Mùa xuân, hoa anh đào thi nhau nở rộ.

Tháng Tư.

Hôm nay, tôi chính thức trở thành một học sinh cấp ba. Hành trình học đường mới mẻ sẽ bắt đầu.

Khoác lên mình bộ đồng phục cao trung, tôi háo hức chào đón một khởi đầu mới. Nhưng mà...

"Fuku-chan, lông mũi em thò ra kìa!"

"Thật á?"

Vào bữa sáng, khi tôi vẫn đang ngon miệng thưởng thức món súp miso, lời châm chọc của chị gái khiến tôi phải dừng lại.

Vội vã chạy đến bồn rửa mặt, soi gương và... đúng thật. Một sợi lông mũi đen nhánh, mảnh mai đang thò ra ngoài. Bình thường nó chẳng gây chú ý gì đâu, nhưng đến lúc nhận ra thì nó cứ hiện hữu rành rành ở đó.

Sau khi tỉa tót gọn gàng bằng dụng cụ cắt lông mũi mà tôi mua trên mạng, tôi liền quay lại bàn ăn. Chị thì nheo mắt nhìn tôi và nói:

"Thế là Fuku-chan đã trở thành học sinh cấp ba rồi nhỉ? Thời gian trôi nhanh thiệt đó mà!"

Mogi Fukusuke - đó là tên tôi.

Một cái tên khá lạc hậu, không phù hợp với thời Lệnh Hòa [note58347], nhưng vì ngoại hình nhạt nhẽo của tôi nên hồi tiểu học tôi từng bị đặt biệt danh là 『Mob-Fuku』[note58349] nữa cơ. Nhưng sau khi một bạn nữ trong ban cán sự lớp tức giận: "Mình nghĩ không nên đặt biệt danh kỳ quặc như vậy đâu!" thì từ đó tôi không còn bị gọi như vậy nữa, nhưng thực ra tôi cũng không mấy bận tâm vụ này. Thú thật, bản thân tôi cũng muốn có một biệt danh nghe cho hay mà.

Lên sơ trung, tôi vẫn là một cậu học sinh mờ nhạt.

Các bạn cùng lớp thậm chí còn gặp khó khăn trong việc nhớ được tên tôi.

Cô bạn Kato ngồi cạnh thậm chí còn gọi tôi là 『Yomogi-kun』 suốt một thời gian dài. "Tớ thích mùi hương đó ấy~" - cô ấy mỉm cười giải thích. Lúc ấy, tôi bối rối đến mức không biết phải làm gì. Yomogi chỉ là cây ngải cứu thôi mà. Mặc dù vậy, "Yomogi-kun, Yomogi-kun~~" - cô ấy cứ gọi mãi như vậy làm tôi không khỏi thắc mắc…. rốt cuộc cô ấy muốn nói gì?

"Mục tiêu đầu tiên của mình ở trường cấp ba là phải khiến mọi người nhớ tên mình!"

"Gì mà thấp kém vậy trời! Sinh ra là một nam nhân soái ca, sao lại lãng phí hoài vậy!"

"Thôi nào, chị lại khen quá rồi."

Biết sao được, chị tôi lúc nào cũng kiểu khen ngợi tôi quá mức ấy.

"Nàooo, ít nhất cũng phải kiếm cho mình một hoặc hai cô bạn gái đi chứ!"

Cách nói chuyện của chị ấy y như người từ thời Chiêu Hòa[note58348]vậy.

"Em? Bạn gái?"

"Đừng làm bộ ngạc nhiên như vậy! Fuku-chan tuy ít nói nhưng lại rất biết quan tâm đến mọi người, luôn âm thầm giúp đỡ những người gặp khó khăn. Chắc chắn em sẽ được nhiều cô gái thích lắm đấy!"

"Chị lại thế rồi…."

Được người chị nuôi nấng như cha mẹ khen ngợi như vậy, tôi cũng cảm thấy ngượng ngùng chứ.

Dĩ nhiên, ai mà chẳng mong muốn có một cô bạn gái xinh đẹp và cùng nhau trải qua quãng đời học sinh cấp ba mộng mơ. Nhưng mà...

"Chị ơi, sắp muộn rồi kìa!"

Nhìn đồng hồ, chị gái tôi vội vàng bật dậy.

"Chị cứ đi trước đi, em sẽ dọn dẹp sau!"

"Cảm ơn nhé, Fuku-chan!"

"Trời hôm nay se lạnh, chị nhớ mặc thêm áo khoác nhé. Em để sẵn ở cửa ra vào rồi."

"Cảm ơn em nhiều! Chị rất thích tính cách hay quan tâm đó của em. Chắc chắn em sẽ sớm tìm được một người bạn gái tuyệt vời thôi!"

Nói thêm một câu thừa thãi, chị gái tôi vội vã ra khỏi nhà.

Bạn gái à...

Đó là cách gọi theo kiểu cổ điển của chị gái tôi. Ngày nay, người ta ít dùng từ này hơn. 『Bạn gái』 có nghĩa là 『Người yêu』, nhưng theo nghĩa đen thì nó lại còn có thể hiểu là 『Bạn là nữ』. Có lẽ vì sự mơ hồ trong ý nghĩa mà nó dần dần không còn được sử dụng phổ biến nữa.

Dù bạn gái hay bạn nữ...

Liệu một 『Mob-Fuku』như tôi có thể tìm được tình yêu đích thực?

***

Buổi lễ nhập học diễn ra suôn sẻ, danh sách phân chia lớp đã được công bố trên trang web của trường.

Trường Cao Trung Miyano Mori mà tôi sẽ theo học từ hôm nay là trường mới nhất của tỉnh, với cơ sở vật chất và trang thiết bị hoàn toàn mới. Khi tham quan trường và lúc thi tuyển sinh, tôi đã cảm thấy mọi thứ đều cực kì sáng bóng và mới tinh. Đồng phục cũng rất thời trang hiện đại, đặc biệt là đồng phục nữ được cho là dễ thương và nổi tiếng trên toàn quốc.

Và bây giờ――.

Tôi đang đi bộ một mình ở hành lang trong ngôi trường kiêu sa này.

Tôi học lớp 1-1.

Danh sách lớp thì toàn mấy cái tên xa lạ. Vì các trường cao trung cách nhau khá xa nên số học sinh từ trường sơ trung của tôi vào Miyano Mori là rất ít.

Duy chỉ có một cái tên….

Mà tôi biết rõ….

"Ê, Fukusuke!"

Như thể đọc được suy nghĩ của tôi, bỗng nhiên ai đó huých vào vai tôi cái nhẹ.

Người đứng sau là một nam sinh tràn đầy năng lượng

Một anh chàng điển trai, sảng khoái trông như vừa bước ra từ mấy quảng cáo khử mùi.

Cậu ta tên là Fujisaki Yusei.

Ở trường trung học, hắn nổi tiếng là át chủ bài của câu lạc bộ bóng rổ với lợi thế chiều cao 1 mét 84. Tất nhiên, tên này thuộc tầng lớp siêu nổi tiếng, và trong lễ tốt nghiệp, các kouhai đã chen lấn để xin cúc áo đồng phục của cậu ấy, gây ra một chút náo loạn.. Yusei đã chuẩn bị sẵn 10 cái nút mới "phòng hờ" và thoát khỏi tình huống đó một cách suôn sẻ. "Vì còn dư" nên tôi cũng được tặng một chiếc. Cả chiều cao và khí chất của cậu ấy đều quá nổi bật.

"Chúng ta lại cùng lớp này, Fukusuke. Xin chiếu cố nhé."

"À ừm, chào Yusei."

Yusei và tôi là bạn thân từ thời tiểu học.

Cậu ấy chuyển đến căn hộ cạnh nhà tôi vào lớp ba, và chúng tôi đã là bạn từ đó. Tôi không biết tại sao cậu ấy lại thích tôi nhiều đến vậy, nhưng cậu ấy luôn nói chuyện với tôi. Rất dễ nói chuyện với Yusei vì cậu ấy dù ngoại hình nổi bật nhưng lại rất hòa đồng.

"Đi đến lớp thôi nào, theo hướng này."

"Sao ông biết rõ thế?"

"Tôi vẫn hay đến đây để tập bóng rổ từ kỳ nghỉ xuân mà."

"Sớm thế à.. Ông đã quyết định tham gia câu lạc bộ rồi sao?"

"Huấn luyện viên tìm đến nhà tôi ngay sau khi tôi thi đậu luôn."

Đúng như mong đợi với một át chủ bài. Chắc chắn cậu ấy cũng sẽ thành công ở những năm tháng cao trung này.

Ngay cả khi đang đi bộ, tôi vẫn cảm nhận được ánh mắt của các bạn nữ đi ngang qua. Họ lướt qua nhân vật quần chúng này và đều dán mắt vào ngôi sao chói lọi bên cạnh tôi.

Chẳng biết Yusei có nhận ra hay không, nhưng cậu ấy nói tiếp.

"Huấn luyện viên có hỏi tôi xem biết cầu thủ tiềm năng nào khác không. Nên tôi đã giới thiệu ông đấy."

"Hả? Tôi á?"

Tôi không khỏi ngước nhìn lên mặt thằng bạn thân nhất của mình. Với chiều cao 1 mét 63, tôi thường được mọi người nhận xét là "trông giống em trai cậu ấy" khi chúng tôi đi cùng nhau.

"Tôi ổn mà. Tôi định tham gia câu lạc bộ về nhà."

"Thật là lãng phí. Ông không định chơi bóng rổ nữa à?"

"..... ... Ừm."

Ở thời sơ trung, tôi cũng tham gia câu lạc bộ bóng rổ với Yusei. Trong ba năm, tôi không phải là "cầu thủ bóng rổ" mà là "thành viên câu lạc bộ bóng rổ." Mọi hoạt động của chỉ gói gọn trong việc mặc áo thi đấu và cổ vũ từ băng ghế dự bị.

Tuy nhiên, vào mùa hè cuối cùng, trong trận đấu cuối cùng tôi đã được ra sân. Nhìn thấy tôi tập luyện chăm chỉ nhưng không có cơ hội ra sân, ông ấy đã tạo cơ hội cho tôi. Đó là kỷ niệm cuối cùng tại mùa hè Koshien.

Vỏn vẹn 3 phút 27 giây.

Tôi đã thi đấu trong trận đấu chỉ trong một thời gian siêu ngắn ở giữa hiệp thứ tư.

Ngày hôm ấy, tại nơi đó, sự nghiệp bóng rổ của tôi đã kết thúc.

"Yusei, vậy thì lần này hãy cố gắng mang cả đội đi giải toàn quốc nhé!"

"Được rồi! Cứ giao cho tôi!"

Người bạn thân ấy nắm lấy bàn tay to lớn gầy gò của tôi. Mặc dù đội bóng rổ của trường Miyano Mori không phải là một đội mạnh, nhưng tôi nghe nói họ rất năng động và đang ngày càng tiến bộ. Chắc chắn Yusei sẽ làm được điều đó.

"À mà nhắc mới nhớ, Fukusuke."

"Gì vậy?"

"Hai cô bé kia đã liên lạc với ông chưa?"

"Hai cô bé nào?…À..."

Lần đó là vào kỳ nghỉ xuân, khi hai chúng tôi đi chơi ở Game Center. Có hai cô bé gái đang hốt hoảng vì bị mất ví, thành thử ra chúng tôi đã giúp hai người và cùng nhau tìm kiếm. Cuối cùng, họ đã tìm lại được ví tiền, ríu rít cảm ơn chúng tôi và mọi chuyện kết thúc êm đẹp.

"À, chưa có gì. Mà sao vậy?"

Yusei làm ra vẻ mặt kiểu “Biết ngay mà.”

"Hai bọn bọ đã liên lạc với tôi và hỏi liệu chúng ta có thể gặp lại nhau không ấy."

"Hừm, ông đã trao đổi liên lạc với họ à?"

"Không, tôi đoán là bằng cách nào đó họ đã tìm ra thông tin của tôi. Mặc dù tôi còn chả biết họ đã làm thế nào."

"..."

Tôi có hơi rùng mình. Sự kiên trì của những cô gái thật đáng sợ.

Nhưng mà cũng dễ hiểu thôi, một người đẹp trai như Yusei thì ai mà không muốn có cơ hội làm quen chứ.

"Ông đã trả lời thế nào?"

"Tôi đã block họ."

"Hả, tại sao?"

Yusei bức xúc nói.

"Ông là người đề nghị chúng ta giúp họ tìm lại ví mà, và ông cũng là người thực sự tìm thấy nó. Tôi không làm được gì cả. Vì vậy, việc họ chỉ liên lạc với mỗi tôi là không hợp lý."

"..."

Không phải vậy. Không phải vậy đâu Yusei.

Điều đó hoàn toàn hợp lý đấy.

Vì ông là ngôi sao còn tôi chỉ là một nhân vật phụ mờ nhạt. Chỉ có vậy thôi.

Nhưng Yusei không nhận ra điều đó và trở nên tức giận vì tôi.

"Yusei, ông quả là một người tốt bụng."

Tôi chân thành cảm ơn người bạn này, Yusei thì mỉm cười gượng gạo.

"Tôi lại nghĩ ngược lại, Fukusuke."

"Là sao?"

"Trong hai ba tháng đầu tiên sau khi gặp nhau, các cô gái có thể ngắm nhìn tôi. Nhưng cuối cùng, chắc chắn người họ sẽ nhìn đến là ông đó."

"????"

Đoạn, chúng tôi cũng bước vào lớp trong khi đang trò chuyện.

Mặc dù là ngày đầu tiên đi học, nhưng có vẻ như một vài nhóm đã được hình thành. Cho dù họ đến từ cùng trường trung học hay gặp nhau trong câu lạc bộ, thì vẫn có rất nhiều cuộc trò chuyện sôi nổi diễn ra ở khắp mọi nơi.

Và trong số đó, một bông hoa hiện lên một cách nổi bật và tôn ra vẻ xinh đẹp của mình -

"Wow, ở kia có một bạn nữ thực sự xinh đẹp kìa."

Đây là lần đầu tiên tôi nghe Yusei khen ngợi một cô gái như vậy trong suốt thời gian chúng tôi quen biết nhau.

Cô nàng được bao quanh bởi một nhóm khoảng năm người, cả nam lẫn nữ.

"...!"

Ngay khoảnh khắc nhìn thấy cô ấy, trái tim tôi trật nhịp đập, như muốn bay ra khỏi lồng ngực.

Điều đầu tiên thu hút ánh nhìn của tôi là mái tóc màu nâu vàng óng ánh ngọt ngào kia.

Mặc dù Miyano Mori có quy định trang phục thoải mái, nhưng nhuộm tóc lại là vi phạm nội quy của trường. Chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể hiểu ….màu tóc kia không thể nào là hàng nhuộm được. Mái tóc của cô ấy, óng ả như siro cây lá phong, lấp lánh dưới ánh dương buổi sáng hắt qua cửa sổ. Làn da trắng nõn hồng hào, đôi tay chân thon thả cùng với những đường cong vô cùng nữ tính.

Mặc dù phong cách thời trang của cô ấy mang đậm chất học sinh thời thượng, nhưng những biểu cảm thay đổi liên tục của cô ấy lại có phần trẻ thơ và đáng yêu. Mỗi khi cô ấy cười, khóe mắt lại cong lên một cách dễ thương đến không thể tin được.

Dễ thương quá….

À không, quá dễ thương….

" ... Ha"

Cuối cùng tôi cũng nhận ra rằng mình đang nín thở nãy giờ.

Tôi tập trung vào cô ấy đến nỗi quên cả việc thở.

"..."

Không, không, đợi đã. Tôi có đang tỉnh táo không vậy?

Này này, tôi là Mogi Fukusuke.

Chúng ta nói chuyện một chút nhé?

Nếu tôi thích một cô gái như thế này, tôi sẽ bị lọt vào hố sâu không đáy kia. Viễn cảnh thất tình chắc chắn sẽ xảy ra. Tôi sẽ không được đáp lại tình cảm trong suốt ba năm tới sao?

Tôi chỉ có thể dõi theo cô ấy trong hội thao, lễ hội văn hóa, chuyến đi thực tế, Giáng sinh, Ngày lễ tình nhân, và lặng lẽ nhìn cô ấy có bạn trai sao? Dừng lại đi. Dừng lại đi――.

Tôi có thể nghe thấy tiếng thì thầm của những chàng trai khác khi tôi đứng bất động ở đó.

"Một nữ thần, một nữ thần thực sự đang hiện linh ở đây!"

"Chúng ta thật may mắn!"

"Không thể tin được là chúng ta cùng lớp với một mỹ nhân như thế trong cả một năm. Thật tuyệt vời!"

Bầu không khí hiện thời rất sôi động.

Ngay từ ngày đầu tiên, cô ấy đã trở thành nữ thần trung tâm của trường, là người con gái mà mọi chàng trai đều muốn chinh phục. Sức hút của cô ấy mạnh mẽ đến vậy đấy.

Vào lúc đó―

"Ơ? Có lẽ cậu là...?"

Đôi mắt đáng yêu, long lanh của cô ấy hướng về phía tôi.

Chỉ với một ánh nhìn đó, tôi đã ngay lập tức hóa đá. Một tiếng "bịch" vang lên trong tâm trí tôi, và tôi không thể cử động nổi dù chỉ một ngón tay.

Nhưng sự thật là cô không hề nhìn tôi - mà đang nhìn Yusei bên cạnh tôi.

"Fujisaki Yusei-kun? Từ Trường cấp hai Shibaen? Chúng ta học cùng lớp này?"

Cô ấy tung tăng nhảy đến như một chú cún con.

"Cậu biết mình sao?"

"Tất nhiên rồi! Mình là Yua Kureha từ câu lạc bộ bóng rổ của Trường cấp hai Seishou nè. Rất vui được gặp lại cậu!"

"Ồ, Seishou sao! Họ là đội nữ rất mạnh hồi đó."

Và rồi tự nhiên, bọn họ nói chuyện rất rôm rả.

Vào những lúc như thế này, tôi luôn cảm thấy Yusei và bản thân như ở hai thế giới cách biệt. Yusei có thể giao tiếp một cách bình thường và tự tin với một cô gái siêu cấp dễ thương ngay khi gặp mặt lần đầu. Thật tuyệt vời quá đi mà. Với lại, tôi cũng cảm thấy tự ti vì sao mình không thể làm được như vậy.

Lòng tự ti với người bạn thân lại càng khiến tôi càng ghét bản thân mình hơn.

Tệ thật.

"... Nhân tiện."

Sau khi trò chuyện say sưa về bóng rổ, ánh mắt của Kureha-san lại hướng về phía này

Đôi mắt tròn xoe của cô ấy nhìn chằm chằm vào tôi. Và lần này là nhìn vào tôi thật.

Trái tim tôi lại đập thình thịch.

"Cậu là bạn của Yusei-kun à?"

"Ồ, ừm. Hơn cả bạn bè ấy, tôi là bạn nối khố của cậu ấy, tên là Mogi Fukusuke."

"Haha. Cái tên lộc lá thế nhỉ. Rất vui được gặp cậu!"

Cô ấy vẫy bàn tay trắng trẻo cùng với nụ cười tỏa nắng. Đối với tôi, nó giống như một đoạn video tua chậm vậy.

Tôi nên chào lại ngay lập tức.

Nhưng vì quá lo lắng, cơ miệng tôi lại không thể nói nên từ não.

"Tôi... tôi... cũng…rất vui khi được gặp cậu."

Đó là tất cả những gì tôi có thể nói ra.

Thông thường, một cô gái bình thường sẽ cau mày hoặc thậm chí cười nhạo, nhưng Kureha-san là một cô nàng tốt bụng. Sau khi cau mày một chút như thể đang suy nghĩ "Là sao ta?", cô ấy lập tức nở lại nụ cười đáng yêu và đáp: "Vâng, rất vui được gặp cậu!".

"Mà nè, Mogi-kun. Chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu chưa nhỉ?"

"Eh?"

Tôi nhìn lại khuôn mặt của Kureha-san.

Mặc dù Kureha-san xinh đẹp đến mức khiến tôi hoa mắt chóng mặt, nhưng tôi không hề có ký ức gì về cô ấy cả. Tôi nghĩ rằng tôi sẽ không bao giờ quên một mỹ nhân tuyệt đẹp như vậy sau khi gặp một lần đâu, đảm bảo đấy.

"Ừm, tôi nghĩ đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau."

"À vâng..."

Kureha-san gật đầu và cuộc trò chuyện kết thúc. Cô ấy tiếp tục nói chuyện với Yusei, những học sinh khác cũng bắt đầu tham gia vào, tạo thành một vòng trò chuyện sôi nổi.

Chắc chắn lớp học này sẽ xoay quanh hai con người trung tâm này.

Vì bản thân không giỏi hòa nhập với những nơi đông đúc, tôi lặng lẽ rời khỏi đó.

Đúng lúc đó….

"Hmm?"

Tôi khựng lại vì cảm thấy có gì đó thoang thoảng trong tầm nhìn.

Sau mái tóc óng ánh của Kureha-san, một bím tóc mượt khác xõa xuống.

Là một cô gái khác...

Cô ấy đang mặc áo len cardigan màu kem bên ngoài áo sơ mi đồng phục. Chiếc áo hơi rộng so với cô ấy, nên cô đang siết chặt tay áo bằng đôi bàn tay nhỏ nhắn của mình.

Đeo thêm chiếc tai nghe màu xanh da trời quanh cổ.

Có vẻ người con gái này đang cắm hoa vào lọ. Cô cố nhón chân lên và đặt chiếc lọ đầy nước lên tủ đựng đồ, một chiếc lọ chan chứa những bông hoa trắng nhỏ nhắn và xinh xắn. Cô ấy nhẹ nhàng đặt bó hoa giản dị, không tên tuổi đó vào lớp học.

Không một ai chú ý đến hành động của người ấy.

Bị thu hút bởi Yusei và Kureha-san, hai người đẹp trai và xinh gái chắc chắn sẽ trở thành trung tâm của lớp học, không ai thèm bận tâm tới những bông hoa đó.

Cô nàng thay đổi vị trí của bó hoa nhiều lần. Cứ nghiêng đầu rồi thử lại, nghiêng đầu rồi thử lại. Cuối cùng, cô ấy cũng gật đầu vui vẻ với sự hài lòng "Ừm!"

Xong việc, người con gái ấy bỗng quay lại và—

"Ah..."

"Huh..."

Ánh mắt chúng tôi chạm nhau.

Chính xác hơn, mắt tôi chạm vào mái ngang của cô ấy.

Tôi không thể nhìn rõ khuôn mặt của cô.

Giống như một nàng công chúa ẩn sau rèm cửa, đôi mắt tròn xoe của cô ấy chỉ lóe lên lấp lánh qua mái tóc bồng bềnh mỗi khi nó rung động.

Sau khi chớp mắt hai lần, cô ấy e thẹn cúi đầu xuống.

Đôi môi nhỏ nhắn như cánh hoa anh đào khẽ khàng mấp máy.

"C–chào buổi sáng."

Có vẻ như cô ấy đang thì thầm điều gì đó tương tự vậy thì phải...

***

Đây là lần đầu tiên tôi tiếp xúc với cô ấy.

Cuộc gặp gỡ định mệnh với Usuha Amari….

-------------------------------------------