Mọi người đã bao giờ nghe tới một trò chơi có tên là “Trốn tìm” chưa?
Chỉ bao gồm 2 vai trò duy nhất là “QUỶ” – Người truy tìm và “TRẺ CON" – những kẻ chạy trốn giấu mình ở bất kì nơi nào mà chúng muốn. Thứ luật chơi hết sức đơn giản và dễ hiểu, một GAME mà bất kì ai cũng từng được chơi qua ít nhất một lần trong cuộc đời.
Chính là như vậy, và thậm chí là hơn cả thế nữa. Có vô số những vị thần ở thế gian này mang theo ý niệm được cạnh tranh với Nhân loại trong những GAME như thế.
Và, hãy để tôi kể cho các bạn nghe một câu chuyện…
Vào thời cổ đại xa xưa, có một vị Long Thần vô cùng hậu đậu và hài hước trong lúc chơi trò trốn tìm đã trốn xuống đáy biển sâu và ngủ quên ở đó suốt ba ngàn năm. Khi vị Thần đó thức giấc, thì có lẽ câu chuyện này đã bắt đầu.
Raius Belt là khu vực lạnh giá nhất phía Bắc. Đó là vùng đất biệt lập với thế giới bên ngoài, bị bao phủ bởi băng giá vĩnh cửu. Ở đó có một bức tường băng dày, cao như núi ngáng đường những mạo hiểm giả muốn ghé thăm.
Ở một góc của bức tường nọ… Những mạo hiểm giả đang bị bao phủ bởi một cơn bão tuyết dữ dội.
Một tiếng hét kinh ngạc vang lên từ đội thám hiểm đang làm nhiệm vụ cắt bức tường băng.
“Thấy rồi. Đây không phải hóa thạch.”
“Không thể nào… Chỗ này là sâu bên trong lớp băng vĩnh cửu đó!?”
Một tảng băng lớn được cắt ra từ bức tường. Ẩn sâu trong tảng băng kia chẳng phải là hóa thạch của khủng long hay voi ma mút.
“Là con người. Hơn nữa, còn là một cô gái!?”
“Khẩn trương liên lạc với Pháp Viện Thần Bí đi. À, với cả trụ sở nữa!... Chuyện này là sao đây!? Tại sao sâu bên dưới lớp băng vĩnh cửu đó lại có con người được!?”
Thứ được tìm thấy trong tảng băng kia là con người. Hơn nữa, lại còn là một cô gái rất trẻ.
“...Chắc hẳn đây là con người của thời đại văn minh ma thuật cổ đại.”
“Đừng có đùa chứ! Đời nào mà con người lại có thể giữ nguyên được hình thể dưới cái lạnh thấu âm 46 độ này được. Nếu là ba ngàn năm thì đến cả voi ma mút cũng thành hóa thạch luôn rồi đấy.”
“... Đội trưởng… Cô gái này còn sống không vậy?”
Cô gái đang nằm bất động kia vô cùng xinh đẹp.
Mái tóc dài rực rỡ lấp lánh tựa một ngọn lửa cháy bừng. Đường nét trên khuôn mặt của cô thật dễ thương, chẳng kém cạnh gì so với con người thời nay cả. Đôi má hơi ửng hồng trông có vẻ giống như cô vẫn còn sống vậy. Và, cơ thể cô đang không một mảnh vải che thân. Tuy cơ thể cô mảnh khảnh thật đấy, song vẫn có thể thấy được những đường cong nhấp nhô đầy quyến rũ kia. Vốn dĩ ban đầu cô có mặc quần áo, nhưng những sợi chỉ trên quần áo chắn hẳn đã mục nát do cái lạnh khắc nghiệt xuyên suốt ba ngàn năm qua.
“... Quả thật là vậy…”
Một trong những người thám hiểm đã dùng một chiếc áo khoác chống lạnh dự phòng vội che đi cái cơ thể đang trần trụi của cô gái.
“... Tôi nghĩ là cô ấy vẫn còn sống.”
“Không đời nào!? Để ta nói lại lần nữa, chỗ này là khu vực lạnh nhất của vùng kỷ băng hà đấy. Nếu không có đồ bảo hộ thì sẽ ngay lập tức đông cứng đến chết trong vòng 30 giây…!?”
“Uwah!?”
Người đội trưởng bất ngờ ngã ngửa về sau, còn những thành viên xung quanh thì đồng thanh hét lớn lên.
“...”
Cô gái có mái tóc ánh sắc lửa kia hé mở đôi mi, rồi từ từ ngồi dậy. Sau đó, cô đưa mắt nhìn năm người của đội điều tra.
“...A. Thôi chết rồi. Ngàn năm? Hai ngàn năm? Có lẽ mình đã lỡ ngủ quên tầm đó rồi nhỉ.”
Niệm thoại.
Cô gái bỗng phát động thần giao cách cảm bằng ngôn ngữ của các vị Thần đến nhóm điều tra.
“Ta không biết là đã trôi qua mấy ngàn năm, nhưng chắc có lẽ là hệ thống ngôn ngữ lẫn ngữ pháp thời này đều đã thay đổi rồi nhủ. Thế này thì chắc các ngươi sẽ hiểu ta đang nói gì mà phải không?”
“Không lẽ nào!?”
“Đội trưởng… Cô gái này…”
“Phải phải. Ta đang nói chuyện với các ngươi đây. A, mấy ngươi cũng có thể nói chuyện một cách bình thường được đấy, hoặc cũng có thể dùng thần giao cách cảm để nói nhỉ. Hồ, thứ này là quần áo của người hiện đại đó sao”
Cô gái bắt đầu đứng lên, đoạn cầm lấy ống tay của chiếc áo khoác chống lạnh với đầy sự tò mò. Giữa cái lạnh khắc nghiệt lên đến âm 46 độ như thế mà cô vẫn nhàn nhã và ngáp ngủ cho được.
“Phù… quả nhiên, mình đã sai lầm khi trốn xuống dưới đáy biển trong lúc chơi đuổi bắt. Mình cứ tưởng đó là một ý tưởng hay ho đấy chứ, nào ngờ được trong lúc mình ngủ quên thì kỷ băng hà đã kéo đến đâu.”
“... Rốt cuộc… cô là ai!?”
Người đội trường đang mặc chiếc áo khoác chống lạnh tỏ vẻ thận trọng.
“Tôi là Michelin, đội trưởng đội thám hiểm bí cảnh trực thuộc chi nhánh của Pháp Viện Thần Bí Ruin. Bọn tôi đã cứu cô từ bên trong lớp băng. Chúng tôi muốn biết thân phận của cô.”
“Ta sao? Ta là『Cựu』Thần.”
Cô tự xưng mình là Thần. Mái tóc ánh sắc lửa của cô khẽ đung đưa như thể khẳng định cho điều đó.
“Mà, bỏ qua chuyện đó sang một bên đi. Hãy chơi với ta nào.”
“... Chơi gì cơ!?”
“Trò chơi của các vị Thần, ở thời đại này chắc chắn cũng có mà phải không?”
Khúc khích.
Cô cười với vẻ thích thú như sắp「Không thể chờ được nữa」.
“Trước mắt thì…”
Và, cô gái tự xưng là Thần đây tuyên bố với toàn thể thế giới này.
“Hãy dẫn người chơi game giỏi nhất của thời đại này đến đây.”