Ngày đăng ký kết hôn là vào hai tháng sau.

Cả đêm hôm trước, Trình Phóng không sao ngủ được, mới tờ mờ sáng hôm sau đã dậy, sửa soạn bản thân thật chỉnh tề, từ cạo râu đến tỉa tóc, thậm chí anh còn dùng mỹ phẩm dưỡng da của Minh Hạnh nữa.

Trước khi xuất phát, anh đứng trước gương ngắm nghía phải hơn một chục phút.

Lúc đối diện với phóng viên, anh còn không căng thẳng đến mức này.

Huống hồ hiện tại, hai người chỉ đến Cục Dân chính, chụp một tấm ảnh kết hôn theo trình tự thôi ấy mà.

Minh Hạnh không nhịn được muốn cười anh.

Anh Phóng vô dụng ghê.

Bây giờ đã là sếp Trình rồi, sao cứ sợ vặt như vậy nhỉ?

Nhân viên ở đó cứ khen hai người là một đôi trai tài gái sắc, nức nở khen rằng họ rất đẹp.

Minh Hạnh chỉ biết gật đầu nói “Cảm ơn”.

Lúc cầm giấy chứng nhận trên tay, Trình Phóng cứ cúi đầu nhìn chằm chằm mãi.

Anh không cử động, chỉ đứng yên đó mà xem.

“Được rồi,” Minh Hạnh không nhịn được phải lên tiếng cắt ngang anh, “Em còn phải về nhà khai báo với người thân nữa này.”

Sổ hộ khẩu là do cô trộm đi, tại vì ba cô có nhiều quy định quá, nếu nói thật là đi chứng nhận kết hôn, ông lại gây khó dễ cho xem.

Thế là Minh Hạnh quyết định tiền trảm hậu tấu luôn.

Từ trước đến giờ, Minh Hạnh rất nghe lời gia đình, chỉ có những việc liên quan đến Trình Phóng là cô phản nghịch hết lần này đến lần khác.

Ngón tay của Trình Phóng khẽ vuốt ve tờ giấy màu đỏ, đầu ngón tay nối với trái tim có chút ấm áp, xem bao lâu cũng không thấy đủ.

“Vào cái ngày em tránh sau lưng anh, khoảnh khắc anh quay đầu lại nhìn em, đến việc con cái của chúng ta trông như thế nào anh đều nghĩ đến rồi.”

Chỉ anh mới dám nói thế.

Trình Phóng nắm lấy tay cô, siết thật chặt.

Sau này, họ sẽ chính thức trở thành người một nhà, là nửa kia của đối phương được pháp luật công nhận.

Rất lâu trước đây, anh đã nghĩ rằng ngày này sẽ đến, nhưng khi ngày đó đến thật, anh lại cảm thấy mọi thứ như nằm chiêm bao.

Đây là hình ảnh mà anh luôn tha thiết hằng mong, từng nghĩ đến nó nhiều lần, rất rất nhiều lần.

“Sẽ như nào?” Minh Hạnh tò mò hỏi anh.

Trình Phóng trả lời: “Giống em đấy.”

“Trắng trẻo mềm mại, dễ thương.”

“Anh còn có món quà kết hôn muốn tặng cho Hạnh Hạnh.” Bấy giờ, Trình Phóng mới cất giấy chứng nhận kết hôn vào, sau đó lấy hai tập tài liệu khác ra.

Một trong số đó là chứng nhận bất động sản, anh đã mua một căn nhà ở trung tâm thành phố An Tân, có bốn phòng, trị giá hơn trăm vạn tệ.

Đây là căn nhà anh đã quyết định mua sau hơn một tháng xem xét, vừa làm xong thủ tục vào hai ngày trước mà thôi.

Trình Phóng chưa kịp nói với Minh Hạnh là vì muốn cho cô một bất ngờ.

Còn một túi hồ sơ khác nữa.

Trình Phóng xoa mặt cô, vừa mở tài liệu vừa nói: “Đã có ai từng nói với em rằng, khi đàn ông có tiền, sớm muộn gì cũng sẽ đổi thay chưa?”

Đúng là cô đã từng nghe nói rồi.

Rất thực dụng, nhưng cũng thực tế.

Thật ra Minh Hạnh chưa từng nghiêm túc với câu nói này, bởi vì cô cảm thấy rất buồn cười.

Cô cũng vững lòng tin tưởng, Trình Phóng của cô không phải là người như vậy.

“Những gì Trình Phóng có được đều là Minh Hạnh ban cho, vì vậy, cuối cùng phải trả lại tất cả.”

Tập tài liệu này của Trình Phóng là sự minh chứng bởi pháp luật với Minh Hạnh rằng mọi thứ anh có trong hiện tại, mọi thứ anh có trong tương lai, đều thuộc về cô.

Chàng trai đã bò ra khỏi vũng bùn ấy, có được ngày hôm nay đều là thành quả của cô.

Chỉ vì câu nói năm đó của cô — Em làm bạn gái của anh, anh chăm chỉ học hành để thi Đại học được không?

Nhìn xem, những gì cô tưởng tượng vì anh, anh đều làm được tất cả.

Mấy năm này, làm trong liều mạng.

“Anh đang dùng tiền để đánh vào mặt em đấy à?” Nghe anh nói xong, Minh Hạnh vừa muốn khóc vừa muốn cười, cô quật cường nói: “Em cũng kiếm ra tiền chứ bộ?”

Một job phiên dịch mà cô nhận cũng phải vài vạn tệ đấy, mặc dù một tháng không có bao nhiêu nhưng cô có tiền tiết kiệm của mình, cũng được kha khá.

Chỉ là so với Trình Phóng của bây giờ thì nó không thấm vào đâu thôi.

“Đúng vậy, lúc nào Minh Hạnh cũng giỏi hơn anh hết.” Trình Phóng nói rất nghiêm túc.

Đều là những lời từ tận đáy lòng của anh.

Hai người cứ mắt to nhìn mắt nhỏ một hồi, trao nhau ánh nhìn thật lâu.

Trong xe yên tĩnh, không chút tiếng động.

Dù sao cũng đã đăng ký kết hôn rồi, Minh Hạnh nghĩ ngợi, sau đó nhận lấy túi hồ sơ.

“Cảm ơn ông xã.”

Giọng cô vừa nhỏ mà nói lại nhanh, Trình Phóng suýt chút là không nghe được.

Anh đang định khởi động xe, động tác chợt khựng lại, anh xoay người, đặt một tay trên ghế phụ.

“Em vừa nói gì thế?” Trình Phóng thực sự nghe không rõ.

Minh Hạnh lắc đầu, mím môi đáp: “Không có gì.”

“Vậy chúng ta làm ở đây một lần đi.” Trình Phóng nghiêm túc lạnh mặt, “Dù sao thì khi Hạnh Hạnh bị bắt nạt đến phát khóc là lúc nghe lời nhất.”

Lông mi của Minh Hạnh run lên, nuốt nước bọt, trong lòng cân nhắc xác suất mà Trình Phóng sẽ làm như vậy thật.

Thế là cô hoảng sợ, lặp lại một câu:

“Cảm ơn ông xã.”

Trình Phóng sướng rơn.

Cô nói sao mà ngọt gì đâu, anh nghe cả đời cũng không thấy đủ.

Khoé môi của Trình Phóng không giấu được niềm vui, khẽ “Ừm” một tiếng rồi ngồi lại ghế lái, tiếp tục lái xe.

“Đừng khách sáo.” Anh cười.

Trình Phóng lại về Đường Lí, rước bà nội lên.

Bà cụ không nỡ rời xa nơi đó, mặc dù Trình Phóng muốn đón bà lên thành phố ở, nhưng bà cũng chỉ lên chơi vài ngày, sau đó lại trở về đây.

Người già cả, tình bạn ngày xưa cũng không phải là điều họ nhớ nhất.

Trình Phóng và Minh Hạnh dẫn bà đến xem nhà.

“Chỗ này rất tốt, rộng rãi, ánh mặt trời cũng đẹp.” Bà vừa quan sát, vừa nói: “Sân sau nhà bà cũng không lớn bằng căn nhà này.”

“Vợ chồng hai đứa phải sống thật tốt nhé.”

Chứng kiến thằng cháu nội của bây giờ, học tập tốt, sự nghiệp tốt, cũng thành gia lập thất, bà thực sự rất vui mừng.

“Vậy bà ở đây thêm vài hôm ạ,” Minh Hạnh kéo tay bà nội, nói: “Bà nội con nhớ bà lắm, còn bảo là bà nấu canh bí đỏ rất ngon, bà con muốn học hỏi bà nữa ạ.”

“Bà con thích trò chuyện với bà lắm.”

“Nhưng bà lo mấy luống rau trong sân nhà mình.” Không phải bà nội Trình không muốn ở lại, chỉ là bà hay nhớ đến những chuyện vặt vãnh đó, bình thường không nhìn thấy nó ra sao, như nào, bà cảm thấy hơi lo.

“Đúng rồi, bà ơi, con cho bà xem cái này.” Minh Hạnh chợt nhớ ra gì đó, mở máy tính lên, bật một video cho bà nội xem.

Là buổi phỏng vấn Trình Phóng.

Trong video, Trình Phóng mặc Âu phục chỉnh tề, anh đối mặt với truyền thông, chia sẻ về những kiến thức về chuyên ngành của mình.

Rất thành thạo.

“Đẹp trai không bà?” Minh Hạnh cười hỏi.

“Đẹp lắm.” Ánh mắt của bà sáng lên, gật đầu tán thưởng: “Rất có phong thái năm đó của ba thằng bé.”

Vừa nói xong, không khí xung quanh tức khắc trở nên yên tĩnh.

Như thể đó là một câu không mấy phù hợp,

Là một nút thắt vẫn chưa được tháo bỏ.

Trong mắt người đời, ba của Trình Phóng là một tên tội phạm, là kẻ dơ bẩn đầy tội lỗi.

Luôn dùng những từ ngữ tiêu cực và bất kham để hình dung về ông.

“Vậy ạ?” Minh Hạnh lên tiếng đánh tan sự trầm mặc này, cô khẽ nói: “Trình Phóng từng kể cho cháu nghe, hồi trẻ ba anh ấy đẹp trai lắm luôn ạ.”

Đúng vậy, Trình Phóng đã từng kể cho cô.

Ba không phải là người xấu, ông ấy đã từng là một đứa con tốt, một người chồng tốt, một người cha tốt.

Bà nội Trình cúi đầu, yên lặng một lát, không dám xem video của Trình Phóng nữa.

Bà chỉ nhẹ nhàng vỗ vỗ bàn tay của Minh Hạnh.

Cháu ngoan, đều là cháu ngoan cả.

Bà mất đi con trai, nhưng bà lại có một đứa cháu trai và cháu dâu ngoan ngoãn như vậy.

“Bà ơi, bà kể cháu nghe nhiều chuyện trước đây nữa đi ạ.” Minh Hạnh hạ giọng, thì thầm: “Cháu muốn nghe nhiều chuyện đáng chê cười của Trình Phóng ấy.”

Buổi tối, cả gia đình quây quần ăn cơm.

Quả thực là “cả gia đình”, cậu mợ của Minh Hạnh, em họ đều có mặt đông đủ.

Đây là lần đầu tiên Trình Phóng gặp nhiều người nhà của Minh Hạnh đến thế.

Họ rất nghiêm cẩn, cũng rất gần gũi.

Họ đều không biết Trình Phóng của quá khứ, chỉ biết Trình Phóng của hiện tại mà thôi.

Bọn nhỏ hi hi ha ha gọi “anh rể”, muốn vòi lì xì của anh.

Trình Phóng nghe chúng gọi như vậy thì vui lắm, cho nên vung tay rất hào phóng.

Chương Thục Hoa cũng cho anh một bao lì xì thật lớn.

Minh Dịch không lên tiếng, cũng không phản đối bất cứ chuyện gì.

Minh Hạnh tiền trảm hậu tấu, đăng ký kết hôn cũng đăng ký xong rồi.

Người làm cha như ông, ngoại trừ nói này nói nọ cô một chút, còn lại cũng hết cách với cô.

Đúng là con gái lớn thì không giữ được, bây giờ trái tim của con bé đều hướng ra ngoài rồi, làm gì nghe lời họ nữa.

Sau khi cơm nước xong, mọi người lần lượt ra về.

Trên đường về nhà, Trình Phóng còn đang khen cậu em họ của Minh Hạnh rất thú vị.

Nói chuyện to như ông tướng, suốt bữa cơm cứ liến thoắng không ngừng.

Minh Hạnh nói: “Thằng nhóc dở hơi nhà em đấy.”

Trong dòng họ của cô, bắt đầu từ đời trước, ai nấy đều là dân trí thức rất uyên bác, ngày lễ Tết có gặp nhau cũng chỉ thích nói những việc nghiêm túc,

Chỉ có cậu em họ này,

Rất biết cách điều tiết bầu không khí, mới hai ba câu đã thành công dời sự chú ý của mọi người sang hướng khác rồi.

“Hồi còn nhỏ, em đã lừa em họ em là có Ultraman thật đấy à?” Trình Phóng khá tò mò về chuyện này.

Đàn ông là những đứa trẻ không bao giờ lớn, Ultraman là tín ngưỡng tuyệt đối không phá bỏ được.

“Em nói đại thôi, ai dè nó tin đến bây giờ luôn.”

Hiện tại cũng không nói với thằng bé “Ultraman là giả” được,

Nó sẽ điên lên đấy.

Trình Phóng không khỏi buồn cười.

“Vậy hồi còn nhỏ, anh thích cái gì?” Minh Hạnh không nghĩ là hồi nhỏ, Trình Phóng sẽ xem Ultraman.

“Thích Minh Hạnh đó.” Trình Phóng gần như đáp mà chẳng hề do dự.

Minh Hạnh nhéo vào tay anh một cái.

Em đang nói chuyện nghiêm túc với anh đấy.

“Để anh nhớ lại coi…”

“Anh thích mày mò máy móc một cách lộn xộn, hết tháo ra rồi lắp lại.”

Minh Hạnh hiểu, gật đầu nói: “Thì ra là năng khiếu.”

Vì vậy, hiện tại anh mới làm được như thế này.

“Anh còn đánh nhau, lội bùn nữa, tới chừng về thì bị người ta đánh nữa,” Trình Phóng kể: “Ông đây không phục, nên đánh lại luôn.”

“Đánh người sảng khoái lắm, đánh đến khi nó phục thì thôi.”

Trong lúc kể chuyện, anh tháo cổ tay áo ra, sau đó sắn tay áo lên trên một chút, để lộ cánh tay vừa rắn chắc vừa mạnh mẽ.

Minh Hạnh nhìn mà phát run.

“Hồi còn nhỏ thì em ngoan lắm, từ nhỏ đến lớn đều là ‘con nhà người ta’ đấy.”

Sống và trưởng thành trong khuôn phép, Minh Hạnh chăm chỉ học hành, cố gắng nghe lời, đối với ai cũng lương thiện và lễ phép.

Cô luôn là đối tượng được mọi người khen ngợi trong học tập.

“Em lúc đó chắc hôn thích lắm.” Trình Phóng nghe cô nói, không biết nghĩ ra cái gì, anh liếm môi, hai con mắt sáng ngời.

“Anh có thể thử xem.” Minh Hạnh ngẩng đầu, cười cười nhìn anh.

“Liệu Minh Hạnh của năm mười sáu tuổi có thích một tên tệ hại như Trình Phóng giống hiện tại không nhỉ?”

Hai người khác nhau như trời với đất, dường như không thể nào đến được với nhau.

Minh Hạnh sửng sốt, không biết nên đáp lại anh như thế nào.

Nói thật lòng, không có đáp án.

Lúc ấy, cô bé ngoan ngoãn và đơn thuần như một tờ giấy trắng, chưa từng gặp bất kỳ góc tối nào trên đời,

Hẳn là… sẽ không thích thằng bé hư hỏng, thích đánh nhau đâu.

“Không sao cả.” Trình Phóng nhìn cô, nói: “Sau này yêu bù là được rồi.”

Rất lâu sau đó, Minh Hạnh mới nhận ra bản thận lại bị anh lừa gạt.

Làm gì có nhiều giả thiết như thế chứ?

Bọn họ gặp nhau, yêu nhau, chính là thời điểm đẹp nhất rồi.