“Thế cậu và thủ khoa bao giờ mới thành đôi đây?”
Trên chuyến tàu trở về Học viện.
Tôi và Lisetta đang ngồi đối diện, cách nhau có mỗi cái bàn. Chúng tôi là hai người duy nhất ở trong phòng.
Còn Ian và Kaya thì đang nghỉ ngơi trong cabin riêng được dùng làm phòng bệnh.
Ủy Ban Điều Tra Sự Thật đã lập tức có mặt giống hệt như diễn biến trong game.
Nếu có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy sự cố vẫn chưa kết thúc, họ sẽ nhanh chóng chuẩn bị phương án để đối phó.
Sau đó, họ sẽ cố tạo điều kiện tốt nhất để những người có liên quan ổn định tinh thần và thể chất.
Lisetta và tôi là người bị thẩm vấn đầu tiên.
Ian với Kaya dự kiến sẽ được triệu tập sau khi tỉnh dậy và nghỉ ngơi đầy đủ. Khi đó, có lẽ chúng tôi đã về tới Học viện mất rồi.
Ủy ban mà phát hiện điểm không khớp trong lời khai là họ sẽ mời tôi và Lisetta lại cho xem.
Nhưng không sao cả. Chúng tôi đã thống nhất lời khai trước đó, hơn nữa Lisetta cũng hợp tác rất tốt.
Vậy chúng tôi khai thế nào?
Đầu tiên, tôi vô tình bắt gặp Lisetta và đi theo cô ấy đến trung tâm hòn đảo vì nơi đó có thể kiếm rất nhiều điểm.
Đây là sự thật. Tôi chẳng thể nào bịa chuyện vì chiếc vòng tay vẫn luôn theo dõi vị trí của tôi.
Thấy Lisetta bước vào hang động núi lửa, tôi liền theo sau cô ấy. Nhưng sau cùng, tôi đã bị cổ phát hiện và trận động đất cũng đồng thời xảy ra.
Đây là lúc tôi bắt đầu vẽ chuyện nhờ mana của tên khổng lồ dưới lòng đất đã vô hiệu hóa chức năng định vị của chiếc vòng tay.
Do trận động đất đã phá hủy đường quay về nên tôi và Lisetta phải đi tìm một lối ra khác. Trong lúc ấy, tôi đã không may rơi xuống một cái hố sụt.
Thấy vậy, Lisetta đã nhảy xuống để cứu tôi. Vì không thể quay lại theo đường cũ, chúng tôi đã buộc phải thám hiểm bên trong cơ thể của tên ma tộc khổng lồ nhằm tìm lối thoát khác.
Trên đường đi, chúng tôi tình cờ phát hiện Ian và Kaya nằm bất tỉnh nhân sự. Cả hai bọn họ được chúng tôi dùng sử ma mang theo.
Đột nhiên, một con quái vật đen từ đâu nhảy ra và xử lý sạch đám ma tộc như thể nó là “Deus Ex Machina”.
Cuối cùng, chúng tôi đã thoát ra một cách đầy ngoạn mục.
Chấm hết.
Danh sách các thành viên tham gia cuộc thẩm vấn sẽ có cả Hội trưởng Hội học sinh, Alice Carroll. Chính vì vậy, tốt nhất là tôi nên tránh bị gọi thẩm vấn càng nhiều càng tốt sau khi về đến học viện.
Cơ mà, mẹ Lisetta vừa nói vớ va vớ vẩn gì thế?
Cô ấy ngồi phịch xuống ghế, dáng vẻ rã rời. Có vẻ vì kiệt sức nên mới thốt ra bất cứ điều gì nảy số trong đầu.
“Không như cậu nghĩ đâu.”
“Ồ, vậy hai người thành cặp rồi à? Chà chà, tên này cũng khá đấy.”
“...”
Hiện tại, Luce đang ở trên một con tàu khác.
Lúc chạy khỏi bến tàu, Luce có vẻ định triệu hồi Galia để đuổi theo nên tôi đã phải quay đầu lại ngay lập tức. Ai mà ngờ cô nàng muốn gọi một sử ma tám sao chỉ để đuổi theo tôi chứ.
Tôi đã phải viện ra lý do hơi vô tri, “Tớ tưởng mình để quên vòng tay ở đâu rồi chứ, ahaha”.
Luce chỉ e thẹn mỉm cười đáp, “Vậy sao”. Đọc tâm trí mới biết Luce tưởng rằng tôi đang cố pha trò để làm cô ấy vui.
Con lạy má, tha cho con đi mà.
Sau đó, tôi đã giải thích rằng vì phải phối hợp điều tra sự cố nên buộc phải di chuyển bằng tàu riêng.
Mặc dù chưa có thông báo chính thức từ giáo sư, nhưng dựa theo cốt truyện thì phải là vậy rồi.
Luce nhìn tôi với ánh mắt đầy nghi hoặc.
Cũng may là đúng lúc đó giọng của Giáo sư Fernando đã vang lên từ vòng tay cho gọi tôi và Lisetta.
─ “Tớ không thể đi theo được sao?”
─ “Không được đâu.”
Sau khi nói đôi lời cuối, Luce lững thững rời đi đầy tiếc nuối.
‘Không ngờ Luce lại làm vậy với chính cả bạn của mình.’
Tôi thích Luce lắm. Song, tính cách của cô nàng đôi lúc thật đáng sợ, đặc biệt là nó có thể dẫn đến Kết Thảm Phụ kinh hoàng.
Tôi cứ nghĩ chỉ cần cô ấy không biết mình là Greung thì sẽ ổn thôi... Thật quá sai lầm.
Kiểu gì tôi cũng cần dạy dỗ lại Luce đàng hoàng như kiểu dạy con nít. Tôi cần nói với cổ rằng, “Dù có lo lắng đến đâu thì cậu cũng không được hạn chế tự do của người khác được nghe chưa.”
Dĩ nhiên, Luce chắc chắn sẽ phản bác bằng lý lẽ, nhưng tôi có con át chủ bài là cố chấp cãi tay đôi dựa trên chuẩn mực đạo đức. Tôi tin rằng mình có thể “bẻ gãy” lý lẽ của cô ấy.
Đúng lúc ấy, cánh cửa cabin mở ra. Người bước vào là một nữ trị liệu sư.
“Hai em là người bảo hộ của Kaya Astrea, đúng chứ? Tụi em vào thăm được rồi đấy.”
Nghe lời cô ấy, tôi và Lisetta đứng vậy di chuyển đến phòng bệnh.
Cả một gian phòng được dùng làm phòng bệnh cho Kaya mặc dù không quá rộng rãi.
Các trị liệu sư đã kiểm tra tình trạng cô ấy và xác nhận không có gì bất thường.
Giờ đây, điều quan trọng nhất là giúp Kaya ổn định lại tinh thần. Việc có người quen bên cạnh làm người bảo hộ chắc chắn sẽ giúp cô cảm thấy yên tâm hơn.
Một nữ trị liệu sư khác đang ngồi đọc sách trong góc phòng trong lúc chờ đợi.
Kaya đang nằm ngủ say sưa dưới lớp chăn đắp kín người. Bộ quần áo nâu nhạt cô ấy mặc là do các trị liệu sư thay giúp.
Tôi đã kịp giấu đi chiến lợi phẩm trên đường trở về bến tàu từ hang động núi lửa. Đó là một món phụ phẩm dưới dạng khuyên tai ở trên tai Kaya.
=================================
[Kaya Astrea]
―――――――――
Cấp: 140
Tộc: Nhân
Hệ: Phong, Băng, Mộc, Huyết
Độ Nguy Hiểm: X
Tâm Trí: []
=================================
‘Dẫu ra sao thì Kaya vẫn là Kaya.’
Tôi đến thăm Kaya vì ba lý do.
Thứ nhất là để thống nhất lời khai với cô nàng.
Kaya chắc chắn sẽ tỉnh lại trước khi tàu cập bến Học viện và sẽ được Ủy Ban Điều Tra Sự Thật triệu tập ngay lập tức. Đây là cơ hội duy nhất để nói chuyện với cô ấy.
Tuy nhiên, tôi chẳng thể làm ăn được gì vì cô trị liệu sư kia vẫn ở trong phòng.
Vì vậy, khi được các giám thị giải cứu và di chuyển về bến bằng xe ngựa, tôi đã ghé qua cửa hàng không người bán để mua giấy da và viết sẵn nội dung cần truyền đạt cho Kaya.
Thứ hai là vì tôi lo lắng cho Kaya.
Kaya là nhân vật yêu thích của tôi. Làm sao có thể không lo lắng cho cô nàng được chứ?
Tôi ngồi xuống chiếc ghế dành cho người bảo hộ cạnh giường của Kaya.
“Cậu không định đi thăm tên hệ Quang kia à?”
“Cậu ta có Amy với Mateo lo rồi.”
Đó là lý do tôi quyết định trở thành người bảo hộ của Kaya.
Đúng như dự đoán, Amy và Mateo đã xin phép giáo sư để trở thành người bảo hộ của Ian.