Hương gừng thoang thoảng trong phòng, gió khẽ thổi tấm rèm trên cửa sổ, ánh mặt trời nhàn nhạt chiếu qua tấm vải.

Lúc này, Huyền vương đang ngồi trên giường, bên cạnh là một chậu nước gừng ấm.

Hắn cầm một cái khăn vẫn còn bốc hơi, chậm rãi thấm mồ hôi khắp người Ly Thanh.

Đến khi mặt trời lên đến đỉnh đầu, Ly Thanh mới mệt mỏi mở mắt.

Vừa lúc Huyền vương mới ăn xong một chiếc bánh bao, trên mép còn dính vụn bánh, thấy Ly Thanh tỉnh lại, hắn liền nói: "Tỉnh rồi à?"

Huyền vương rót một cốc nước rồi đỡ Ly Thanh dậy, để cô tựa vào lồng ngực mình.

Ly Thanh giơ cánh tay run run lên lau vụn bánh cho Huyền vương.

Huyền vương ngẩn người, cúi đầu hôn xương quai xanh của cô.

Ly Thanh uống nước xong mới phát hiện cô chỉ đang mặc một chiếc áo ngủ mỏng, hai vạt áo khép hờ, còn bộ hỷ phục được xếp ngay ngắn phía trong giường.

Má Ly Thanh lập tức đỏ ửng, Huyền vương trưng vẻ mặt vô lại, nói: "Ta vẫn luôn tự tay chăm sóc cơ thể em."

Ly Thanh quay mặt đi chỗ khác, Huyền vương vuốt tóc cô, hỏi: "Em vừa mơ thấy gì vậy?"

"..."

"Thanh Thanh, nhìn bản vương."

"Là.....một cố nhân....."

"Tên gì?"

"Phi Ảnh..."

Huyền vương đặt Ly Thanh xuống, để người cô tựa vào thành giường, sau đó đứng dậy.

Ly Thanh vội nắm lấy tay áo Huyền vương nhưng lại không biết nên nói gì.

Huyền vương nhíu mày, dùng tay bóp bóp miệng Ly Thanh, nói: "Thanh Thanh, em là vương phi duy nhất của bản vương."

Ly Thanh không muốn cả hai tiếp tục hiểu lầm nữa, ít nhất cô cảm thấy lần này Huyền vương sẽ lắng nghe cô.

Hắn sẽ không giống như Thập Nhất hoàng tử, khiến cho Chiêu Nhiên đến một cơ hội giải thích cũng không có.

Huyền vương gỡ tay Ly Thanh ra, cúi người hôn má cô: "Phu nhân đói rồi, phu quân đi lấy ít đồ ăn."

Huyền vương bước ra ngoài cửa, không lâu sau đó hắn đã quay lại, phía sau là vài thị nữ mang đồ ăn tới.

Hắn cầm một bát cháo đi đến chỗ Ly Thanh, thổi nhẹ từng thìa cháo rồi tận tay đút cho cô.

Nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn ăn của Ly Thanh, Huyền vương bất giác đau lòng.

Hắn nhớ lại lúc cô được kéo từ dưới nước lạnh lên sau khi đẩy ngã Ngọc Cơ, cả người run lẩy bẩy.

Nhớ lại chuyện hôm ấy, trái tim Huyền vương thắt lại, hắn dừng lại động tác, ấn đường nhăn lại.

Ly Thanh thấy vậy chần chừ nói: "Chuyện...về Phi Ảnh...."

Ly Thanh ngần ngừ không biết giải thích thế nào.

Huyền vương đặt bát cháo lên chiếc bàn nhỏ đặt cạnh giường, sau đó chậm rãi vòng hai tay ôm eo Ly Thanh, mặt vùi vào tóc cô, bên tai hắn như văng vẳng lời nói lúc trước của Bạch sư phụ.

"Cho dù con cứu được cô ta thì cô ta cũng chỉ sống nhiều nhất là năm năm.

Sức khỏe cô ta càng yếu đi, thì tuổi thọ càng giảm.

Cơ thể này vốn đã rất yếu, dù không bị giết cũng không sống được bao lâu.

Có đáng không?"

"Con yêu cô ấy!"

Huyền vương bất giác ôm Ly Thanh thật chặt, hai hàm răng nghiến vào nhau phát ra tiếng "ken két".

Ly Thanh không biết nên phản ứng thế nào đành nhân lúc này hít sâu một hơi nói rõ mọi chuyện: "Phi Ảnh là người thân của...thần thiếp.

Lúc giết Thượng Hào, thiếp đã gặp lại huynh ấy.

Vừa rồi...thiếp mơ thấy huynh ấy bị tra tấn...."

Nói đến đây, Ly Thanh nhớ đến cảnh trong mơ, không nhịn được liền ứa nước mắt.

Huyền vương ôm chặt lấy cô, cả người căng cứng.

Một lúc sau, cả người Ly Thanh phát lạnh, toàn thân nổi gai ốc, cô gục đầu lên vai Huyền vương nói với giọng cầu xin: "Vương gia.....ngài có thể cho thần thiếp ra ngoài được không?"

Huyền vương thở dài, nhắm mắt lại, ngửi mùi hương trên tóc cô, hít một hơi thật sâu rồi nói với giọng khàn khàn: "Thanh Thanh, em giờ đã là vương phi của ta.

Không cần cầu xin.

Em muốn đi đâu ta sẽ đưa em đi.

Đợi em khỏe lại chúng ta cùng đi."

Ly Thanh gật đầu, sau đó ho liên tục.

Bởi vì cơ thể Ly Thanh quá mệt nên không lâu sau cô ngủ thiếp đi trong lòng Huyền vương.

Cùng lúc đó, ở nhà Lễ Bộ Thượng Thư, Chiêu Nhiên lo lắng suốt đêm không ngủ được.

Sau khi cha cô xem bát tự cho cô xong đã nhận sính lễ của nhà họ Lý, để cô lấy một người tên Lý Chuẩn.

Nhà họ Lý cách nhà Chiên Nhiên không xa, Chiêu Nhiên cũng từng gặp Lý Chuẩn qua vài lần.

Tuy Lý Chuẩn là một người có học nhưng lúc gặp cô hắn lại tỏ ra kiêu ngạo, bảo thủ.

Hắn cho rằng con gái chỉ nên ở nhà chờ cha mẹ cưới gả rồi sinh con.

Chiêu Nhiên khi đó đã mắng lại Lý Chuẩn vài câu rồi bỏ đi.

Nào ngờ hắn đem chuyện này về mách cha mẹ, cha mẹ hắn đi nghe ngóng thử.

Sau đó, họ biết được Chiêu Nhiên từ nhỏ đã làm qua nhiều việc.

Họ cảm thấy cô là người có sức khỏe sẽ dễ đẻ con, biết nhiều việc sẽ biết lo toan cho gia đình, nên nhà họ Lý liền cho người đến nhà Lễ Bộ Thượng Thư dạm hỏi.

Sau khi Lễ Bộ Thượng Thư nhận sính lễ xong, Chiêu Nhiên cầu xin cha hủy bỏ thế nào cũng không được đồng ý.

Từ hôm đó, cô cứ ra ngoài đều sẽ có hai nữ tì đi theo.

Do đó, khó khăn lắm Chiêu Nhiên mới lén mua được nhựa cây Úc Đào từ một tay buôn hoa đào.

Úc Đào là một loại hoa đào dễ sống, có mùi hương nhè nhẹ, hoa và nhựa cây đều có độc.

Nếu ăn mười cánh hoa liền bị nôn mửa, ăn hai mươi cánh có thể bị nguy kịch đến tính mạng, ăn ba mươi cánh chắc chắn không qua khỏi.

Nhưng nhựa cây còn độc hơn, chỉ cần một phần nhỏ bằng đốt ngón tay có thể khiến người ăn phải nhanh chóng chết.

Chiêu Nhiên sợ đau đớn lâu dài nên cô quyết định mua nhựa cây trong lúc đi chọn hoa.

Ngày cưới đến gần, Lễ Bộ Thượng Thư không cho Chiêu Nhiên ra ngoài nữa.

Chiêu Nhiên cũng không có biểu hiện gì muốn chạy trốn nên cô không còn bị giám sát ngoài cửa phòng nữa.

Khi chỉ còn hai ngày trước ngày cưới, Chiên Nhiên ngồi trước bàn trang điểm mở túi vải bọc nhựa Úc Đào.

Chiêu Nhiên không yêu Lý Chuẩn, càng không thích nhà họ Lý.

Xưa nay nhà họ Lý nổi tiếng là gia đình có học nhưng đồng thời cũng khắc khe với con dâu.

Nếu con dâu không làm tốt nghĩa vụ tam tòng, tứ đức thì sẽ bị đứng trước sân đọc đi đọc lại nhiều lần, sự việc này lặp lại nhiều tới nỗi những người đi ngang qua cửa đều nghe thấy.

Không chỉ vậy, người nhà họ Lý mỗi khi ra ngoài thường kể khổ mình toàn rước phải con dâu không biết làm gì về nhà.

Đồng thời, họ thường kể lại cách mình rèn giũa con dâu.

Nếu con dâu của họ làm gì không tốt họ sẽ bắt con dâu làm đi làm lại việc đó cả đêm, không cho ngủ.

Chiêu Nhiên biết nếu cô gả cho nhà họ Lý, sớm muộn cũng sẽ bị hành hạ rồi trả về.

Mà khi đó, nhà cô sẽ không nhận lại đứa con đã bị nhà chồng đuổi nữa.

Nếu đã như vậy, cô thà chọn đi trước một bước.

Chiêu Nhiên nhìn nhựa Úc Đào đang cầm trên tay, trong lòng do dự.

Sau đó, cô nhìn thấy biểu tượng con thỏ được cô dùng trâm khắc lên mặt bàn sau khi nghe Ly Thanh kể câu chuyện về ba con thỏ.

Chiêu Nhiên đưa tay chạm lên biểu tượng, nhớ đến lúc đó cô đã nói mình yêu thích con thỏ màu trắng.

Chiêu Nhiên cảm thấy con thỏ trắng không có được sức khỏe như thỏ đen, không có trực giác như thỏ vàng nhưng chính vì thế nó lại biết đào ba hang.

Chiêu Nhiên chợt nhận ra mọi thứ chỉ thực sự kết thúc khi bản thân dừng lại, cô muốn giống như thỏ trắng tự tìm con đường của riêng mình.

Ngay trong đêm đó, nhân lúc tất cả đều ngủ, Chiêu Nhiên mang theo tiền rồi lén tìm chiếc thang cũ bị vứt ngoài nhà kho, bắc lên tường, cẩn thận trèo lên.

Sau đó, cô kéo thang ra bên ngoài để chèo xuống, vì thang cũ quá nên giữa lúc đãng xuống thanh ngang bị gãy khiến Chiêu Nhiên ngã dập mông, nằm nghiến răng nghiến lợi lăn trên đất mà không dám kêu to.

Đến khi đứng dậy được, Chiêu Nhiên đi tập tễnh về hướng đông, trong lòng thầm cầu mong Ly Thanh đã trở về Huyền Vương Phủ làm Huyền vương phi, có như vậy cô mới có thể tới ở nhờ lâu dài.

Sáng hôm sau, khi Huyền vương đang nghiêng người ngắm nhìn Ly Thanh thì cô tỉnh giấc.

Đập vào mắt cô là bộ quần áo giáp treo trên tường, cô định ngồi dậy lại phát hiện một bàn tay đang đặt lên bụng mình.

Ly Thanh nhìn sang bên cạnh, thấy Huyền vương đang cười với cô, hắn nói: "Phu nhân định đi đâu?"

Ly Thanh chỉ bộ giáp treo trên tường, nói: "Bộ giáp này..."

Huyền vương cười: "Phu nhân cũng có thể mặc thử, có điều quần hơi dài."

Ly Thanh định đứng dậy xem, Huyền vương lại ấn cô lại rồi tự mình đi lấy.

Ly Thanh sờ quần áo giáp trên tay, cảm thấy có chút giống áo giáp trên người bộ chủ của Kiếm Vũ Bộ - Dạ Vũ Điêu Linh.

"Lúc vào mộng của em, ta thấy có một người gọi là cô cô mặc một lớp áo giáp nên ta đã đến Vô Ảnh Cung."

"Vương gia...vào mộng?"

Huyền vương cầm hai miếng ngọc thạch ở đầu giường đưa đến trước mặt Ly Thanh, nói: "Thanh Thanh, em có cảm nhận được không, chúng ta là trời sinh một cặp."

Ly Thanh khẽ chạm vào hai miếng ngọc.

Cô nhận ra miếng ngọc thạch đỏ là của cô nhưng nó to hơn lúc trước một chút bởi các mảnh vỡ của ngọc thạch đã được gắn lại bằng vàng.

Huyền vương đột nhiên nắm lấy tay cô, cúi đầu hôn lên chóp mũi rồi cười dịu dàng.

Ly Thanh ngẩn người sau đó quay đầu đi, nhìn vào bộ giáp mỏng và nói: "Giáp...Vô Ảnh Cung sẽ không đưa cho ngài."

"Lẽ ra là vậy nhưng đúng lúc đó bộ chủ Thái Cực Bộ vừa mới chế tạo loại giáp mới.

Hắn cảm thấy ta có duyên nên cho người mang tới tặng."

"Vương gia....người đó là nữ."

Ly Thanh bật cười nhẹ.

Huyền vương bóp má cô, nói: "Phu nhân cười gì?"

"Khi xưa, Phi Ảnh từng gặp bộ chủ Thái Cực Bộ.

Huynh ấy nói cho thiếp biết trên cánh tay trái của người đó có một biểu tượng âm dương màu xanh da trời.

Thời gian ở cùng Chiêu Nhiên, thiếp đã gặp một người có biểu tượng giống vậy."

"Em cười vì người đó hay vì Phi Ảnh?"

"Vì vương gia."

Huyền vương cười dù cho rằng đây là cách Ly Thanh thoái thác câu hỏi.

Hắn nói: "Không phải là nam thì được."

Ly Thanh ngây người sau đó mới hiểu lời này của Huyền vương là nói tới bộ chủ Thái Cực Bộ.

Ly Thanh bỗng nhìn thấy thanh kiếm của mình được đặt ở bên giường liền nhoài người ra lấy.

Huyền vương trầm mặc nhìn cô, hỏi: "Chữ Thanh trên kiếm này nghĩa là gì?"

"Thanh trong thanh thản.

Chữ "Thanh" đặt ở giữa nghĩa không gì trói buộc."

"Điều đó em từng nói rồi."

"...."

Huyền vương ôm Ly Thanh vào lòng, nói: "Chữ "Thanh" trong Yên Thanh sao?"

"Đây là kiếm của sư phụ thiếp để lại.

"Thanh" trong Trầm Thanh."

"Vậy còn cái tên Ly Thanh?"

"Lúc thiếp biết vương gia là nhiệm vụ của mình, nhớ tới tên ngài là Ly Quân, mới thốt ra chữ Ly...."

Huyền vương áp má vào tóc cô, Ly Thanh thoáng ngập ngừng rồi nói: "Chữ "Thanh" này là sự tưởng nhớ của thần thiếp đến sư phụ và Yên Thanh."

"...."

"Ly Thanh cũng chính là lời từ biệt của thiếp."

Huyền vương trầm mặc không nói gì thêm.

Ly Thanh lặng lẽ vuốt thanh kiếm, trong lòng thầm mừng vì Huyền vương đã không vứt đi.

Huyền vương bỗng lên tiếng: "Thanh Thanh, chúng ta bái đường thành thân đi.".