tính của tôi sau nên giờ tôi sẽ không cất cái máy ảnh vào trong túi chứa đồ vô hạn làm gì.

Tôi sẽ không để cho hai tên kia trông thấy được cảnh “hiếm” này đâu.

Cùng lúc với tiếng chụp ảnh phát ra, Sasakura cũng vừa kịp tỉnh lại.

“Ể, vừa rồi là… à không, quan trọng hơn là, chẳng phải thứ đó là một ma pháp rất cao cấp hay sao?”

“Thật ư? Tớ cũng chẳng rõ nữa, ngay từ đầu tớ còn không biết đây còn được gọi là ma pháp không cơ. Nó giống kiểu là đặc ân sẵn có của việc được triệu hồi sang thế giới khác ấy.”

“Triệu hồi sang thế giới khác á?! Shinjou… Đ-Điều đó có nghĩa cậu là người tới từ thế giới khác sao?”

Từ quan điểm của Sasakura, cậu ấy nghĩ túi chứa đồ vô hạn là một ma pháp khá cao cấp.

Ma pháp à… nghĩ lại thì gọi như thế cũng không sai, nhưng dù vậy thứ này vẫn thực chất là một quyền năng được ban tặng bởi vị Thần ở thế giới khác… Dù đã cố gắng, nhưng ngẫm nghĩ mãi mà tôi vẫn không thể tìm được từ ngữ nào thích hợp để giải thích điều này cho cô ấy.

“Không hẳn là thế… cơ mà, cậu có muốn tớ kể không?”

“Tất nhiên là muốn rồi! Hơn nữa, hôm nay tớ đến đây thăm cậu là muốn biết thêm về chuyện của cậu nữa mà Shinjou!”

“Ồ, tớ hiểu rồi.”

Tôi vẫn luôn thắc mắc về việc tại sao cô ấy lại tới nhà tôi, nhưng để biết được sự thật rằng cổ chỉ đến để trò chuyện với tôi làm tôi khá bất ngờ, chẳng lẽ tôi đã đạt được điểm cao tới vậy trong mắt cô ấy sao?

Chà, hoặc cổ chỉ để tâm tới ma pháp của tôi thôi…

“À ý tớ là, cậu kể rằng mình đột nhiên sử dụng được ma pháp nên tớ có hơi tò mò về chuyện đó. Hơn nữa, tớ cũng không muốn hỏi cậu những điều này ở trường cho nên tớ mới đợi tới một ngày nghỉ như hôm nay để tới thăm cậu… Còn nữa, tớ xin lỗi về chuyện đến nhà cậu mà không báo trước, lại còn ăn nho của cậu và giờ lại đi dò hỏi về bí mật của cậu… xin lỗi nhé, nếu cậu không muốn kể thì cũng không sao đâu…”

“À, ừ. Cậu nói cũng đúng… nhưng không sao, chuyện đó với tớ không thành vấn đề. Hơn nữa, tớ cũng thực sự muốn tâm sự chuyện này với cậu mà.”

Bằng góc nhìn khác, Sasakura tự nhận ra rằng những hành động của mình trước đó rất có vấn đề, cậu ấy tỏ vẻ ủ rũ và cảm thấy có lỗi với tôi.

Không những tùy tiện đến chơi mà còn không báo trước, cô ấy còn ăn nho của tôi, hỏi han về bí mật của tôi… Quả thật, nếu để người khác nhìn từ ngoài vào thì ai cũng sẽ đánh giá rằng cô ấy quả thật là một người thiếu phép tắc.

Tuy vậy, với tôi thì lại khác. Về chuyện cô gái tôi thích đột nhiên tới thăm nhà tôi và ăn nho mà tôi tiếp đãi thật sự khiến tôi cảm thấy xúc động. Hơn nữa, cô ấy còn ăn chúng một cách rất ngon miệng và còn kiên nhẫn lắng nghe câu chuyện của tôi nữa cơ. Những điều đó không gì ngoài những điều tốt đẹp dành cho tôi hết!

“Yên tâm đi, kể cả cậu có hỏi về số đo 3 vòng của tớ thì tớ cũng sẽ vui vẻ kể cho cậu nghe.”

“… tớ đoán là tớ cũng không muốn cậu kể về số đo 3 vòng của mình đâu. Nhưng cảm ơn nhé, nghe được điều đó khiến tớ nhẹ nhõm đi phần nào, tớ xin lỗi vì đã làm phiền cậu.”

“Không sao đâu, cậu không cần phải xin lỗi làm gì.”

“… cảm ơn cậu.”

Ngắt lời Sasakura, người đang tỏ vẻ hối lỗi, tôi ngăn cô ấy đưa ra những lời xin lỗi không cần thiết. Nghe được điều đó, Sasakura tỏ ra ngạc nhiên trước lời nói của tôi và rồi cảm ơn tôi bằng một nụ cười ngượng nghịu.

“Chà, được rồi, tiếp tục ở đoạn nãy. Có phải cậu muốn tớ kể về việc tại sao mình lại tự dưng sử dụng được ma pháp, có phải không?”

“Đúng thế. Thông thường, để trở thành một ma pháp sư, bọn tớ phải tập luyện không ngừng nghỉ từ khi còn nhỏ để học được cách sử dụng ma pháp cơ.”

“Tớ hiểu rồi, để được công nhận là một ma pháp sư thì cần phải bỏ ra rất nhiều công sức và nỗ lực à? Hừm, trong trường hợp của tớ thì… có lẽ sẽ khá bất công đối với các cậu.”

Cùng với đó, tôi kể cho Sasakura nghe về câu chuyện của tôi, về việc tôi bị triệu hồi tới cùng lúc hai dị giới, về việc linh hồn tôi bị phân tách, và về việc chúng tôi vẫn có thể nói chuyện với nhau thông qua thần giao cách cảm.

Tôi cũng nói cho cô ấy biết về loại nho cô ấy vừa ăn cũng thuộc thế giới khác, và tấm nệm cô ấy vừa dùng thực chất cũng là một vật dụng của Hoàng gia tại dị giới.

“Ểểể?? Bị triệu hồi tới thế giới khác? Linh hôn phân tách?

T-Tớ… tớ thật sự không biết phải bắt đầu từ đâu cả…”

“Đúng vậy, giải thích cho việc tớ dùng được ma pháp là nhớ có ‘tớ’ Anh hùng mà ra đấy. Viji đã cố gắng hết sức để học được nó, do đó tớ chỉ ngồi chơi xơi nước thôi cũng biết cách sài ma pháp, hahaha…”

Điều đó tuy có hơi xấu hổ, nhưng tôi phải thành thật với cô ấy.

À mà tôi cũng không có kể gì về kỹ năng ‘Thao Túng Nhu Cầu’ của tôi.

Đơn giản là bởi tôi đã đánh mất cơ hội để kể về chuyện đó.

Với một ma pháp sư của thời đại này, có lẽ Sasakura sẽ hứng thú với ma thuật ở thế giới khác.

“Điều đó thật sự rất bất công đối với tớ…”

“Để tớ biện hộ chút! Phép dọn nhà là do tớ tạo ra cả đấy. Tớ phải công nhận là nhờ có Viji học cách tái thiết ma pháp nguyên bản nên tớ mới làm được điều này, cơ mà…”

Kể cả bạn có muốn sáng tạo ra ma pháp mới, mà không biết tái cấu trúc ma pháp trận phù hợp với hiệu quả cụ thể của ma pháp, thì kết quả chắc chắn sẽ thất bại. Tuy vậy, vì Viji đã thành thạo việc xây dựng lên cấu trúc ma pháp cơ bản, nên giờ đây tôi và Eiji có thể dễ dàng tạo ra những ma pháp riêng của bọn tôi.

Từ đó, chúng tôi phân chia nhau mỗi người một nhiệm vụ. Tôi thì tập trung tạo nên ma pháp phục vụ cho cuộc sống, trong khi Eiji sẽ tạo ra những ma pháp vừa xịn vừa ngầu. Còn Viji thì khác, nhiệm vụ trước mắt của cậu ta là phải phong ấn được tên quỷ vương kia, cho nên cậu ấy sẽ tập trung vào việc tạo ra những ma pháp dạng rào chắn.

Và một khi đã thành công phong ấn được hắn, nhiệm vụ tiếp theo chắc chắn sẽ là tiêu diệt hoàn toàn tên quỷ vương.

Còn nữa, vì mọi ma pháp mà bọn tôi sở hữu đều được đồng bộ hết với nhau, cho nên số lượng những ma pháp mà tôi dùng được sẽ ngày một nhiều hơn, và dần dà cuộc sống thường ngày của tôi sẽ trở nên tiện lợi hơn bao giờ hết!

Bởi lẽ, ngay khi bạn học cách sử dụng ma pháp, thì chẳng phải bước đầu tiên luôn là khiến cho cuộc sống của mình trở nên thuận tiện hơn, có chuẩn không?

♦○♦○♦○♦○♦○♦○♦○♦○♦