Vài ngày trước, khi đang thanh toán thuế lần thứ hai trong đời - ngay sau khi viết xong câu này, tôi nhận ra nó gần như giống hệt với những gì tôi đã viết trong phần lời bạt của tập hai. Điều đó có nghĩa là, các bạn độc giả đã phải chờ đợi tôi suốt một năm trời, tôi xin chân thành xin lỗi.

Nhiều chuyện đã xảy ra trong năm vừa qua. Chuyển nhà… chuyển nhà… và ừm… chuyển nhà. Tôi đã nghĩ rằng mình sẽ cảm thấy tiếc nuối khi phải tạm biệt căn nhà nơi tôi đã sống tám năm, nhưng rốt cục cảm xúc ấy không đến với tôi sau khi đã chuyển đi. Hay đó chỉ đơn giản là vì tôi là kiểu người máu lạnh?

Trong căn phòng tôi đã sống tám năm ấy, giấy dán tường đã rách nát hết. Lục lọi được rất nhiều món đồ quý giá trong khi dọn dẹp cũng khiến tôi cảm thấy rất thú vị. Chẳng hạn như xác một con côn trùng đã chết khô (đã vứt), một tập thơ tôi đã từng đọc trước đây (vứt ngay lập tức, không hề do dự). Thực ra, có khi không nên động tới những thứ đã bị giấu kín nhiều năm thì hơn, như vậy thì thế giới sẽ thêm bình yên.

Cốt truyện của phần truyện này thực ra đã được lưu trong máy tính của tôi từ rất lâu rồi. Có lẽ là từ hè năm ngoái, tôi đã bất chợt hình dung ra cốt truyện, còn về những gì tôi đã làm sau đó… Ai biết thì có lẽ cũng đều đã biết rồi, tôi đã bỏ ‘Kamimemo’ sang một bên và viết một bộ truyện khác. Tôi thật sự vô cùng xin lỗi…

Vì thế nên, khi biên tập của tôi nói rằng tôi nên viết tập thứ ba cho bộ truyện này, tôi bị sốc bởi nội dung mà tôi đã gửi cho nhà xuất bản. Bởi vì trong nội dung cốt truyện thậm chí còn không có điểm cởi nút thắt của câu chuyện. Tôi đã ghi trong cái email tôi gửi hồi đó như thế này: ‘Cũng giống như tập một, tôi muốn lắng nghe lời khuyên của mọi người sau khi hoàn thành bản nháp, nên tôi vẫn chưa thêm nút thắt của câu chuyện vào.’ Và thêm một ngàn lẻ một lời ngụy biện như vậy nữa, Hikaru Sugii của nửa năm trước ơi, cậu đang làm cái gì vậy? Sao không hoàn tất nó đi! Hay là hồi đó cậu không có cảm hứng? Nhìn cái tựa đề ‘Những câu chuyện quá khứ phức tạp đan cài nhau, một bí ẩn học đường đầy kịch tính’ mà tôi đã viết làm tôi phát bực!

Nhưng tôi cần phải giải thích một chút (mà cũng không biết là giải thích cho ai nghe), một ý tưởng đề xuất có lẽ cũng giống như là một lời bốc phét. Giá như tôi là người có thể dự đoán được những nỗi đau của mình trước khi đặt bút viết thì tôi đã không phải làm NEET rồi.

Thành thử, nửa sau của tháng Giêng năm nay thật đúng là địa ngục. Điều an ủi duy nhất đó là các tác giả khác cũng đang phải trải qua một địa ngục tương tự ở cùng một cơ quan.

Để nhào nặn lại câu chuyện của Ayaka, xin gửi tới Yuasa-sama, người đã kiên nhẫn cùng tôi chỉnh sửa bản nháp, và họa sĩ minh họa Kishida Mel-sensei, người dành nhiều tình yêu cho Ayaka hơn tôi rất nhiều và đang nóng lòng chờ đợi cô ấy trở lại, tôi xin được nhân dịp này bày tỏ lời cảm ơn sâu sắc nhất. Cảm ơn mọi người rất nhiều.

Tháng Hai 2008. Hikaru Sugii.