“Hôm nay cũng nóng ghê ne.”

Mashiro nói trong trạng thái mồ hôi nhể nhại chảy xuống cổ, còn tay phải thì che nắng và nhìn lên bầu trời. Lúc này là tuần thứ 2 của tháng 7, ngồi trên sân thượng bằng bê tông bị nắng rọi trực tiếp thì khó mà nói là thoải mái được. Dù cho họ đang ngồi dưới tháp chứa nước, trong bóng răm thì nhiệt mùa hè vẫn còn tác động.

“Lên sân thượng trong khoảng thời gian này thật là mệt.”

Tooya cũng trong trạng thái đổ mồ hôi như tắm lên tiếng đồng tình...... dù cậu không thể nói mấy câu như ‘Có lẽ có chỗ khác tốt hơn’. Có rất nhiều nơi mát mẻ quanh đây, nhưng chúng hẳn có rất đông học sinh.

“Hôm nay cũng còn có chút gió, vẫn tốt hơn không có.”

Kuroe nói với vẻ lạnh lùng, chẳng hề đổ mồ hôi.

“Kuroe-senpai giỏi chịu nóng ghê.”

“Không phải đâu. Chỉ là chị không có lộ nó ra trên mặt thôi.”

Kuroe mỉm cười trả lời. Trên thực tế, Kuroe đã nói rằng mình là một con quái vật theo nghĩa đen.

[Ngài thật thô lỗ ne. Tôi chỉ làm cho không khí xung quanh mình mát hơn thôi.]

Tiếng nói cùng hình ảnh Kuroe nhún vai hiện trong tâm trí Tooya.... sao cô không giúp bọn này mát hơn chứ.

[Mà có ổn không khi để Mashiro chịu nóng một mình, chủ nhân?]

Cô ấy nói với giọng mỉa mai. Sao mà Tooya có thể làm một chuyện thiếu công bằng như thế chứ......... không phải là cậu không thể chịu được, cho nên câu sẽ chịu đựng.

“Nhắc tới nóng........ sắp tới kỳ nghỉ rồi ne.”

Mashiro tình cờ nói.

“Ừm.”

Nóng. Mùa hè. Nếu nói về mùa hè thì sẽ là nghỉ hè. Bởi vì họ là học sinh, do đó, tự nhiên là họ sẽ liên tưởng như vậy.

“Em muốn đi đâu đó vui vui trong kỳ nghỉ ne.”

Mashiro háo hức đề nghị. Suy nghĩ rất tự nhiên. Không nghĩ đến việc sẽ làm gì trong kỳ nghỉ một tháng này ...... chỉ những người như Tooya mới như vậy. Những gì cậu muốn làm trong khoảng thời gian đó, là điều mà Tooya không thể tưởng tượng được.

“Nếu thế thì, cùng đi đâu đó xa xa ne.”

“Không tệ nha! Một chuyến đi ba ngày hai đêm!”

Mashiro chấp nhận đề nghị của Kuroe ngay lập tức. Kuroe mỉm cười nhìn sang- không sai.

“Nếu nói về mùa hè thì là nói tới biển ne.”

“Đúng thế!”

“Thế chúng ta sẽ tìm một khu rì-sọt(resort) mà ta có thể thấy biển?”

“Đúng thế đúng thế! Không tệ!”

Tiếp theo sẽ là khu rì-sọt có suối nước nóng và có thể thấy biển từ đó, có lẽ vậy. Là điều mà Kuroe sẽ dẫn tới. Từ khi Tooya cho Kuroe tắm, cô ấy rất thích tắm. Cô bắt đầu quan tâm đến suối nước nóng mà hồi chưa từng tắm rất sợ, Kuroe luôn yêu cầu Tooya đi cùng. Tooya đã từ chối với những lý do như thiếu tiền và thời gian... nhưng có phần thưởng trong yêu cầu quỷ kiếm trước đó, và lý do thứ hai sẽ mất sau hai tuần.

[Ngài định dội gáo nước lạnh làm Mashiro mất vui sao?]

Giọng nói vui vẻ của Kuroe vang lên trong đầu Tooya. Cậu đã bị Kuroe nhìn thấu. Mashiro sẽ được buồn nếu Tooya nói cậu không muốn đi......... và Tooya không thể nghĩ ra lý do để từ chối cô bé.

Muốn làm gì thì làm đi, là điều Tooya nghĩ. Nhưng mọi thứ sẽ không tiến triển nếu cậu chỉ suy nghĩ. Nếu cậu không định sẽ từ chối thì tức là cậu phải đồng ý....thấy cả hai vui vẻ nói về kỳ nghỉ, cậu không thể không tham gia.

“Đúng vậy ne.”

Kuroe cười mỉm. Là vì cô ấy biết quá nhiều thứ khiến cho tính cách của cổ khá tệ......... Ít nhất vào lúc này, Tooya không có tâm trạng để nói về chuyến đi với họ một cách vui vẻ.

“Chúng ta nên quyết định địa điểm sớm hơn. Và tốt hơn nếu chúng ta để dành trước đó nữa.”

“Được rồi! Để việc tìm chỗ cho em!”

“Ừ, anh trông chờ vào em đó.”

Tooya buộc phải cười bởi vì cậu không thể chịu đựng được nếu thấy Mashiro trở nên buồn.

“Đây sẽ là một chuyến đi vui vẻ!”

“Ừ.”

“Thật vậy ne.”

Một nụ cười vui vẻ,

một nụ cười cay đắng để che dấu nỗi u sầu của mình,

và một nụ cười hạnh phúc,

Ba người họ cười ba nụ cười khác biệt.

~ ~ ~ ~ ~

Vào ban đêm, mọi thứ đều được bao trùm bởi bóng tối, thậm chí mặt trăng trên trời cũng dường như chán nản. Dù lúc này chỉ mới chỉ 9 giờ tối, cửa hàng gần ngã tư mà họ được hẹn tới đã đóng cửa, vì thế mà khu vực tối om.

“Chỗ đó à?”

“Chắc vậy ne.”

Trong khu vực đó, một chiếc xe dừng lại bên đường dưới ánh đèn đường. Đó là một chiếc xe màu đen và rất sang trọng. Người lái xe bật đèn tín hiệu để báo là họ nhận ra Tooya và Kuroe. Rồi Tooya và Kuroe đi chậm về phía cửa lái xe.

“Các cậu thật đúng giờ.”

Tanaka đang ngồi trong xe.

“………Chào buổi tối.”

Tooya chào lịch sự dù trên mặt chẳng chút cảm xúc. Họ chưa gặp Tanaka từ lúc ký hợp đồng với Thiết Lập Trật Tự Hắc Thuật. Tuy nhiên, họ lại gặp nhau ngay lúc này, hẳn có điều khó chịu sẽ được thảo luận.

“Lâu rồi không gặp ne.”

“Vâng, Kuroe-san cũng đi theo cậu ấy à.”

“Tất nhiên ne. Sẽ thật vô nghĩa nếu ta không đi đúng chứ?”

“Vâng, đúng là vậy.”

Tanaka gật đầu gật đầu.

“Kệ đi, xin hãy ra ghế sau. Bởi vì chúng ta không có nhiều thời gian nên chúng ta sẽ nói chuyện khi tôi lái xe.”

“Được.”

“Hiểu.”

Hai người mở cửa sau và ngồi xuống.

“Yo.”

Đột nhiên, một giọng nói đủ khiến người ta rùng mình vang lên cạnh Tooya......... đó chắc chắn là giọng của Akane. Giọng cô nghe rất sâu và thấp, đầy thù hằn như thường lệ.

“À, chào buổi tối.”

“Chặc.”

Tooya chào, nhưng đáp lại cậu là tiếng tặc lưỡi.

“Thật thô lỗ ne.”

“Im đi đồ quái vật ăn thịt người.”

Akane lộ ra sát ý với Kuroe đang mỉm cười mỉa mai. Akane đang ngồi ở ghế trước không quay đầu lại, không thì Tooya chắc chắn sẽ nhìn thấy cô ta liếc qua đây.

“Yare yare, Tanaka đâu cần phải mang theo kẻ phiền hà này chứ.”

Mặc dù Kuroe nói thế, cô vẫn mang vẻ vui thích trên mặt.

“À thì, trên danh nghĩa cô ấy là sự trấn áp với hai người.”

Tanaka trả lời bình tĩnh như mọi khi.

“À, vì cô ấy không cần thành kẻ trấn áp, nên chỉ tôi là đủ......... nhưng cô ấy không phải là người sẽ lắng nghe những gì người khác nói, hai người hiểu mà nhỉ?”

“……..Ừm.”

Tooya có thể tưởng tượng Akane nhìn trừng vào Tanaka cho đến khi anh buộc phải chấp nhận.

“Vì cô ấy đồng ý không làm gián đoạn chúng tôi, nên hãy coi cô ấy như một món trang trí.”

“........Chặc.”

Akane tặc lưỡi. Món trang trí kiểu gì mà tràn đầy sát ý thế chứ.

“Dù sao thì, tới lúc đi rồi. Vì chuyến đi sẽ là ba giờ, nên cậu hãy mua đồ uống tại cửa hàng tiện lợi trước nếu cần.”

Chiếc xe hoàn toàn im lặng khi di chuyển. Tanaka là người lái xe, Akane cứ tặc lưỡi, Tooya nhìn qua cửa sổ mà không nói gì, còn Kuroe liếc vào Tooya với vẻ hào hứng.

“Nếu muốn hỏi gì đó, thì đây là lúc đấy.”

Tanaka bất thình lình nói thế, có lẽ anh không chịu nổi bầu không khí im lặng này. Tooya biết rằng anh đang nói với mình......... muốn hỏi gì đó à .........

“.........”

Tooya cảm thấy lo lắng khi bị bảo đột ngột như vậy. Bởi vì cậu đã biết họ sẽ làm gì hôm nay nên chẳng cần phải xác nhận lại. Một điều khác......... có lẽ là nó. Mặc dù Tooya cảm thấy rằng lúc này không phải thời điểm thích hợp để nói chuyện đó.

“Ừm, tôi muốn đi du lịch.”

Tooya nói dù vẫn biết Akane đang ngồi ở ghế phụ lái.

“Tôi phải xin phép cho chuyện đó đúng chứ?”

Tooya chắc chắn rằng điều đó được viết trong hợp đồng với Thiết Lập Trật Tự Hắc Thuật.

“Ờ.”

Tanaka gật đầu.

“Vì sắp tới nghỉ hè rồi nên cảm thấy muốn đi đâu đó thôi, ổn chứ?”

Nghiêm túc đó, đây là chủ đề không phù hợp với bầu không khí hiện tại. Tooya nghĩ vậy. Không phải là cậu định hỏi lúc này, lúc mà Akane có mặt. Vì địa điểm và thời gian của chuyến đi vẫn chưa được quyết định nên tốt hơn là liên lạc với Tanaka sau và hỏi anh ta......... tuy nhiên, cuối cùng cũng sẽ qua tai Akane mà thôi. Nếu thế thì tại sao không hỏi ngay bây giờ, trước mặt Akane, là điều mà Tooya nghĩ.

[Chủ nhân thực sự là một tên khổ dâm ne.]

Tiếng cười của Kuroe vang lên trong đầu cậu.

“Chặc.”

Tiếng tặc lưỡi khó chịu tới từ ghế phụ lái.

“Không thành vấn đề.”

Tanaka lơ tiếng kia và trả lời.

“Do là yêu cầu của Thiết Lập Trật Tự Hắc Thuật được hai người hoàn thành tốt, ít nhất là chống đối lúc này với hai người mà nói thì chẳng có gì tốt cả......... mà, có lẽ sẽ ổn thôi nếu dùng người giám sát từ xa.”

“Bọn mi tự do ghê ha.”

Akane nói thẳng.

“Mi muốn một kỳ nghỉ vui vẻ dù bản thân là một kẻ sát nhân sao?”

“Mặc dù bọn ta định mang theo Mashiro để cùng vui vẻ trong hai ngày ne.”

“.......Chặc.”

Akane tặc lưỡi sau khi nghe câu trả lời của Kuroe. Cô gái mà cô muốn giết nhưng cuối cùng lại phải cứu lấy. Akane khá quan tâm đến Mashiro, cô ấy sẽ không nói gì đó quá đáng nếu tên của Mashiro được đề cặp.

Mashiro vô tội. Do đó cô bé, dĩ nhiên sẽ không nghĩ gì mà mong mỏi chuyến đi, Akane có thể tưởng tượng được điều đó.... Akane cũng giống Tooya, cả hai đều rất tử tế nhưng mối quan hệ giữa họ lại siêu tệ.

“Nếu mi tận hưởng chuyến đi, ta sẽ giết mi.”

“Bọn ta chắc chắn sẽ tận hưởng vui vẻ ne.”

"Một ngày nào đó ta sẽ giết mi, đồ quái vật.”

“Không thể ne.”

“Ta sẽ giết mi dù cho mi có không tận hưởng đi chăng nữa.”

Akane bỏ qua Kuroe.

“Hiểu không?”

“......... Vâng.”

Tooya gật đầu. Thực ra ngay từ đầu Tooya chẳng hề nghĩ tới việc tận hưởng. Mặc dù cậu cố ‘tận hưởng’ để Mashiro không cảm thấy kỳ lạ...... Đó là giới hạn những thứ mà Tooya có thể làm. Kể từ khi cậu chia tay với Rikka, Tooya chẳng còn khao khát nào với tương lai của mình nữa. Một bản vẽ mang tên tương lai hoàn toàn trống rỗng đối với cậu, và Tooya đã trải qua cuộc đời của mình từ ngày này qua ngày khác mà không nghĩ tới chúng.

Đột nhiên, Tooya cảm thấy tình hình hiện tại phần nào tương tự như trước. Vào thời điểm đó, Tooya, kẻ đau khổ một mình, đã bị Rikka mãnh liệt ép buộc tới công viên giải trí. Lúc đầu cậu rất ảm đạm, cuối cùng Tooya vẫn quăng đi tất cả sự đau buồn và vui vẻ với Rikka.

Tuy nhiên, Mashiro không phải là Rikka.

Tooya không có ý định thay thế Rikka bằng Mashiro.

“Tôi nghĩ cậu có thể thư giãn một chút. Đó là thời điểm tốt để thay đổi tâm trạng.”

Tanaka bất ngờ nói vậy. Anh hoàn toàn quên lãng Akane ngồi cạnh mình đang mang tâm trạng không tốt.

“Nói vầy tốt hơn nè, sẽ là có vấn đề nếu lâu lâu cậu không tận hưởng một lần. Bởi vì cậu sẽ biến chất nếu quên mất niềm vui thú của con người. Tôi sẽ gặp rắc rối nếu cậu biến chất vì không được vui vẻ.”

Không phải là vì Tooya, mà lý do là vì lợi ích và tổn thất từ kết quả. Loại suy nghĩ thông thường của Tanaka.

“Biến chất à......”

Sẽ tốt hơn nếu mình bị biến chất......... hoặc có lẽ mình đã thế rồi. Ít nhất thì Tooya cũng không còn bình thường từ ngày chấp nhận sống với số phận của một tên sát nhân. Mặc dù đã từng nói vậy rồi, nhưng cậu không cảm thấy mình đang không lệ thuộc vào gì đó.

“Chặc, mi là kẻ tồi tệ. Dù có đánh giá ra sao thì cũng chẳng thể thay đổi sự thực đó.”

“..........Ờ.”

Tôi là người tồi tệ nhất, Tooya thừa nhận. Do đó cậu chỉ hy vọng điều tồi tệ nhất.

Và điều đó, sau này cậu sẽ chứng minh rõ.

Họ đến nơi khi đã sang ngày hôm sau. Đó là một nơi được bảo vệ chặt chẽ và bao quanh bởi những bức tường cao. Tuy nhiên, họ chỉ đơn giản bước vào bằng cổng chính, sau đó được Tanaka lái xe một nơi công cộng. Hẳn là một sân thể thao.

“Ở đây.”

Mặc dù không có đèn chiếu sáng, Tooya có thể nhìn thấy thứ gì đó trong bóng tối theo hướng dẫn của Tanaka. Trong khu vực rộng, một người đang ngủ ở đó. Người đó được bao phủ bởi gì đó như quần áo trói buộc, người đó trông giống như một con giun.

“Nó, trong đó sao?”

“Do việc dọn dẹp hậu quả không quá rắc rối. Nếu đó chỉ là Kuroe-san, thì tôi chắc cô ấy có thể giải quyết hoàn hảo, nhưng lần này trách nhiệm của chúng tôi là giám sát cho tới lúc kết thúc... giờ thì đi nào.”

Tanaka vừa nói vừa bước tới.

“.........”

Tooya tiếp tục với vẻ mặt bối rối. Phía sau cậu là Akane với vẻ mặt khó chịu, và Kuroe với khuôn mặt thư thái.

“Hắn được đánh thuốc để đề phòng.”

Như Tanaka nói, người đàn ông đó ngủ sâu. Người đàn ông đó không thể nhận ra Tooya và những người khác, mắt hắn vẫn nhắm và hơi thở đều.

“Fumu, thật nhàm chán ne.”

Kuroe nói như vậy.

“...... Không phải thức ăn sống động thì tốt hơn sao?”

“Sẽ hấp dẫn hơn nếu có phản ứng chứ.”

“Chúng tôi sẽ xem xét điều đó vào lần tới.”

Một tiếng tặc lưỡi vang lên sau khi Tanaka trả lời. Akane đang cắn răng để chịu đựng và trừng mắt nhìn Kuroe, lộ ra sự thù địch rõ ràng.

“Akane-san, chúng tôi đã lãng phí rất nhiều nỗ lực để tới tận đây. Xin đừng bắn cho dù đó là sai. “

“.........anh lấy nó rồi nên tôi chẳng có mang theo, hài lòng chứ?”

Ánh mắt cô bảo rằng cô sẽ bắn nếu có mang theo.

“Mà, quên đi......... giờ thì Tooya-san, hãy xác nhận.”

Sau đó, Tanaka lấy ra một cái đèn huỳnh quang và đưa cho Tooya. Tooya nhận và nhìn vào người đàn ông đó, rồi cậu gật đầu. Đối với Tooya lúc này, cậu có thể nhìn thấy mọi thứ trong bóng tối rõ ràng ngay cả khi không có ánh sáng...... và việc cậu nhận đèn có một ý nghĩa. Đó là để đảm bảo rằng Tooya không cớ để trốn tránh.

Tooya bước đến bên cạnh người đàn ông đó, và dùng ánh sáng để rọi mặt. Người đàn ông khoảng bốn mươi và vvẻ mặt hung dữ. Hắn không có vẻ như sẽ thức dậy ngay cả khi bị rọi đèn vào mặt. Tooya tắt đèn sau khi xác nhận khuôn mặt của người đàn ông và thông tin về người đàn ông đó là chính xác.

“……..Đúng người.”

Tooya trả đèn cho Tanaka sau khi trả lời.

“Cảm ơn cậu........ và bây giờ thì, xác nhận cuối cùng.”

Tanaka nhìn Tooya.

“Có phải hắn, đủ tốt?”

“........”

Tooya quay đầu lại để tránh trả lời.

Akane nhìn thẳng vào cậu.

Kuroe nhìn qua với một nụ cười.

Và Tanaka chỉ đứng đó và chờ trả lời.

........Chẳng có chỗ cho cậu chạy.

“Vâng.”

Tooya gật đầu.

“Thế thì.”

Tanaka tuyên bố.

“Xin hãy dâng tế phẩm cho Kuroe-san.”

Khi Tanaka liên lạc với Tooya là chuyện đã xảy ra cách đây một tuần. Gần như ngay sau khi vụ việc liên quan đến quỷ kiếm được giải quyết. Thông tin đã được gửi từ lâu, và Tanaka sẽ chịu trách nhiệm về việc sắp xếp. Đi đến địa điểm đã được họ xác nhận cho cuộc gặp, sau đó đi theo họ đến nơi này. Tooya chỉ cần đưa ra chỉ thị cho Kuroe. Tất cả mọi thứ đã được chuẩn bị bởi Thiết Lập Trật Tự Hắc Thuật........ trừ phần quan trọng nhất.

Asai Shouji. 45 tuổi. Lăng mạ và giết chết tất cả các thành viên trong một gia đình nọ. Hắn thậm chí còn phóng hỏa nơi xảy ra vụ việc... ngọn lửa lan nhanh đến nhà hàng xóm và gây thêm nạn nhân mới. Hắn đã bị kết án tử hình vài năm trước trong phiên xử, và đang chờ tới lúc tử hình...... không.

Án tử hình đang được thi hành ngay bây giờ.

Tuy nhiên, không phải là theo luật pháp.

Cũng không phải là một hành động từ anh hùng chính nghĩa vì không thể tha thứ cho cái ác.

Bởi vì hắn sớm muộn gì cũng chết, điều xảy ra ngay lúc này chỉ là một quyết định hợp lý.

Tất cả bởi vì quyết định của một người.

“Kuroe.”

Tooya gọi cái tên đó.

“Vâng.”

Kuroe trả lời với một nụ cười. Cô ấy đang vui vẻ nhìn Tooya, người đang thể hiện một vẻ mặt buồn rầu...... phản ứng đó cho thấy cô ấy đang yêu cầu phần thưởng cho mình.

“Đây là giá của giao ước.”

Tooya nói và chỉ vào người đàn ông đó.

“Ăn hắn đi.”

“Hiểu.”

Kuroe gật đầu với một nụ cười ...... rồi, cô ấy biến đổi. Cơ thể cô bắt đầu to và cao lên. Vẻ ngoài con người biến mất trong một khoảnh khắc cùng với bóng tối, kích thước của cô ấy tăng lên vài lần trong nháy mắt.

“Ở đây rộng rãi nên tôi dễ dàng trở lại hình dáng ban đầu ne.”

Sau vài giây, Kuroe trở thành một con quái vật sói khổng lồ. Điều duy nhất vẫn giữ nguyên là giọng cô ấy. Tanaka không thể kiềm được thái độ ngạc nhiên vì đây là lần đầu tiên anh chứng kiến. Tuy nhiên, Akane không lộ ra phản ứng gì cả, cô ta chỉ tiếp tục trừng mắt vào Kuroe.

“Thế thì, tôi không khách khí nữa ne.”

Kuroe mở miệng lớn trong khi vẫn không bận tâm Akane. Mặc dù Akane cảm thấy hối hận...... nhưng cô ta không có sức mạnh cũng không có ý định thách thức này ngay bây giờ.

Và như vậy, Kuroe bắt đầu ăn vật hy sinh. Người đàn ông trong giấc ngủ sâu bị kéo đầu lên, phần trên của hắn bị Kuroe dùng răng giữ trong miệng.

Một phát cắn, và phần trên của người đàn ông biến mất. Tiếng gãy xương có thể nghe thấy.

Hai phát cắn, và cơ thể của người đàn ông đã biến mất khỏi thế giới này. Ngay cả vết máu cũng chẳng còn, thật không thể tin nổi. Chỉ có tiếng nhai còn lại ...... và tiếng đó cũng biến mất theo thời gian.

“Cảm ơn vì bữa ăn.”

Kuroe nói một cách thỏa mãn sau khi cơ thể người đàn ông bị nuốt chửng. Cơ thể cô co lại nhanh và Kuroe quay lại hình dạng con người trong giây lát.

“Chủ nhân.”

Kuroe quay đầu lại và nhìn Tooya.

“Tôi đã nhận được giá của giao ước. Nên hãy chiếu cố tôi vào tháng tới nữa nha.”

“........Ờ.”

Tooya gật đầu và quay sang Akane. Ánh mắt họ chạm nhau. Cô ta không cảm thấy sợ hãi bởi vì người đó đã chết mà không có gì để lại ngay trước mặt cô... điều còn lại chỉ là tức giận. Sự tức giận đối với ai đó đã giết người khác một cách bất hợp lý vì bản thân.

Đồng minh của công lý sẽ không bao giờ tha thứ cho Tooya.

Một ngày nào đó cô chắc chắn sẽ trừng trị Tooya.......Tooya cảm thấy thư giãn sau khi biết sự thật này.

“Chúng tôi đã xác nhận giá của giao ước đã được thanh toán... và mọi thứ đã được hoàn tất, nên giờ chúng ta sẽ quay lại. Mặc dù vẫn còn một số hậu quả, nhưng nó chỉ là công việc bàn giấy thôi.”

Cô đã ăn gọn gàng và sạch sẽ ha, tôi được thoát khỏi một mớ rắc rối rồi- Tanaka nói thêm gì đó tương tự như vậy. Như thường lệ, anh ta đưa ra quyết định dựa trên sự hợp lý không chút cảm xúc nào khác hoàn toàn với Akane.

“Hiểu.”

Tooya trả lời.

“Cuối cùng chúng tôi cũng được trở lại ne.”

“........Ờ.”

Tanaka lái xe trên cùng một con đường khi họ tới, đã bốn giờ sáng khi Tooya và Kuroe về đến nhà.

“Mặc dù tôi không thực sự ghét xe, nhưng thật mệt mỏi khi ngồi quá lâu ne.”

Họ khởi hành lúc chín giờ tối, ở lại nơi đó trong một giờ, phần lớn thời gian được sử dụng để di chuyển giữa hai nơi. Và trong xe hoàn toàn im lặng, nên Kuroe nói cũng có lý...... trong chuyến đi đó cô ấy chỉ nhìn Tooya và Akane với một nụ cười, dù sao thì đó là một ánh nhìn rất vui thú.

“Vậy thì, chủ nhân.”

“……….Gì.”

“Chúng ta sẽ ngủ chứ?”

Đây lẽ ra là giờ ngủ...... nhưng Tooya không có tâm trạng ngủ lúc này dù đã ở nhà rồi. Cô ấy hiểu rõ điều đó ngay cả khi Tooya không nói gì.

“Tôi sẽ ngủ ne.”

“........ muốn làm gì thì làm đi.”

Kuroe nhanh chóng đặt tấm trải giường của mình và ngủ trên đó, Tooya cũng ngủ trên giường của mình...... mặc dù cậu không muốn ngủ nhưng cậu cũng không có ý định đứng đó.

“Chủ nhân.”

“………Gì.”

Không phải cô sẽ ngủ sao.

“Chúng ta sẽ đi học chứ?”

Họ sẽ phải dạy sau ba giờ nữa, và một giờ sau họ phải tới trường.”

“……….Đi.”

Tooya trả lời với chút do dự.

“Vậy sao.”

Có vẻ như cô ấy rất vui.

“Chủ nhân quen khá nhanh đó.”

Ý cô là sao, Tooya muốn hỏi nhưng cậu không làm vậy.

Nhưng Kuroe như thể nghe câu hỏi của cậu và tiếp tục.

“Giết người ấy.”

Cậu không thể ngủ. Nhưng cậu không cảm thấy nôn mửa, thế giới vẫn xoay vòng bình thường như mọi khi.

Đây là lần thứ tư Tooya giết chết một người.

Lần đầu tiên xảy ra mà không hề biết gì.

Lần thứ hai là quyết định vội vàng.

Lần thứ ba là ra tay với suy nghĩ giết chóc.

Và lần thứ tư là phải tuân thủ hợp đồng được thực hiện với Thiết Lập Trật Tự Hắc Thuật.......được Tooya mãnh liệt thừa nhận rằng cậu đã giết người đó theo ý muốn của mình.

Chỉ với ba lần, và Tooya sẽ không còn bận tâm nữa về việc giết người...... không, chỉ hai lần. Lần đầu tiên cậu không biết điều đó và không có ý giết người đó nên cậu nôn ngay. Ấn tượng về người chết mạnh mẽ hơn so với việc giết người.

Lần thứ hai và lần thứ ba nữa......... không, lần đầu tiên, nếu Rikka không ở đây thì chắc chắn cậu sẽ không bao giờ muốn ra ngoài nữa. Sự tồn tại của Rikka là lý do Tooya buộc mình phải đi học, và buộc mình phải mỉm cười dù chẳng có lý do gì.

Tuy nhiên, Rikka chẳng còn bên cạnh Tooya nữa. Mặc dù khoảng cách giữa họ không bao giờ thay đổi, Tooya đành phải rời xa cô ấy.

Rikka không còn là lý do khiến Tooya phải ép mình nữa......... nhưng Tooya vẫn quyết định đi học. Vì cậu có thể nhìn thấy nụ cười của Mashiro ở trường.

“Đã quen rồi à.”

Hẳn là vậy...... nhưng, có gì đó khác. Có phải vì người mà Tooya dựa vào đã thay đổi chăng. Từ người bạn thanh mai luôn ủng hộ cậu, sang đồng minh của công lý luôn từ chối cậu.

Đó là vì một ngày nào đó có người sẽ trừng phạt cậu nên Tooya cảm thấy tội lỗi của mình đã bị giảm bớt.

......Mặc dù cậu không nghĩ mình sẽ bị trừng phạt.

“Thật là, mình đúng là kẻ tồi tệ nhất.”

Tooya lẩm bẩm và nhắm mắt lại.

Cậu vẫn không cảm thấy buồn ngủ chút nào.

Chỉ là thế giới của bóng tối khá là yên bình.