Mùa hè đã kết thúc.

Ngay cả sức nóng ghê tởm và điệp khúc của những con ve sầu cũng đã biến mất, bỏ lại tôi một mình.

Nằm dài trong căn phòng mà hầu như là một kho chứa hàng, hôm nay lại một lần nữa, tôi không có gì khác ngoài việc sống cuộc sống của mình.

Kể từ khi mẹ qua đời, tôi đã bị đá qua đá lại như một trái banh, và cuối cùng thì, căn phòng này đã được trao cho tôi.

Gia đình mà đã nhận nuôi tôi dường như là những họ hàng xa cách của mẹ tôi, nhưng mối quan hệ của chúng tôi cực kỳ nghèo nàn, cứ như chúng tôi không phải là họ hàng huyết thống.

Hai tháng đã trôi qua.

Dẫu cho tôi đã may mắn sống sót, chưa một lần nào mà tôi nghĩ về cái chết.

Đó là lần đầu tiên mà tôi nhận ra – ngay cả lý do để sống và chết của tôi tồn tại chỉ với điều kiện là mẹ tôi cũng tồn tại với nó.

Cho dù tôi có chết tại đây, tôi sẽ làm được gì có ích chứ?

Bất kể tôi có làm việc gì đi nữa, tôi vẫn sẽ không được thấy mẹ, vì vậy chúng không có ý nghĩa gì cả.

Dù sao đi nữa, việc tôi là đứa con trai của mẹ tôi sẽ không bao giờ thay đổi.

Nếu mà tôi, người đã may mắn sóng sót, cuối cùng lại gây ra rắc rối cho những người khác… nếu mà tôi ngẫu nhiên chết đi và gây thêm rắc rối, tôi sẽ rất hổ thẹn với mẹ.

Tôi sẽ không thể nào đương đầu được với một thứ như thế.

Tôi sẽ sống một cuộc sống bình thường,

và lặp lại những con ngày vô nghĩa đó.

Trong một thời điểm như thế, đây là việc làm hợp lý nhất.

Trong khi tôi nằm yên đó, tôi vô ý bắt đầu nhìn chằm chằm trần nhà.Từ cánh cửa sổ đang mở, một luồng gió mát nhẹ bay vào phòng tôi.

Ít nhất thì, tôi sẽ không tiếp tục sống như thế này vĩnh viễn.

Tôi phải trở nên mạnh mẽ, tôi phải làm việc, tôi phải ăn uống.

Tôi phải mau chóng trở thành một người lớn…

Ngay vào lúc tôi nghĩ đến con chữ 「người lớn,」một thứ gì đó trong con tim tôi dường như đang biến đổi.

Run lẩy bẩy, tôi ngồi dậy, nhưng tôi không gặp khó khăn gì trong việc thở, và tôi cũng không cảm thấy cơn đau nào trong lồng ngực mình.

“Chuyện gì đang xảy ra thế này…”

Không lẽ tôi đã không nên mạo hiểm mở cánh cửa sổ đó sao?

Sẽ rất tệ nếu nó là một cơn cảm lạnh.

Thật tình mà nói, tôi không nghĩ cặp vợ chồng nhà này thật sự yêu quý tôi cho lắm.

Nếu mà tôi bắt phải một cơn sốt, họ chắc chắn sẽ không đón nhận nó một cách chu đáo.

Để đề phòng, tôi đã quyết định sẽ uống thuốc cảm lạnh để cho an toàn hơn – nhưng tôi làm thế bằng cách nào?

Nghĩ lại thì, tôi nhớ rằng vào lúc tôi được dẫn đi trên một chuyến thăm quan ngắn gọn vòng quanh căn nhà, tôi đã được chỉ chỗ cất giữ những viên thuốc.

Tuy tôi không biết nó ở đâu, nhưng bởi vì tôi đã được cho biết chỗ để của chúng, vậy nên việc sử dụng chúng sẽ không thành vấn đề gì cả.

“Hmm~ … Chắc là tôi phải đi hỏi.”

Vừa xin phép và đồng thời lợi dụng việc này như một cơ hội để hỏi nó được cất ở đâu, tôi sẽ làm một dìng đôi việc. Trước khi cơn cảm lạnh trở nên tồi tệ hơn, tôi sẽ tiêu diệt hẳn nó.

Tôi đứng dậy, và rời khỏi căn phòng.

So với ngôi nhà nơi tôi từng sống trước kia, ngôi nhà này tinh tế và sang trọng hơn nhiều.

Nhưng cho dù có vậy, ngôi nhà này có lẽ vẫn chưa vượt qua những tiêu chuẩn của một ngôi nhà điển hình mà hầu như mọi gia đình đều có.

Ngay cả việc suy nghĩ ngôi nhà này là ‘sang trọng’ chỉ đơn thuần là kết quả của lối sống mà tôi đã được nuôi dạy.

Nếu một người nào đó nói với tôi rằng “bình thường thôi mà,” tôi chắc chắn sẽ không thể bác bỏ được những ý kiến của họ.

Nhưng mà.

Tuy tôi chưa bao giờ nói điều này một lần nào – và tôi cũng không có dự định bao giờ nói nó cả - những đồ nội thất bên trong căn nhà và những bức tranh được treo trên hành lang không hề trông như đặc sắc đối với tôi.

Đi dọc dưới hành lang, tôi đã không thể tránh khỏi việc chạm trán với một bức tượng điêu khắc rất kỳ dị, nó làm cho tôi run sợ cả người mình.

Có lẽ xui thay đây chính là một nghệ thuật điêu khác mà một người như tôi không tài nào hiểu nổi.

Mặc dù tôi không thể đổ hết lỗi lầm lên nhà điêu khắc, là người mà đã phải lau dọn nó mỗi ngày, tôi không thể không phàn nàn, nói những thứ như “Tại sao ông không thể làm cho nó đơn giản hơn?!”

Đi qua bức tượng, tôi mở cánh cửa đi vào nhà bếp, và bước vào bên trong.

Bây giờ đã gần là giờ ăn tối, vậy nên tôi cứ tưởng rằng dì của tôi sẽ ở bên trong,

điều mà cực kỳ thuận lợi nếu là thật, nhưng có vẻ như tôi đã đoán sai rồi.

Không thấy dì tôi ở đâu cả, và dựa vào những đống dĩa và vật dao kéo đang chờ đợi để được rửa sạch trong chậu rửa bát, tôi có thể thấy sự sửa soạn cho bữa tối vẫn chưa được bắt đầu.

“Dì không có ở đây… huh. Mình nên làm gì đây?”

Có thể nào đi nữa, tôi cũng không ngốc đến mức để mà đi tìm dì tôi ở trong chính căn phòng của dì.

Nhưng nghĩ

lại thì việc tôi phải ngồi ở trong nhà bếp cho đến khi dì trở về có làm cho tôi đôi chút không được thoải mái.

May thay, trí nhớ của tôi về nơi cất giữ những viên thuốc cảm lạnh đã rõ ràng hơn bởi vì bây giờ tôi đã thật sự ở trong nhà bếp.

Nếu tôi nhớ không lầm thì những viên thuốc được đặt ở trong ngăn kéo của chiếc tủ gỗ.

Trở nên thận trọng thái quá cũng làm cho tôi cảm thấy không được thoải mái, vậy nên tôi đã quyết định mở ngăn kéo, lấy thuốc nếu nó ở trong đó, và ngay lập tức trở về phòng tôi.

Đứng gần khu vực đằng sau căn bếp, tôi bước dài tiến tới chiếc tủ gỗ trang hoàng.

Sẽ tốt biết mấy nếu tôi chỉ nhìn nơi mà tôi đang đi và cứ bước tối, nhưng vì một lý do nào đó, đôi mắt của tôi đã bị lôi cuốn về chồng đồ dao kéo.

Và vào lúc đó, tôi nhìn thấy con dao ấy.

Con dao ấy là một bản sao chính xác từng chi tiết của con dao mà người đàn ông đó đã dùng để đâm mẹ tôi vào ngày hôm đấy.

Một cơn ớn lạnh chạy xuống lưng tôi trong khi nhịp tim tôi đập nhanh lên.

Dĩ nhiên, nó không phải thật sự là con dao mà đã mất cướp mẹ từ tay tôi. Để làm chứng cho điều đó, con dao có rất nhiều dấu hiệu cho thấy nó đã được sử dụng trước đây.

Tôi chậm rãi đưa ra để với tới con dao.

Nắm giữ con dao bằng tay cầm của nó, tôi quay ngược nó lại trong tay tôi, xem xét coi nó nặng đến mức nào.

Ngay cả khi đem đi so sánh với tất cả những loại dao kéo còn lại trong ngôi nhà này, rõ ràng rằng không có bất cứ thứ nào có thể bằng với con dao này. Chắc hẳn nó rất đắt tiền.

“… Tại sao mẹ lại có thể làm thế, hả mẹ? Mặc dù mẹ đã mua một thứ rất đắt tiền như thế, tại sao mẹ lại có thể chết mà không sử dụng nó một lần nào?”

Cái ngày mà mẹ mua về bộ dao đó, mẹ đã nói chuyện nhiều hơn một cách lạ lùng.

Mặc dù vào ngày hôm sau,

mẹ có vẻ như đã quên hẵn về nó, tôi vẫn còn nhớ những điều mà mẹ đã nói hôm đó, với đôi mắt đang lấp lánh của mẹ - “Nếu sử dụng những thứ này, chúng ta sẽ có thể làm những món ăn rất ngon miệng đấy!”

-----------

Với những suy nghĩ này lấp đầy đầu, trái tim tôi bị nhồi nét với sự dì đơn.

Những kỷ niệm về khuôn mặt, giọng nói và hương thơm của mẹ đột ngột đánh vào tôi trong cùng một lúc.

Mẹ ơi…

“AAAAHHHHHHH!!”

Tôi không biết nói gì khi tôi nghe thấy tiếng la hét nhức óc.

Kinh hãi nhìn chằm chằm vào tôi từ cánh cửa là hình bóng người dì của tôi, người mà đang trong quá trình chuẩn bị bữa tối.

Xem xét từ vẻ mặt, dì ấy nhìn cứ như mình vừa nhìn thấy một con quái vật, nỗi khiếp sợ được thể hiện rõ trên khuôn mặt của dì.

Thôi chết rồi.

Chẳng lẽ tôi đã làm cho dì hoảng sợ bởi vì tôi đang cầm một con dao sao?

“Ah, cho con xin lỗi! Con chỉ muốn nhìn thử nó, chỉ có vậy thôi!”

Tôi nhanh chóng đặt con dao lại bên trên chiếc khăn như điên, và rồi cho dì ấy thấy đôi bàn tay trống không của tôi.

Dĩ nhiên là tôi không hề có ý định tấn công dì ấy, vậy nên đây là điều tốt nhất để làm.

Hy vọng rằng bây giờ dì ấy sẽ trấn an xuống. Nếu mà tôi làm cho dì hoảng sợ và dì ấy báo lại với một người nào đó, chuyện đó sẽ rất tệ.

Vậy mà…

Điều mà tôi vừa làm không giúp trấn an người dì của tôi nhưng lại còn làm cho khuôn mặt dì ấy tái xanh hơn trước nữa – dì ấy quá sợ hãi, đến nỗi cả người của dì bắt đầu rung sợ.

Cho dù tôi có nhìn nhận nó thế nào đi nữa, rõ ràng là đang có khúc mắc nào ở đây. Điều gì đã làm cho dì ấy sợ hãi đến thế?

Vừa đúng lúc tôi định dịu dàng hỏi xem dì có sao không, người dì của tôi, với một giọng nói giống như là đang thét lên, bắt đầu nói.

“T-tại sao mi lại… M-mi ghét chúng tôi đến thế sao?”

Căm ghét sao… không đời nào tôi lại cảm thấy như vậy.

Tôi còn vô cùng biết ơn việc họ đã cho tôi ở lại đây.

“Ah, um, xin hãy bình tĩnh trước đã…”

Tôi không thể hiểu được những điều dì ấy đang nói, nhưng trước hết tôi muốn làm rõ tất cả mọi hiểu lầm, nên đã bước một vài bước tiến tới dì tôi.

Vả lại, tôi không có gì trong tay tôi cả, cho dù có nhìn thế nào đi chăng nữa, nó không thể nào trông như đã dự định trước…

“Đừng…! Đ-đừng tiến lại gần tôi!”

Mọi công sức của tôi đều vô ích cả; ngay lập tức sau khi la lên, dì tôi bỏ trốn về phía hành lang.

“Aah! X-xin hãy chờ đã!”

Không hề di chuyển khỏi nơi mình đang đứng, tôi hét lên điều này, nhưng trước khi tôi kịp dứt hết câu, dì đã mở toanh cánh cửa, và bỏ chạy tới một nơi nào đó.

Click! Chỉ có âm thanh của cánh cửa đang đóng vang dội lại trong căn phòng.

Ôi không. Không không không.

Tệ thật.

Tôi không hề có dự định làm thế, nhưng tôi đã gây nên một sự hiểu lầm trầm trọng.

“M-mình phải làm gì đây?! Aaaah…”

Điều tệ nhất là, cho dù tôi có cúi đầu mình xuống và xin lỗi, thời gian cũng sẽ không quay ngược lại.

Aaah, tại sao tôi lại làm một chuyện vô nghĩa như thế.

Giá mà tôi ngoan ngoãn ngồi yên ở trong phòng.

Giá mà tôi không làm một việc ngu xuẩn như đi tìm kiếm thuốc cảm lạnh, chuyện này sẽ không phải xảy ra rồi…

Cảm thấy chóng mặt, tôi quay người lại và nhìn trừng trừng vào con dao.

Lỗi cũng là do cái thứ này.

Cái thứ này còn sẽ đem lại bao nhiêu sự bất hạnh đến tôi thế?

Liếc nhìn con dao thanh nhã, thứ mà đang sáng lấp lánh cứ như đang chế giễu tôi, một cơn thịnh nộ mà tôi không thể đàn áp đã bắt đầu nổi dậy từ bên trong tôi.

“…… Hah?!”

Đối mặt với khung cảnh kỳ lạ này, tôi liền ném con dao đi trong sợ hãi, và ngồi bẹt xuống sàn nhà, người run đầy mình.

Tôi nhẹ nhàng tát thẳng mặt mình, nhưng mọi thứ có vẻ ổn cả. Cũng đúng thôi, không đời nào mà tôi lại có thể chấp nhận nó mà không kiểm tra lại một lần nữa.

Trong một cơn điên loạn, tôi chạy ra khỏi nhà bếp, ngang qua bức tượng kỳ dị, và vội vàng chạy vào nhà tắm.

Vào thời điểm đó, tôi đứng lại sững sờ trước trước hình ảnh phản chiếu của mình ở chiếc gương nằm trên chậu rửa mặt.

“T-tại sao?”

Phản chiếu lại trong gương không phải là hình ảnh của khuôn mặt tôi mà tôi đã quen thuộc với, nhưng lại là khuôn mặt của người mẹ tôi.

Nếu đây thật sự là cuộc hội ngộ giữa tôi với mẹ, tôi chắc chắn sẽ chạy thẳng vào lòng bàn tay của mẹ mà không nghĩ ngợi gì.

Nhưng chuyện đó không thể nào là thật được. Mẹ đã chết rồi.

Mặc dù tôi đang chứng kiến một cảnh tượng không thể, tâm trí của tôi bằng một cách nào đó đã bình thản chấp nhận mọi thứ.

Tôi nghiêng người tới chiếc gương, và thử tự véo má mình.

Chắc chắn rằng, thứ mà tôi đang nhìn thấy chính là khuôn mặt của mẹ tôi, nhưng những cú véo mà tôi có thể cảm nhận được trên má của tôi lại nói khác.

Tôi lại tiến tới chiếc gương gần hơn nữa.

Tôi thử đóng và mở miệng mình, và cứ như đang cố gắng để bắt chước theo tôi, khuôn mặt của mẹ ở trong tấm gương cũng chuyển động theo.

Không thể nhầm lẫn được, đây chính là tôi.

Tôi còn không thể nghĩ ra thứ mà đã làm cho một vấn đề như thế này xảy đến; tôi chỉ biết rằng vào lúc này, tôi nhìn giống y như mẹ tôi.

Vào lúc tôi suy luận ra điều này, một thứ khác nảy vào đầu tôi.

Vừa lúc nãy, chính khuôn mặt này đã làm cho di tôi chạy đi trong sợ hãi.

Nếu mọi chuyện là như thế, tôi liền đột ngột hiểu được tại sao dì ấy lại cư xử như vậy.

Thử tưởng tượng đi vào trong nhà để chuẩn bị bữa tối và nhìn thấy một người họ hàng đáng ra đã chết đứng đó với một con dao – dì ấy sợ hãi cũng có lý thôi. Tuy vậy, nếu người đó là tôi, tôi sẽ chạy thẳng vào trong lòng bàn tay của mẹ.

Dù gì đi chăng nữa, phần quan trọng là quyết định việc tôi sẽ làm từ giờ trở đi.

Làm một việc như đứng nhìn tấm gương và nói “Con nhớ mẹ lắm” không chỉ đáng sợ thôi, mà còn rất gớm ghiếc.

Thay vào đó, tôi phải quay trở lại như thường sớm nhất có thể.

Từ cách mà dì tôi phản ứng, dì ấy chắc đã đi gọi cảnh sát; tôi không thể nào tiếp tục đứng yên tại đây và chờ đợi được.

Nhưng cùng lúc đó, nếu một người nào lại đi làm to chuyện “trông thấy một người họ hàng đã chết trong nhà bếp của mình,” lực lượng cảnh sát sẽ không hành động ngay lập tức.

Điều đó có nghĩa là tôi vẫn còn một chút thời gian.

Lại một lần nữa, tôi nhìn kỹ vào khuôn mặt của mẹ tôi, được phản chiếu lại qua gương, nhưng nó rõ ràng không có một thứ nào như một cái nút mà tôi chỉ cần bấm để mà trở về như thường.

Nhắc mới nhớ, từ khi nào mà tôi lại biến thành như thế này?

Lần đầu tiên tôi cầm con dao, chắc chắn rằng khuôn mặt của tôi đã được phản chiếu lại trên lưỡi dao.

Không lâu sau đó, dì tôi đã bước vào la hét, đồng nghĩa với việc nó chỉ diễn ra trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó.

Và trong lúc đó, tôi đã biến thành như thế này bởi vì…

“K-không thể nào…”

Với đôi mắt nhắm lại, tôi quyết định thử giả thuyết của tôi.

Những chuyện mà tôi đã làm vào lúc đó là –

Tôi đã “nhớ lại” vẻ ngoài, giọng nói và hương thơm của mẹ.

Vậy thì nếu tôi “nhớ lại” nó một lần nữa, tôi có thể trở lại thành con người bình thường của mình sao?

Nếu thế giới này có một phương pháp mà đến cả những tên ngốc cũng có thể nghĩ ra để cho phép chúng ta thay đổi cách chúng ta nhìn, tôi chắc chắn nó sẽ gây ra một cuộc rối loạn to lớn.

Đó là vì sao tôi không có đặt nhiều kỳ vọng vào cái ý tưởng này của tôi.

Nhưng tôi vẫn quyết định làm thử nó, vậy nên tôi tập trung đầu óc của mình

Nhớ lại vẻ ngoài, giọng nói và hương thơm.

… khoảng 30 giây đã trôi qua.

Mặc dù tôi không biết thời gian chờ đợi lý tưởng là bao nhiêu, tôi vẫn mở to mắt mình ra.

“Được rồi… ehhh?! Thật à?!”

Người mẹ mà đã đang đứng ở phía bên kia của chiếc gương của tôi đã hoàn toàn biến mất.

Và người thay thế cho mẹ là cô gái tôi đã gặp mặt ở trong công viên khoảng hai tháng trước.

Cơ thể của cô ấy, làn da của cô ấy, và ngay cả đôi mắt nữa – đây, không còn nghi ngờ gì nữa, là những gì tôi đã tưởng tượng về cô gái.

“C-cái gì thế này, nó tuyệt vời quá…!”

Trước kia tôi có bao giờ nghĩ một thứ nào đó “thú vị” như thế chưa?

Không, tôi chắc chắn là chưa bao giờ cả.

Sự kiện kỳ lạ đang diễn ra trước mắt đã khích động tính hiếu kỳ của tôi.

Trong khi không biết chuyện gì sẽ xảy đến tiếp, tôi không có cách nào để mà kìm nén lại những cảm giác trông mong của tôi đối với những thứ mà sắp sửa diễn ra.

Đôi mắt của cô gái được phản chiếu ở trong gương đang sáng rực rỡ, cứ như là cô ấy đang nói về “chiêu thức đặc biệt.” Tôi hiểu rồi, thì ra đây là cảm giác của cô vào lúc đấy.

Nếu đây đúng là cảm giác của cô, tôi có thể hiểu được vì sao cô ấy lại tuyệt vọng muốn tiếp tục cuộc trò chuyện của chúng tôi đến thế.

À đúng rồi, tuy tôi đã lên kế hoạch để gặp cô ấy vào ngày đó, tôi cuối cùng đã không thể gặp cô ấy.

Nếu mà tôi có tình cờ gặp lại cô ấy một lần nữa, tôi chắc chắn sẽ dùng năng lực này để làm cô ta ngạc nhiên.

Trong khi tôi, với thân thể của cô gái, đang nhảy nhót trước chậu rửa mặt, tôi nghe một tiếng “Click” nhăn nhéo từ bên trong căn nhà.

Lắng nghe rõ hơn, tôi nghe dì tôi nói, “Có một người khả nghi đã ở đây! Ngay tại nơi đó…”

Tôi hiểu rồi – dì ấy đã làm tốt lắm, đúng không nào.

Dì ấy đã có thể nhanh chóng đưa cảnh sát tới đây bằng cách nói rằng có một người “khả nghi” ở đây thay vì “một hồn ma.”

Đây không phải là một thời điểm tốt để đùa giỡn.

Không – nó chưa từng là một thời điểm tốt, và bây giờ thì tình huống đã trở nên trầm trọng.

May mắn thay, dường như họ không có ý định xông vào.

Tôi phải lợi dụng cơ hội này để trở lại bình thường. Tuy tôi nghĩ rằng dì tôi sẽ trở nên bối rồi khi dì ấy thấy không có ai khác ở trong căn bếp, đây chính là cách duy nhất.

Tôi sẽ nghĩ ra một cách khác để đền bù sau.

Nhắm chặt mắt mình lại, tôi chỉ còn có thể nhìn thấy màu đen như mực.

Nhớ lại nó…!

“…nó không hề hoạt động.”

Tôi đang chảy mồ hôi dữ dội.

Tệ thật rồi. Tôi không thể làm được điều quan trọng nhất: nhớ lại “bản thân tôi.”

Trong tất cả những năm của cuộc sống của tôi, tại sao tôi lại có thể ngu dốt thế này?

Bây giờ nghĩ lại thì, tôi chưa bao giờ thật sự chụp nhiều bức hình, và cũng không có thường xuyên nhìn vào gương.

Tôi hoàn toàn không có nhận thức về giọng nói của tôi, nói chi đến mùi hương của bản thân.

Hy vọng tràn đầy trong tim tôi, tôi mở to đôi mắt – nhưng kể cả cầu nguyện cũng vô ích thôi, và được phản chiếu trong tấm gương cũng vẫn là cô gái đó, khuôn mặt cô ấy tái nhạt lại.

Nhận thấy những bước chân tiến gần ở ngoài hành lang, khuôn mặt của cô ta đã trở nên cứng hơn.

Giả sử sẽ ra sao nếu, với thân thể như vậy, tôi bị bắt bởi cảnh sát?

Chắc chắn rằng sẽ không có điều gì mà làm phiền cô gái ấy nhiều hơn thế này.

Tuy tôi nhận ra nó rất là thuận tiện nếu tôi có thể biến đổi thành những người khác, không thể nào một người như tôi, vừa đần độn và vừa là một thằng ngốc, có thể tập trung được.

“D-dù gì thì, mình cần phải trốn trước…!”

Bên trong căn phòng tắm có một căn phòng riêng với vòi sen.

Ẩn náu ở trong đó không phải là một ý kiến tốt, nhưng nó vẫn tốt hơn nhiều so với việc bị bắt như thế này.

Sau khi quyết định xong, tôi ngay lập tức hành động.

Tôi nhanh chóng tiến tới căn phòng có vòi sen.

“Ow!!”

Có một cơn đau tột cùng xuất hiện ở hông tôi.

Tôi không biết có phải là do tiếng động của tôi hay không, nhưng những bước chân đó có vẻ như đột ngột tới gần sát tôi, và trong khi nín thở, tôi nhảy vào trong phòng vòi sen.

Đúng như dự đoán, một vài người cảnh sát xông vào trong căn phòng. Trông thấy bọn họ nhìn chăm chú tôi, người mà vẫn đang ở trong hình dạng của cô gái ấy, tôi trở nên tàn tạ.

Tôi phải xin lỗi cô gái này bằng cách nào đây.

Họ nhìn chằm chằm tôi cũng không sao hết, nhưng nếu mà sự tồn tại của năng lực này được phát hiện, tôi chắc chắn sẽ trở thành thủ phạm của vụ việc này.

Nếu chuyện đó xảy ra thì tôi sẽ bị mắc kẹt ở một tình huống rất là gay co.

Trái tim tôi đã bị đồ đầy ấp với sự hối tiếc. Ah, thiệt tình thì tôi đã thiếu thận trọng đến mức nào thế.

Trong khi tôi đang tuyệt vọng bởi vì sự ngu dốt của chính mình, một trong số những người cảnh sát đưa tay ra đến tôi.

“Cháu này, cháu có sao không? Chuyện gì đã xảy ra?”

“Ah, không có chuyện gì, không có chuyện gì cả. Cháu chỉ lỡ té xuống thôi…”

Tôi đơn thuần nói cho người đàn ông đó sự thật ngây thơ.

“Ra vậy. Uh, cháu có thấy ai khác không?”

Đến mức này rồi, tôi đột ngột nhận ra, nhưng đã giữ bình tĩnh và trả lời, “Cháu không thấy ai hết…”

Khi tôi chấm dứt câu nói của mình, tôi thấy dì

tôi ở đằng sau những người cảnh sát, run lẩy bẩy trong sợ hãi.

Kết thúc rồi. Không còn đường nào thoát nữa rồi.

Dì của tôi chắc chắn sẽ giật mình trước sự hiện diện của người lạ mặt này, cô gái này.

Tôi sẽ bị đưa đi đến một nơi nào đó, và bị chất vấn, và rồi… chỉ nghĩ về nó thôi cũng đã làm tôi sợ rồi.

Nhưng trái ngược lại với suy nghĩ của tôi, dì tôi nói một điều mà tôi không hề ngờ trước được.

“Shuuya-kun, cháu đang làm gì thế?”

“Eh?”

Mặc dù việc được gọi bằng chính tên mình không có kỳ lạ lắm, nhưng trong tình huống thế này, con chữ đó cực kỳ quan trọng.

Tôi vội vàng đứng dậy và liếc nhìn vào tấm gương – và được phản chiếu lại trong tấm gương, với nước mắt, là cơ thể chính gốc của tôi.

“S-Shuuya-kun? Cháu đang làm cái gì thế hả?”

Tôi phớt lờ dì tôi, và suy nghĩ điều gì đã cho phép tôi trở lại như thường.

“… nó là cơn đau.”

Kết luận mà tôi đạt được cứ như một lời mỉa mai tột cùng.

Cơn đau tôi cảm thấy ở hông tôi khi tôi vấp ngã.

Thứ mà tôi cảm thấy hướng về cơn đau đó, rất có thể, là “sự hồi tưởng.”

Mặc dù tôi lúc nào cũng tưởng rằng mình đã quen với nỗi đau, có vẻ như tôi đã hoàn toàn sai rồi.

‘Nỗi đau’ chỉ là một phần của ‘tôi’ mà tôi có thể cảm thấy; là mảnh ghép độc nhất của ‘con người’ tôi.

Để mà chỉ có thể nhận dạng chính mình thông qua nỗi đau, tôi quan tâm bản thân mình ít đến thế sao?

Tất cả mọi người khác hiện đang ở đây lo lắng nhìn tôi, nhưng tôi chỉ đơn giản cười trước sự thật lố bịch mà tôi vừa khám phá ra.

… một năng lực để cải trang bản thân mình và lừa dối người khác.

So với những gì tôi cảm thấy vào lần đầu tiên tôi chạm trán với thứ khả năng đáng sợ này, bây giờ tôi đã – đến cả tôi cũng ngạc nhiên – chào đón nó.