Một cơn đau âm ỉ như bị bắn xuyên qua đầu nhức nhói trong đầu tôi
Tất nhiên là tôi biết lý do tại sao
10% là do say máy bay vì tôi mới trở về Nhật Bản từ Mỹ
90% là do giọng nói của Nico, người đã trò chuyện với tôi một lúc trước
Sau khi rời CR, chúng tôi tới một địa điểm nhất định để thử thách Mighty Novel X
Tôi đi tàu điện ngầm tới nhà ga gần nhất ở quận 6 Seito, và đi bộ khoảng năm phút từ nhà ga
“Em nhớ con đường này. A, nhìn nè, có game thùng mới nè!”
Nico chạy lon ton đến trung tâm giải trí dọc theo con đường và nhìn chăm chú vào cửa tiệm với sự căng thẳng tột độ một cách không cần thiết
Thật ngốc khi nghĩ rằng con bé sẽ trưởng thành hơn khi lớn, đúng hơn là ồn ào hơn vì nó đã bị Mỹ hóa ở cuộc sống ngoài nước.
Tôi nghĩ rằng mình sẽ sống yên tĩnh hơn khi không có Nico
Mọi chuyện bắt đầu bằng một cú điện thoại đến phòng khám do tôi điều hành – Phòng khám bệnh game Hanaya
Cuộc gọi bắt đầu vào đúng 9 giờ, vào lúc mở cửa phòng khám. Con bé cố ý ho dữ dội như thể muốn tôi nghe rõ ràng qua điện thoại, sau đó bắt đầu nói
“Taiga~, em bị cảm rồi ~”
Giọng điệu rõ ràng đến mức khó mà tin rằng Nico bị bệnh
Gần như con bé đang cố chơi khăm tôi
Ban đầu, tôi muốn cúp máy nhưng là vì một bác sĩ nên không thể làm vậy
Tôi hỏi với một tiếng thở dài
“Nhiệt độ thế nào ?”
“37 độ rưỡi”
“Cứ ăn và ngủ kỹ thì sẽ ổn thôi”
“Hả ? Nếu em chết thì sao”
“Đừng lo, em còn đủ năng lượng để đánh nhau cơ mà”
“Ôi không, trán em nóng quá, làm không nỗi nữa. Lỗi của anh đến, 30 phút, nhanh lên!”
“Hả? Em nghiêm túc đấy à ?”
“Anh đã nói rằng anh là bác sĩ của em mọi lúc mọi nơi! Mau đi tới địa chỉ em viết trong tấm bưu thiếp lúc trước đi!”
Nico lập tức cúp máy mà không đợi tôi trả lời, như kiểu tỏ ra mình là xã hội đen ấy
Sau khi con bé rời bệnh viện của tôi 3 năm trước, tôi đã nhận được một tấm bưu thiếp kèm ảnh
Đó là tấm bưu thiếp có in hình Nữ thần Tự do đi kèm với địa chỉ của tôi và người gửi, không có tin nhắn nào khác. Đó có thể là ẩn ý đằng sau tấm bưu thiếp nhưng cũng đơn giản là con bé chỉ gửi cho tôi địa chỉ của nó
Như thường lệ, con bé hay làm tôi căng dây thần kinh lên
Tôi không còn cách nào khác ngoài việc kiểm tra hộ chiếu của mình, nhưng tiếc thay là nó đã hết hạn. Nếu hết hạn trong 5 năm thì vẫn chấp nhận được, nhưng đây là tận 10 năm
Sau đó, tôi rời khỏi phòng khám mà không có gì kèm theo ngoài bộ quần áo tôi đang mặc và tôi bay quay Thái Bình Dương vào buổi chiều
May mắn thay, tôi đã có một ghế cạnh cửa sổ ở khoang hạng thường vì ghế trống
Đã nhiều năm kể từ lần cuối tôi đi máy bay
Khi giấy phép y tế của tôi bị thu hồi và tôi mất đi chỗ đứng ở đất nước này
Ngay cả khi bạn có tinh thần và kỹ năng của một bác sĩ, bạn không thể hành nghề nếu không có giấy phép
Khoảng hai năm sau ngày mất giấy phép, tôi đã sống những ngày tháng phóng đãng. Tôi không nhớ mình đã làm gì. Chán ghét bản thân, tôi muốn đi thật xa khỏi quê nhà để quên đi tất cả.
Tôi đã làm hộ chiếu mười năm và đi sang bờ biển bên kia
Bất cứ nơi nào cũng có thể tốt đối với tôi
Nhưng chuyến đi lại chẳng mang lại cho tôi điều gì cả
Cuối cùng, tôi đã quay lại Nhật Bản mà không hoàn thành dù chỉ một nửa chuyến lịch trình đã lên kế hoạch
Cuối cùng tôi vẫn không thể bỏ nghề bác sĩ, tôi bắt đầu làm bác sĩ chui cho những bệnh nhân bị thương mà không thể chữa trị công khai
Tất cả thu nhập của tôi, ngoại trừ chi phí sinh hoạt đều được đổ vào cổ phiếu
Rốt cuộc thì nó vẫn là tiền bẩn, tôi nghĩ sẽ không có vấn đề gì nếu nó biến mất
Thật là mỉa mai khi cuối cùng tôi cũng đã kiếm một khoản lợi nhuận lớn, nhưng việc này lạc đề rồi
Bây giờ tôi là một chuyên gia về bệnh game thông thường
Chúng ta không biết điều gì sẽ xảy ra trong cuộc sống
“Đợi đã, anh không nghe người ta nói à !?”
Nico, người đang ở bên cạnh tôi dùng hết sức đá vào phía sau
“Nào, em đang làm cái gì thế ?”
“Đó là lỗi của anh vì bơ em đấy! Giờ làm sao chúng ta vào trong đây ?”
Nico chỉ tay sang một bên. Nếu bạn đưa mắt xa hơn, bạn sẽ thấy hội trường công cộng Seito
Có vẻ như chúng ta đã tới đích
Nơi này từng được sử dụng làm nơi tổ chức hội nghị quốc gia về trò chơi đối kháng nổi tiếng
Nico tự gọi mình là game thủ thiên tài N và đấu với game thủ thiên tài M
Chính tôi là người đã đề xuất nơi này
Theo Nico, Ex-aid vào lúc đó là một người tự nhận mình là “ta”. Bởi vì cơ thể của cậu ta
đã bị nhiễm Parado, và nhân cách game thủ M đã nảy mầm bên trong
Sau giải đấu, Ex-aid đã được phẫu thuật bởi Zaizen Michihiko, người được cho là chuyên gia về di truyền học, Parado đã được tách khỏi cậu ta
Nói cách khác, với Ex-aid thì đó là nơi định mệnh ảnh hưởng lớn nhất tới cuộc đời họ
Tôi sẽ thách thức câu chuyện này trong khi dựa vào trí nhớ của Nico
“Đừng hỏi làm sao để vào, không phải là chúng ta sẽ đi thẳng vào hội trường sao ?”
“Này, anh nghĩ em là đồ ngốc đấy à ? Em biết những gì anh đang nghĩ đấy nhé. Nhìn nè!”
Nhìn vào bảng hiệu gần đó, có vẻ như một sự kiện đang được tổ chức trong hội trường
[Ghép cặp trong ngôi nhà ma ám! Một hoạt động mới về hoạt động tiệc mai mối!]
Tại sao lại là nhà ma …
Tôi không thể nói toạc ra, nhưng tôi không giỏi về tâm linh
Trên thực tế, khi tôi làm ở bên chụp X ở bệnh viện đại học Seito, tôi chỉ nhìn thấy một lần vào ban đêm
Tôi không thể nói chính xác những gì tôi đã thấy, tôi không muốn nhớ lại
Nhưng từ lúc đó tôi đã bị ám ảnh
Điều khó nhất khi làm bác sĩ là tới bệnh viện vào ban đêm, tôi vẫn chưa quen với việc đó
“Vào nhà ma thì có hơi khó ….”
“Không! Chúng ta không muốn vào đâu.”
“Tại sao ?”
“Đó là tiệc mai mối đấy. Không thể vào trong mà có sự cho phép. Thật bất tiện! Có vẻ như chúng ta phải lẻn vào từ nơi khác rồi.”
“Này là xâm nhập bất hợp pháp đấy.”
“Vậy anh định làm gì ?”
Khi tôi nhìn vào quầy tiếp tân, tôi thấy nhân viên đã gọi đến tuyển người mà không báo trước, có lẽ là do thiếu khách
“Anh chỉ cần tham gia và nhảy thôi.”
“Hả !? Em nghiêm túc đấy à ?”
“Cứ vào trong đi, anh có tỉnh táo không ?”
“Không sao, hoàn toàn tỉnh táo.”
Chúng tôi hạ quyết tâm vào đi tới quầy lễ tân
Lễ tân được chia thành chỗ cho những người đặt trước và những người tuyển dụng
Có rất đông người tham gia, từ những người trẻ muốn tìm kiếm người yêu hay các cặp trung niên xếp hàng chờ những người đã đặt trước
Nico nắm lấy cánh tay tôi khi tôi chuẩn bị đi đến chỗ ứng tuyển
“Khoan đã ! Mấy lão già ghê tởm cứ nhìn em chằm chằm.”
“Đó là lý do họ tới đây mà, quên đi!”
Khi tôi nói với nhân viên rằng tôi muốn tham gia và trả phí vào cửa, tôi được đưa một tấm danh thiếp và phải điền thông tin trong đó
Số đăng ký, tên, gia đình, nghề nghiệp, địa chỉ, nhóm máu, chòm sao, nghề nghiệp, nơi làm việc, thu nhập năm, sở thích, tính cách …
Tất nhiên đây là lần đầu tôi đến một nơi như vậy, tôi rất ngạc nhiên khi được yêu cần điền chi tiết thông tin
Nó có tự nhiên không ? Đó là vấn đề liên quan tới cuộc sống
Tôi đã điền nhanh chóng vào các mục
Tôi đã xong gần hết, nhưng điều cuối cùng tôi thấy hơi khó là “tính cách”
Tôi không biết tính cách của mình như nào
“A, em biết anh sẽ dừng chỗ đó mà” Nico nói khi nhìn vào tấm danh thiếp của tôi
“Đừng có nhìn anh!” Tôi úp tấm danh thiếp xuống
“Vậy tại sao chúng ta không viết tính cách của nhau ?”
“Hay đấy”
“Thế làm đi”
Nico nói chúng tôi đổi thẻ, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nghe theo
Hẳn rồi, cái tính cách của con bé sẽ rất dễ để viết
Tôi lướt qua danh thiếp của Nico và trao đổi nhau
Khi tôi nhìn thấy tính cách của mình mà Nico đã viết, tôi rất ngạc nhiên vì có sự trùng hợp như này
Cả hai đều mô tả tính cách đối phương là “cứng đầu”
“Ừm, ở một nơi như thế này thì ta sẽ thường phô ra điểm mạnh của mình! Tại sao em lại nói xấu anh ?”
“Em sẽ trả lại những gì anh nói”
“… Đủ rồi, viết cho xong đi.”
Đồng ý
Tôi nhìn lại những tấm danh thiếp và nhận ra thử thách lớn nhất đang đợi chúng tôi ở cuối
[Mẫu người yêu thích]
Tôi chưa bao giờ nghĩ về loại người của đối phương
Chà, thậm chí còn chả bận tâm
Tôi viết nguệch ngoạc “người trung thực”
“Đợi đã, anh đang cố mỉa mai em đấy à ?” Nico nhìn vào tấm danh thiếp của tôi
“Không có mỉa mai đâu nhé, anh đang viết sự thật.”
“Em bực đấy.”
“Thế thì cho anh xem em viết gì đi.”
“Tuyệt đối không !”
Nico giấu tấm danh thiếp và không cho tôi xem
Không nhất thiết phải tò mò, để con bé một mình thôi.
Phải mất rất nhiều thời gian để hoàn thành thủ tục, nhưng cuối cùng tôi cũng được vào
Giờ không phải lúc để chơi
Chỉ một bất cẩn nhỏ có thể bị Game Over
Nếu có một mình tôi thì chuyện này có thể xảy ra nhưng Nico đã ở bên cạnh tôi
Tôi chắc chắn sẽ không để con bé Game Over, dù như nào đi nữa
Theo hướng dẫn của nhân viên, chúng tôi vào khu vực chờ đợi bên trong
Những người tham gia nhìn chằm chằm vào chúng tôi một lúc
Tôi có thể hiểu đôi chút cảm giác của Nico
Đó là cảm giác mà những ánh mắt đang cố đánh giá từ ấn tượng đầu tiên xuyên qua toàn bộ cơ thể tôi
Ở một nơi như thế này, tốt nhất là nên lủi đi càng sớm càng tốt
Tôi đã nghe các điều kiện để tham gia Mighty Novel X từ Brave
Gamer Driver của Nico được mượn từ CR, nó vốn là của Genm
Nico thốt lên rằng con bé không muốn sử dụng vì cảm thấy kinh tởm và từ chối hết sức. Vì thế, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đưa Driver của mình cho Nico và sử dụng cái của Genm
Khi Driver được trang bị, âm thanh của hệ thống vang vọng khắp không gian như mong đợi
[MIGHTY NOVEL X! EVENT START!]
Không gian xung quanh bỗng biến dạng như một bức tranh khảm
Nhiệm vụ bắt đầu
Điều đầu tiên lọt vài tai tôi là tiếng hét lớn của MC
“Chà, cuối cùng cũng tới, vòng chung kết! Đương kim cương vô địch của chúng ta, game thủ M và kẻ thách thức, cô gái chỉ mới 12 tuổi, game thủ khiêu chiến N!”
Game Area của Mighty Novel X đã biến thành địa điểm tổ chức giải đấu game
Trận quyết đấu cuối cùng của trò chơi đối kháng diễn ra trên sân khấu giữa sự nhộn nhịp của những khán giả và game thủ có lẽ đã thua giải đấu
Có hai cabin game ở mỗi bên được đặt đối diện với nhau
Ở một bên sân khấu, Ex-aid mặc đồng phục trung học một cách thô kệch, đang đứng trước cabin nhấn các nút và cần gạt. Mặc dù cậu ta vẫn còn rất trẻ khi đang làm game thủ M, có một bầu không khí rất tuyệt vời xung quanh cậu ta
Ở phía bên kia, có một game thủ khác là một cô bé
Mười hai tuổi, tức là thời điểm đó vẫn học lớp 6
“Này, chẳng phải đó là …”
Ngay khi tôi đang cố nói chuyện với Nico, người bên cạnh tôi thì con bé bắt đầu lấy tay che mắt tôi
“Này, đừng có nhìn mà!”
“Buông ra!”
Tôi lập tức hất tay Nico ra, con bé không cố che mắt tôi lần hai
“Cái gì thế ? Em xấu hổ à ?”
“Bởi vì … nếu thấy em như thế trong thế giới thực, cảm giác rất khó xử.”
“Lo làm quái gì, tập trung vào Mighty Novel X đi”
Điều bất ngờ rằng là Nico không hề phản đối
Hầu hết thời gian tôi không bao giờ hợp khi nói chuyện với con bé và nó thường bỏ cuộc, nhưng lần này thì khác. Rõ ràng con bé có một mong muốn mạnh mẽ giải cứu Ex-aid
“Kết thúc! Người chiến thắng giải Grand Prix là nhà vô địch thế giới, game thủ M !”
Khi tôi hướng sự chú ý của mình lên sân khấu, trận đấu đã kết thúc
Chibi-Nico từ sân khấu bước xuống khán đài với vẻ mặt buồn bã
Người phụ trách đang cố đuổi theo Chibi-Nico với ánh mắt lo lắng. Mặc dù con bé được sắp xếp để trở lại phòng chờ bên cạnh sân khấu khi trận đấu kết thúc nhưng có vẻ như Chibi-Nico đã phớt lờ nó
Có lẽ vì khán giả cũng lo lắng cho con bé nên Chibi-Nico bước về phía chúng tôi ở giữa như thể Moses bước qua biển
Mặc dù là thất vọng vì thua cuộc hay là xấu hổ, làn da trắng đã bị nhuộm đỏ
Khi con bé đến ngay trước mắt tôi, Chibi-Nico đột nhiên dừng lại và nhìn xuống
Con bé không hề thay đổi chút nào, kể từ khi là một đứa trẻ。
Thất bại đau đớn, ích kỷ, con bé rất tự cao giống như Nico hiện tại
Tôi ngồi xổm xuống để ngang hàng với Chibi-Nico và nói chuyện với con bé
“Em có hối tiếc vì đã thua không ?”
“Hả ? Em chơi không có tệ, chỉ là nhân vật em sử dụng không có khắc chế với nhân vật của M thôi.”
Có phải từ lúc này con bé đã biết cách ăn nói không ? Tôi thậm chí có thể cảm nhận nụ cười trên khuôn mặt của tôi
Tuy nhiên, Chibi-Nico nói cứ như một nghệ sĩ nói tiếng bụng không hề cử động cái mồm. Và một số lý do, giọng nói rất trưởng thành
“Chờ đã, sao anh đang cười toe toét thế ?” Nico, người ở bên cạnh véo má tôi
Rõ ràng là Nico trưởng thành đang nói chuyện
“Đừng làm thế”
“Em biết rồi! Vì đây là Novel Game nên không có đời nào con bé phản ứng nếu chúng ta không nói chuyện với nhân vật nào khác ngoài nhân vật chính, Emu”
“Hả ? Làm sao em biết ?”
“Có thể bằng cách nhìn vào phản ứng của con bé.”
Đúng là khi tôi nhìn vào Chibi-Nico thì con bé không nhận ra sự tồn tại của chúng tôi thật
Tôi không thể nói toạc ra nhưng tôi không giỏi về tâm lý học
Nico ghé vào tai của Chibi-Nico và thì thầm
“Nico-chan, đừng bao giờ nói chuyện với loại đàn ông này, chẳng có lợi gì mà lại còn hại thêm đấy. Nico-chan sẽ không vui đâu.”
“Ê, đừng có nói vậy chứ ? Anh tưởng em còn không them nói chuyện với anh cơ ?”
“Nếu hắn đến gần thì cứ đá hắn bằng hết sức.”
“Không phải em là người tiếp cận anh trước sao ?”
“Hiểu chưa, Nico-chan ?”
Chibi-Nico ngẩn đầu lên đúng lúc như thể nghe thấy giọng nói chính mình trong tương lai, phun ra “đồ rác rưởi” rồi rời khỏi đó
Có lẽ đó là lời nói nhắm vào đối thủ, Ex-aid nhưng tôi cảm thấy như mình đang bị xúc phạm
Do quy tắc của game, tôi không thể nói chuyện với Chibi-Nico, vì vậy tôi đã làm một việc thay thế
Bởi vì nếu không thì đó sẽ là một trận thua toàn diện. Ngay cả khi một mình mà đối phó với 2 Nico thì tôi sẽ bị đập tan thành từng mảnh. Nó liều lĩnh như việc đối phó một chiếc xe tăng cứng cáp chỉ với một khẩu súng lục
Trong mối quan hệ lâu dài của chúng tôi, tôi đã học được các chiến thuật đối phó với Nico
Khi đối phương cứ khăng khăng muốn thắng thì cứ chiều theo họ, nó ít gây thiệt cho bản thân kể cả khi thua. Thay vì rút lui một cách sai lầm và mất mọi thứ thì hãy chịu rủi ro ít nhất và đầu hàng. Nếu điều đó làm Nico hài lòng thì không vấn đề gì
Khi tôi đột nhiên hướng tầm mắt về phía sân khấu, cậu học sinh trung học Ex-aid đã biến mất ở góc sau của sân khấu
Đây không phải là lúc để suy nghĩ về những điều vẩn vơ
Điều chúng ta nên làm bây giờ là tiếp tục câu chuyện của Ex-aid
Chúng tôi rời khỏi nơi thi đấu và phục kích Ex-aid
20 phút chờ đợi ở sảnh của Hội trường thành phố Seito
Tất cả khán giả tới xem giải đấu đã về nhà, hội trường trở nên yên tĩnh
Sau đó, Ex-aid từ phòng thay đồ tiến về phía tôi
Nhưng bằng cách nào đó, mọi thứ thật kỳ lạ
Không giống như ở trên sân khấu, dáng đi của cậu ta không vững vàng chút nào. Nước da cũng xấu dần, có lẽ là do máu chảy ra
Và khi tới gần tôi, đột nhiên Ex-aid gục xuống
Tôi miễn cưỡng đến gần và đỡ cậu ta dậy
“Cậu có ổn không ?”
“Ồ, xin lỗi. Tôi có hơi thiếu ngủ.”
“… Do cậu chơi game nhiều quá à ?”
“Ừm … có lẽ là do tôi đã luyện tập cả đêm để chuẩn bị cho giải đấu.”
“Cậu muốn tàn phá cơ thể chính mình sao ?”
“Tất nhiên, vì tôi muốn chức vô địch nên tôi sẽ làm nó.”
Thật là, Nico đã bị cảm lạnh, còn tên này đúng là đồ ngốc
Không phải là khướt từ hay phân biệt gì, nhưng tốt nhất hãy chơi trong khi quản lý cơ thể một cách hợp lý
“Thiếu ngủ làm suy yếu hệ thống miễn dịch của cậu đấy, nghỉ ngơi đi.”
“Không, tôi sẽ xoay sở để quay về nhà, sau đó tôi sẽ làm một giấc.”
Khi Ex-aid đặt tay lên vai tôi và cố đứng lên, cậu ta đã sử dụng toàn bộ sức lực của mình và đã đứng dậy
Tôi chết lặng
Tôi nhớ những gì Ex-aid đã từng nói với tôi
Giai đoạn cuối cùng của Kamen Rider Chronicle, đó là lần đầu tiên tôi biến thành Cronus
Để cứu Nico bị kéo vào Game Area của trùm cuối, tôi đã thách đấu Gamedeus Cronus một trận sinh tử. Tôi sẵn sàng chịu đựng mọi đau đớn để cứu bệnh nhân của mình
Đó là những gì cậu đã nói với tôi
[Bác sĩ phải biết bảo vệ sức khỏe của chính mình]
Các bác sĩ chịu trách nhiệm về nhiều sinh mệnh, đó là lý do các bác sĩ chúng tôi phải sống sót
Tôi được như hôm này là nhờ những lời nói của Ex-aid. Với tôi, người bị ràng buộc bởi quá khứ thì nó như là kim chỉ nam hướng về tương lai
Khi tôi nhìn thấy học sinh trung học Ex-aid sắp chết trước mặt, tôi không thể không phá lên cười
Tôi sẽ trả lại chính xác từng lời đó cho cậu
Mặc dù nguyên nhân là do nhiễm bệnh game từ Parado, nhưng tôi không bao giờ nghĩ rằng một tên vô dụng như vậy lại trở thành bác sĩ trong tương lai. Cũng thật trớ trêu khi tên này trong tương lai lại là kim chỉ nam cho tôi
Ex-aid, tôi muốn hỏi cậu một câu
Từ khi nào và ở đâu cậu đã nó niềm tin của một bác sĩ ?
Cậu đã làm thế nào để giữ vững niềm tin khi đối mặt với ngịch cảnh ?
Cậu đúng là một tên khốn kỳ lạ
Một khu dân cư ở quận thứ tư của Seito
Tôi và Nico theo Ex-aid, người đang loạng choạng bước đi về nhà
Ngôi nhà của Ex-aid trông rất thê thảm từ lối vào cho tới phòng khách
Giày thể thao vứt ở đầu lối, rất nhiều lá thư bị bỏ đằng sau tủ giày, bát đĩa chất đống trong bếp, đồ giặt được phơi ở ngoài hành lang, không khí và bụi bẩn bám đầy vào người
Không phải là tôi khoe khoang hay gì, nhưng tôi biết dọn dẹp một chút. Tất nhiên việc chính vẫn là điều trị bệnh nhân
Nhưng thứ làm tôi ngạc nhiên lại là phòng của Ex-aid trên lầu 2
Không giống như lối vào và phòng khách, phòng của Ex-aid được dọn dẹp sạch sẽ
Tôi cảm thấy khó chịu một cách kỳ lạ
Nico cũng thảm giấy như vậy, con bé đã thì thầm với tôi
“Có chuyện gì không ổn với bố tên đó à ?”
“… Tại sao em lại nghĩ như vậy ?”
“Bởi vì chỉ có phòng cậu ta siêu sạch, cậu ta không hề quan tâm đến những không gian sống khác ngoài bản thân. Thật vô trách nhiệm, em không thể không quan tâm.”
Tôi cũng cảm thấy như vậy
Chỉ có phòng của Ex-aid là nơi có cảm giác như đang ở một chiều không gian khác, nó sạch sẽ một cách kỳ lạ. Cảm giác phải so sánh như việc mới đi tới một ốc đảo sau khi lang thang qua chiến trường tại sa mạc
Trong căn phòng, tấm futon được trải cẩn thận trên giường. Chiếc bàn học cũ kỹ được sắp xếp những vật dụng nhỏ và vật dụng văn phòng phẩm một cách gọn gang. Một chiếc TV LCD 26-inch hiện đại và dàn loa chất lượng cao mới mua gần đây. Trên giá sách cao đến tận trần nhà gồm các băng video game khiến ta nghĩ rằng đó là dòng sản phẩm của cửa hàng game được xếp theo thể loại. Mọi thứ trong phòng hoàn toàn vừa khít với nơi mà lẽ ra nó phải ở như thể được tính toán cẩn thận
Trên kệ lưu trữ bằng kính trong suốt tại giá đỡ TV, có rất nhiều máy game được sử dụng tại nhà từ lớn đến nhỏ, cũ đến mới, cố định hay xách tay
Tôi đếm nhanh và tận hơn 20 thứ, tôi rất ngạc nhiên khi có nhiều loại máy game như vậy được bán trên thế giới, nhưng tôi cũng rất ngạc nhiên khi Ex-aid lại có một lượng lớn như vậy
Rốt cuộc thì cái tên thiên tài game thủ M không phải là để trưng
“Những này là bố cậu mua cho cậu sao ?”
“À đúng rồi, đó là khi còn bé. Nhưng tôi đoán hơn một nửa là do tôi mua từ việc làm bán thời gian.”
Phải tốn rất nhiều tiền để sở hữu những thứ này. Tôi đã nghĩ cậu ta là một tên hay vòi vĩnh, nhưng có vẻ như cậu ta là một tên có đầu óc thẳng thắn đến mức tham lam cho mục tiêu của chính mình
Có một cái nhìn thoáng qua không thể nhầm lẫn với người tên Ex-aid
“Này, bố của Emu là người như nào ?” Nico bất ngờ nói ra
Con bé muốn đi thẳng vào vấn đề ?
“… Eh ?”
“Không phải đang nói về bố cậu sao ?”
“Trên hộ khẩu là thế, nhưng chúng tôi chỉ sống chung với nhau.”
Trước mặt tôi là một tên nhóc chỉ coi bố mình như là người ở chung
Không có tình yêu, lòng biết ơn hay sự tôn trọng với những lời đó
Sẽ không có gì lạ khi cậu ta bước vào tuổi nổi loạn chống lại bố mẹ khi vào cấp 3, nhưng tôi cảm thấy thái độ của Ex-aid khác hẳn
Tôi không thể lập tức nhận ra nó là gì
“Người ở chung ? Không phải đó là cha mẹ đã nuôi nấng cậu sao ?” Nico hỏi thẳng
“Tôi không nhớ ông ta đã làm điều gì với tư cách là cha mẹ. Ông ta hầu như không ở nhà vì công việc nên tôi chịu trách nhiệm về bữa sáng và bữa tối và cả việc dọn dẹp hay giặt giũ. Ông ta chỉ trả tiền thuê nhà và hóa đơn tiện ích cho tôi. Mặc khác, tôi có thể dành thời gian rảnh cho riêng mình nên chả có vấn đề gì.”
Đúng vậy, là cái cảm giác đó
Những gì tôi cảm thấy từ Ex-aid là “chối bỏ”
Ví dụ như “không hài lòng” hay “giân dữ” là những cảm xúc nảy sinh khi sự kỳ vọng ở phía bên kia không đáp ứng lại
Nhưng Ex-aid thì không, cậu ta không mong đợi bất cứ thứ gì từ bố mẹ mình
Cậu ta đã từ bỏ nó
Mỗi gia đình đều có cách nuôi dạy riêng của họ. Không có đúng hay sai khi nói về gia đình nên như thế nào. Cho dù Ex-aid ở trong môi trường gia đình nào, điều đó không nên nói bởi bên thứ ba và tôi cũng không có ý định đó
Tôi nhìn quanh căn phòng sạch sẽ một lần nữa
Tôi cảm thấy rằng không khí trong căn phòng chứa đựng một thứ gì đó hoàn toàn khác, nó đang chiếm lĩnh phần lớn không gian
Căn phòng này chắc chắn là nơi ở của Ex-aid, một pháo đài biệt lập với xã hội nhỏ nhất và hạn chế nhất được gọi là gia đình
Ngay lúc đó, tôi bị thu hút bởi một thứ quen thuộc trên TV, đó là một quyển sách tham khảo dày cộp về các kỳ thi tuyển sinh vào trường y được làm kệ cho máy game
Tôi cũng nhớ rất rõ vì tôi từng đọc khi thi đại học
Rõ ràng cậu ta đang vờ như là game thủ nhưng mong muốn trở thành bác sĩ vẫn chưa hề biến mất
Ex-aid thay chiếc áo phông và áo sơ mi trong tủ rồi nhảy lên giường, có vẻ như cậu ta đã sẵn sàng để có giấc ngủ ngon
“Cậu có nghĩ rằng sẽ ổn khi sống như này không ?”
Ex-aid nằm quay lưng về phía chúng tôi vờ như không nghe gì cả
“Cậu không nghĩ rằng cậu phải học để trở thành bác sĩ sao ? “
Nhưng cậu ta không đáp lại
“Cậu nghĩ gì về bố mẹ mình không quan trọng, nhưng cuộc sống là do chính cậu quyết định. Dù cậu có khóc hay cười đi chăng nữa thì vẫn chả có ai giúp đâu.”
“… Không thể nào.” Ex-aid lẩm bẩm trong khi quay lưng lại
“Mặc dù tôi đã học khá chăm chỉ, tôi đã có thể đạt đến trình độ đứng top trong lớn rất nhanh. Nhưng tôi không thể đạt điểm cao nhất dù điều này như là một game rất dễ”
“Nếu cậu nghĩ như vậy thì việc này không thể đâu”
“Này, Taiga” Nico ngắt lời tôi
“Tôi không phải là bác sĩ. Dù sao ngay cả một game thủ cũng có thể kiếm 100 triệu yên mỗi năm”
“Tiền có phải là ước mơ của cậu không ?”
“… Mệt rồi, tôi ngủ đây.”
Cuối cùng Ex-aid lặng lẽ chìm vào giấc ngủ mà không trả lời câu hỏi của tôi.
“Ơ khoan đã, nhân vật chính trong Novel Game không thể nào ngủ”
“Dù sao thì đây cũng là 1 phần kịch bản mà Genm đã dàn dựng. Câu chuyện sẽ tiếp tục thôi”
“Tiếp tục cái gì ?”
“Cứ im lặng mà xem đi, một sự kiện sẽ thay đổi vận mệnh của Ex-aid sẽ xảy ra.”
Đúng như dự đoán, tôi cảm thấy có ai đó đang mở cửa từ bên ngoài và bước vào
Nico và tôi giao tiếp bằng mắt, trốn trong tủ quần áo và giấu đi hơi thở của mình. Có một khoảng trống thông với không khí trong tủ quần áo và có thể nhìn ra ngoài từ bên trong
Tôi nghe thấy tiếng bước chân lên cầu thang
Hơn nữa, tiếng bước chân không hề nối tiếp nhau
Tiếng bước chân như có mục đích rõ ràng muốn lên lầu
Ex-aid và bố cậu ta sống trong ngôi nhà này. Không thể đột nhập vào từ cửa trước đang bị khóa
Tiếng bước chân ngày càng gần căn phòng và dừng lại ở bên kia cánh cửa
[Cộc, cộc]
Ex-aid, người đang ngủ trên giường không hề để ý
Ai đó lặng lẽ vặn tay nắm cửa như xác nhận rằng Ex-aid đang ngủ say
Một người đàn ông trung niên xa lạ bước vào
Một bộ đồ xám nhạt với chiếc cà vạt màu đỏ thẫm, ông ta có dáng người mảnh khảnh khoảng 180 cm
Gương mặt như diễn viên thứ thiệt với các đường nét cân đối của thân hình. Trông ông ta trẻ hơn tuổi thật, khuôn mặt khá giống Ex-aid để bảo rằng đó là bố mình
Nico dường như cũng nhận ra. Để chứng tỏ điều đó, con bé ghé môi vào tai tôi và thì thầm với giọng trầm
“… Nếu em làm cho Emu trông già đi với app chỉnh khuôn mặt thì chắc cậu ta cũng như thế nhỉ ?”
“Chắc vậy …” Tôi trả lời với giọng nhỏ tới nỗi muỗi cũng không nghe thấy
“Nhưng lạ thật, tại sao bố cậu ta lại ở đây trong khí đáng lẽ phải đi làm chứ ?”
Bố của Ex-aid quay ra phía cánh cửa đang mở
“… Lối này”
Đáp lại giọng nói đó, một người khác bước vào phòng
Chứng kiến bóng dáng đó, chúng tôi không thể nói lên lời
Một người đàng ông mặc bộ vest màu tối vừa vặn với thân hình cao lớn – Genm
“… Ơ, khoan đã, tại sao bố của Emu lại mang Dan Kuroto đến đây ?”
“… Có lẽ chúng ta sẽ sớm được biết thôi”
Genm mở chiếc hộp đựng phụ kiện bằng nhôm của mình trên bàn học
Hắn lấy ra từ bên trong một chiếc gang tay cao su chưa sử dụng và đeo nó cả hai tay rồi bắt đầu bơm một chất lỏng trong suốt vào ống tiêm gây mê
Khi đã sẵn sàng, hắn đến gần giường và tiêm vào tĩnh mạch ở cánh tay trái của Ex-aid
Khi tôi định nhảy ra vì mất bình tĩnh, Nico đã giẫm lên chân tôi
Tôi gần như không nuốt nổi giọng mình và nhìn qua Nico
“… Đây cũng là một phần của Novel Game mà Dan Kuroto đã thiết lập.”
Đúng vậy, suýt nữa thì tôi làm hỏng việc
Tôi hít một hơi thật sâu và hướng ánh mắt trở lại căn phòng
Genm bắt đầu đặt đồ dùng vào hộp chứa, có lẽ vì hắn đã xong việc gây mê Ex-aid
“Hãy để phần còn lại cho tôi”
Khi Genm nói với bố Ex-aid, hắn đã bế Ex-aid đang nằm trên giường ra khỏi phòng
Sau đó, Genm đưa Ex-aid tới một chỗ, hẳn đó là viện nghiên cứu di truyền học mà ca phẫu thuật tách Parado được thực hiện
Bố của Ex-aid đứng một mình trong căn phòng
“… Emu, đừng nghĩ xấu về ta”
Những từ đó có nghĩa là gì ?
Ông ta đang xin lỗi về cái gì ?
Nó có phải là lời xin lỗi không ?
Chúng tôi không hề có manh mối nào vào lúc đó
Quận 9 của Seito, viện nghiên cứu di truyền học nổi bật ở vùng ngoại ô của khu công nghiệp
Giám đốc là Michihiko Zaizen, một chuyên gia nghiên cứu di truyền
Hoạt động chính là nghiên cứu và và phát triển công nghệ gen y học. Đây là tên chính thức nhưng trên thực tế không ai biết thực sự của khu nghiên cứu vì việc này không được công khai
Sau này mới biết nơi đó là những kẻ cuồng nghiên cứu di truyền nghiên cứu về việc nhân bản hay đột biến
Ở nơi sâu nhất của phòng thí nghiệm, có một phòng nghiên cứu với lượng lớn thiết bị dành cho nghiên cứu di truyền
Ex-aid nằm trên bàn mổ được gây mê toàn thân
Ngoài ra, có thể nhìn thấy Genm và 4 người mặc áo choàng trắng phẫu thuật
“Tôi rất kỳ vọng đấy thưa Zaizen-sensei, giờ là lúc cách mạng cho việc nghiên cứu bộ gen”
Tôi thấy ai đó trong bộ đồ phẫu thuật gật đầu
Người đàn ông đó có lẽ là bác sĩ phẫu thuật Michihiko Zaizen
Nếu đúng như thế thì 3 người còn lại là cấp dưới của hắn, những nhà nghiên cứu dưới quyền hắn
Souji Kuruse, Ageha Takeda, Kazushige Ryuuzaki.
Parado, người lây nhiễm cơ thể của Ex-aid trong nhiều năm liền đã sinh ra tại đây
Ngay cả khi chứng kiến toàn bộ mọi thứ, tôi vẫn không thể hiểu tại sao chúng lại thành công trong ca phẫu thuật lấy tách. Tôi đoán chúng đã sử dụng công nghệ y học di truyền tiên tiến
Chẳng bao lâu sau, ca phẫu thuật đạt đến cao trào, một lượng lớn Bugster Virus bay ra khỏi Ex-aid và rải rác khắp phòng mổ
Zaizen và đồng bọn hoảng loạn trước sự kiện bất ngờ và bị nhiễm Bugster Virus. Không mất nhiều thời gian để 4 người chúng biến mất
Sau đó, Bugster Virus trôi nổi trong không trung biến thành hình dạng con người, là Parado
Đoán rằng mọi chuyện đã kết thúc, Genm bước vào phòng mổ
Parado cảnh giác và lườm Genm
“Mi là ai ?”
“Ta đã chờ ngày mi được sinh ra đấy.”
“… Tại sao ta lại ở đây ?”
“Chi tiết từ từ nói sau. Đầu tiên hãy mặc niệm cho cái chết của những người đã thực hiện ca phẫu thuật phân tách ngươi. Chúng đã làm việc chăm chỉ vì ta mà không hề biết rằng chúng sẽ bị nhiễm bệnh mà xóa sổ.”
Genm than thở nhưng chả thấy hắn thương tiếc chỗ nào
Theo kịch bản của hắn, Zaizen sẽ biến mất do nhiễm Bugster Virus
Tất cả những gì hắn muốn là Parado. Khi hoàn tất thì hắn muốn những kẻ liên quan im lặng vĩnh viễn
Và hắn mang Ex-aid trở lại, thế là kế hoạch đã hoàn thành
“Cái tên đó là cái quái gì thế ? Hắn luôn xấu xa như thế sao ?” Nico giận dữ
“Ừ, toàn bộ kế hoạch của hắn bắt đầu khi hắn có Parado. Để biến hóa Bugster Virus, hắn đã gây ra Zero Day … và xóa sổ rất nhiều người”
“Siêu cấp độc ác”
“Genm là một kẻ vô nhân tính. Hắn sẵn sàng hy sinh hoặc phản bội bất cứ ai chỉ để phát triển game của hắn. Hắn là loại người như thế”
“… Vì tên đó mà Taiga bị tước đi giấy phép đúng không ?”
“… Đó là chuyện khác rồi”
Mặc dù Genm là nguyên nhân của mọi vấn đề, tội lỗi hy sinh số lượng lớn con người là vô cùng lớn
Nhưng vấn đề cá nhân của tôi là việc tự ý làm. Tôi không hề đổ lỗi cho bất cứ ai
Trong Zero Day, tôi nghĩ mình là bác sĩ duy nhất có thể chữa trị cho những ai mắc bệnh game
Nhưng dù cơ thể có bị tổn hại do tác dụng phụ của Proto Gashat, tôi vẫn cố biến hình
Sau khi phớt lờ sự chỉ đạo của bộ y tế và mất kiểm soát, tôi đã thất bại trong ca phẫu thuật người yêu của Brave
Tôi nhận lấy tất cả, tôi không bao giờ hối tiếc
Nếu có bất kỳ hối tiếc nào thì đó là tôi không thể cứu người yêu của cậu ta. Nó vượt quá khả năng của tôi, tôi không thể làm nó
Nếu tôi có thể cứu, tôi đã không cùng Brave trong cuộc chiến chống lại Bugster Virus
Không, không chỉ Brave. Chừng nào tôi còn ở CR thì tôi sẽ không dính dáng đến Ex-aid
Genm và tôi. Hai chúng tôi đều có vấn đề …
“Taiga, anh đang lộ tật xấu đấy.”
“… Em đang nói cái gì thế ?”
“Đừng có giả ngu, trên mặt anh đang viết ra kìa. Đều là lỗi của em.”
“… Hả”
“Anh nghĩ rằng chúng ta đã bên nhau bao lâu ? Anh suy nghĩ cái gì thì nó luôn hiện thẳng ra”
Mỗi lần nhìn lại, tôi luôn cảm thấy bản thân lạc long giữa chiến trường sa mạc
Nắng ban mai, trời quang đãng, đống cát xa tận chân trời
Đôi khi tìm kiếm một bông hoa duy nhất ở phương Bắc, đôi khi lại lang thang về phía Nam
Tôi tiếp tục tìm kiếm những mầm hy vọng có thể nhuộm xanh sa mạc này, nhưng tôi không bao giờ tìm thấy chúng
Nó đã rõ ràng ngay từ đầu, không hề tồn tại mầm hoa trong sa mạc
Sa mạc mãi mãi làm đất đai khô cằn, tôi luôn khát bỏng khi giấy phép y tế mất đi, tôi không bao giờ lấy lại được
Rốt cuộc chỉ có một câu trả lời
Đừng nghĩ về việc nhuộm xanh sa mạc, hãy chấp nhận và sống chung với nó cho đến cuối đời
“Ờ, ờ, hết giờ văn thơ rồi.” Nico buộc miệng
“Cái gì mà văn thơ chứ ?”
“Em biết chứ. Dù anh không nói ra nhưng khi nào anh im lặng thì trong đầu anh lại đang ngâm thơ đấy”
… Con bé này rốt cuộc có khả năng siêu nhiên để đọc suy nghĩ à ?
“Em … tại sao em lại nói vậy chứ …!”
“Bởi vì anh rất cô đơn, không phải sao ?”
“Đồ ngốc, không phải như thế”
“Sau đó, hãy nói chuyện với em”
“Hả ?
“Sao cũng được, anh có một người để trò chuyện đây”
Tôi đã không nhận ra
Một bông hoa đáng lẽ không tồn tại đã mọc trên sa mạc khô cằn này
“Hojou Emu, tôi đã đúng khi chọn cậu làm chuột bạch cho mình”
Phòng của Ex-aid, Genm nói trong khi ngước nhìn Ex-aid, người đã được đưa về lại giường đang nằm trên đó
Genm đã mang Ex-aid trở lại từ viện nghiên cứu di truyền học
“Hẹn gặp lại”
Genm cười một cách đáng sợ và rời khỏi phòng
Nico bắt đầu tiếp cận Genm và chửi rủa hắn
“Đồ điên! Biến thái! Thần kinh! Kinh tởm! Ngươi nên đổi tên mình thành Dan Kimotou! Nó sẽ hợp với ngươi đấy ~!”
Genm không hề phản ứng lại với Nico, bởi vì đó là luật rằng ta không thể tương tác với ai khác ngoài Ex-aid
Lợi dụng điều đó, Nico đã xổ ra những lời lăng mạ Genm cho tới khi hắn ra khỏi phòng
Con bé cũng đã từng phải chịu đựng nhiều bởi Kamen Rider Chronicle được tạo bởi Genm, tôi có nên nhắm mắt để giảm căng thẳng không ?
Hơn nữa, tôi không thể quên điều quan trọng nhất
Cho đến nay chúng ta đã biết về những hành động xấu xa của Genm, nhưng vấn đề là ngay cả bố của Ex-aid cũng tiếp tay
Tôi không biết ý định của ông ta là gì, nhưng rõ ràng việc ông ta để con trai mình bị tiêm thuốc ngủ và bế ra khỏi nhà là hết sức bất bình thường
Có khả năng mà sự thật chúng ta chưa hề biết đang ngủ say trong Mighty Novel X
Phải thật cẩn thận
Khi đó, Ex-aid đã bắt đầu tỉnh dậy. Cậu ta đã tỉnh giấc sau cơn mê như thể Genm đã tính
Ex-aid ngáp dài và vươn vai
“… Anh vẫn còn ở đây à ? Xin lỗi, tôi đã ngủ bao lâu rồi ?”
“Ể ? Taiga, cậu ta vừa nói anh đấy.”
“… Vì Parado đã được tách ra nên cậu ta đã trở về con người ban đầu của mình”
Tôi lập tức lục lọi các kệ đựng bằng kính trong suốt trên kệ TV, tôi lôi cuốn sách tham khảo kỳ thi vào trường y vốn là chỗ để máy game và túm cổ vào Ex-aid
“Ơ, cái gì đây ?”
“Cậu tỉnh dậy chưa ?”
Ex-aid cau mày khi liếc quyển sách tham khảo
“… Tôi không cần thứ này nữa”
Cậu ta ngay lập tức xuống giường và ném quyển sách tham khảo vào thùng rác
Không hề do dự, rất đơn giản
Tôi nhặt cuốn sách tham khảo và ép nó vào người Ex-aid một lần nữa
“Tại sao cậu lại vứt nó đi ?”
“… Tôi đã là năm 3 cao trung rồi nên giờ đã quá muộn.”
“Cậu nghĩ rằng cậu không thể vào trường y ? Cậu đã bỏ cuộc trước khi chưa kịp thử ?”
“Không được đâu … Tôi … một người thức trắng đêm và không thể quản lý sức khỏe của mình … không đời nào tôi có thể trở thành một bác sĩ chăm sóc sức khỏe người khác … Tôi không có tư cách để làm điều đó.”
Đó không phải là lỗi của cậu. Bởi vì Parado trong cơ thể nên các kỹ năng với tư cách là một game thủ đã phát triển bên trong cả Parado và cậu. Từ đó game thủ thiên tài M đã được khai sinh. Không quan trọng cậu như thế nào hiện tại, cậu sẽ là người trở thành bác sĩ
Những lời đó trôi xuống cổ họng tôi
Khi tôi đột nhiên nhìn vào Ex-aid, cậu ta đang nhìn chằm chằm vào khoảng không với ánh mắt vô hồn
“… Vì tôi là một con người không thể hiểu được tầm quan trọng của sinh mệnh”
Sống lưng tôi cứng lại trước những lời đột ngột của Ex-aid
Cậu ta không hề hiểu được sinh mệnh quý giá như nào sao ? Tên Ex-aid đó
Cậu ta bị tai nạn xe hơi khi còn nhỏ, cậu ta đã học được nỗi sợ chết thông qua chính mình. Chắc hẳn cậu ta cũng hiểu được tầm quan trọng của sự sống hơn ai hết
Tuy nhiên, đằng sâu bên trong Ex-aid thì tôi cảm thấy một sự kỳ lạ một cách mãnh liệt
Không tức giận hay thất vọng, không từ bỏ, một thứ kỳ lạ hoàn toàn không thể xác định được
Giống như sa mạc trong lòng, trái tim cậu nhóc này cũng ẩn chứa một “thứ gì đó” bí ẩn. Đó là những gì tôi cảm nhận được
“Tôi không thể trở thành bác sĩ được. Anh có nghĩ thế không ?”
Sau khi nói xong, Ex-aid cứng lại như một cây xương rồng đơn độc trong sa mạc rồi ngừng di chuyển
Một màn hình ba chiều được chiếu trước mặt chúng tôi với 3 lựa chọn được hiển thị
[KHÔNG THỂ]
[CÓ THỂ]
[KHÁC]
“Taiga … Đây là điểm phân nhánh của Novel Game. Nếu chúng ta phạm sai lầm thì sẽ Game Over. Vì vậy hãy cẩn thận.”
Hiện giờ đầu tôi đang rất sôi máu
Tôi thậm chí còn không nghe lời khuyên của Nico, và thậm chí còn túm lấy cổ áo của Ex-aid
“Nói lại lần nữa đi!”
“Đừng có ngốc như thế! Điều gì sẽ xảy ra khi anh định làm thứ gì kỳ lạ dẫn tới Game Over chứ ?”
Tôi biết
Một bác sĩ thực tập nói rằng cậu muốn đem lại nụ cười cho mọi người
Một bác sĩ nhi khoa thề rằng nhiệm vụ của người lớn là bảo vệ sinh mệnh và nụ cười của trẻ em
Một bác sĩ trong sáng và thẳng thắn hơn bất kỳ ai khác
[KHÔNG THỂ]
[CÓ THỂ]
[KHÁC]
Chỉ có một câu trả lời thôi
“Cậu có thể trở thành bác sĩ! Cậu sẽ là một người bác sĩ!”
Có những người đã được cứu vì cậu nhóc này đã trở thành bác sĩ
Ngay cả tôi cũng đã có nụ cười trở lại
Cậu là người đã nói với tôi rằng bác sĩ phải có trách nhiệm sống sót, tôi được như ngày hôm nay là nhờ có cậu
Sẽ còn ai trở thành bác sĩ nếu cậu không thể ?
“Nghe cho rõ đây, cậu đã được định sẵn để trở thành một bác sĩ. Vì thế, cậu phải làm những gì mà cậu cần làm mà đừng viện lý do. Hãy cố gắng hết sức cho dù có chết! Tôi nói lại lần nữa! Cố gắng hết sức!”
Nhưng lúc này, tôi quên mất
Trong tư vấn tâm lý, câu nói “cố gắng hết sức” đôi khi có thể gây tác dụng ngược với bệnh nhân
Tôi đã mất bình tĩnh
Tôi đã mất đi suy nghĩ cho việc trị liệu tâm lý cho Ex-aid hay hoàn thành Mighty Novel X
Tôi chỉ tiếp tục hét vào Ex-aid khi cảm xúc chiếm lấy tôi
Tôi không thể giúp được gì
Vì chính cậu là người đã bắt tôi làm điều đó, Ex-aid
Khi tôi định thần lại cũng là lúc trò chơi thông báo kết thúc
Tôi không thể nói nên lời trước cái kết đầy bất ngờ này