Trên con đường vào cái ngày được gọi là hôm nay.
Phần 1
Tôi tự hỏi liệu cô gái đó đã có lại cơ thể nguyên bản của mình chưa.
Bởi vì bây giờ cô ấy đã trở lại, có lẽ sẽ không còn bất cứ một ý nghĩa nào đi nữa,
nhưng nó cũng đủ để cho tôi có thể phàn nàn một lần cuối cùng.
Dẫu sao đi nữa, khi ở trên tầng thượng vào những ngày trước kia, bởi vì tôi không có sự lựa chọn nào khác mà phải chịu đựng với lời cằn nhằn ghê gớm của cô ấy, tôi rất vui khi mà cuối cùng cũng có thể lên tiếng nói những lời phàn nàn của mình.
Bây giờ nghĩ lại thì, bằng cách nào, và từ khi nào mà tôi đã bắt đầu kể cho những người khác nghe về câu chuyện của mình?
Đây là, có lẽ vậy, lần đầu tiên tôi đã thực hiện một hành động như thế.
Lý do tại sao tôi có thể nói về câu chuyện về cuộc đời mình theo một cách trôi chảy như thế rất có thể là vì người mà tôi đã trò chuyện cùng là kiểu cô gái bất thường đó.
Tại sao tôi lại có cảm giác rằng tôi và người con gái đó vô cùng giống nhau theo những khía cạnh kỳ hoặc như thế?
Tuy vậy bởi vì nó đã đến thời điểm này rồi, một chuyện như thế thật sự không còn quan trọng nữa.
Những cột đèn ở vỉa hè đã được dựng lên đây và đó, soi sáng con đường tâm tối tôi đang đi trên. Ánh sáng lấp lánh mờ mờ từ chiếc đèn làm cho tôi cảm thấy một cảm giác nhẹ nhõm đến kỳ lạ.
Với mỗi bước tôi đi được, âm thanh của đôi ủng tôi vang dội lại đem lại một cảm giác khoai khoái đến tai tôi. Trước khi tôi kịp nhận ra, tôi đã thích thú với đêm tối mất rồi.
Màu đen tối thẫm đã tẩy sạch đi tính cách dường như đang sụp đổ của tôi.
Nhờ vào luồng gió buổi tối, những lời nói bẩn thỉu mà có thể bị bỏ lại không nói hết đã được biến đổi.
Nhờ vào bóng tối, trái tim bị bóp méo xấu xí này có thể được tha thứ.
… Trước khi tôi kịp nhận thức rõ ràng, tôi đã thay đổi rồi.
Thật sự rất là ngạc nhiên khi ngay cả tôi còn không thể tự mình hiểu ra được điều đó.
Cái tôi này mà chỉ có thể được công nhận qua nỗi đau đã không còn có khả năng để mà làm một chuyên như là xác nhận sự tồn tại của bản thân mình.
Tuy nhiên, bây giờ đã không còn một giá trị nào để mà suy nghĩ về chuyện đó.
Chỉ một chút nữa thôi, tất cả sẽ đi đến hồi kết.
Chúng ta rất bất lực và sẽ sớm bị tiêu diệt dưới một loại bóng tối mà ngay cả đêm tối còn không thể đối chọi được.
… Ấy thế mà, tôi lại một chuyện tồi tệ đến những cậu nhóc đó vào ngày hôm qua.
Cho dù chỉ là họ thôi, tôi cũng muốn giúp cho họ trốn thoát đi. Tuy nhiên, cuối cùng thì, tôi lại không thể làm gì được.
Đúng như những gì con rắn nói, “loài rắn” sẽ tập trung quanh “nữ hoàng” theo bản năng. Cậu nhóc đó cũng không phải là trường hợp ngoại lệ.
Tôi thật sự không thể thay đổi bất cứ điều gì cả.
Ngay cả khi tôi có dự định thay đổi một điều gì đó, mọi thứ chỉ đều thành ra đúng giống y như cách mà con rắn ấy đã nói theo một kiểu tiêu khiểu nào đó.
Nếu ngay cả những gì con rắn đó nói về lý do mà thế giới này được hình thành là thật, chúng tôi sẽ không có một cách nào để mà làm được bất cứ điều gì cả.
Rốt cuộc thì, hạnh phúc có ý nghĩa là gì?
Để mà mọi chuyện lại thành ra như thế này, nói cách khác một thứ như thế từ ban đầu đã không có tồn tại rồi.
Đúng rồi đó. Tôi không thể không suy nghĩ rằng khoảng thời gian tôi đã dành ra ở bên trong ngôi nhà đó, để mà mọi chuyện thành ra như thế này, không là gì khác ngoài một tác phẩm hư cấu.
Đột nhiên, tôi có thể nghe thấy tiếng bước chân của một người nào khác. Tôi dừng bước đi.
Khi tôi quay về hướng tiếng động, tôi có thể nhìn thấy hình dáng quen thuộc của Seto.
“Ah~ Cuối cùng! Cậu đây rồi!”
Cậu ấy nói, vẫy bàn tay của cậu ấy để ra hiệu và chạy nhanh về phía tôi.
“Thiệt tình mà~ Tớ phải đi kiếm cậu kể từ khi tớ xong với việc làm thêm đấy cậu biết không? Nếu mà cậu muốn đi đâu đó thì, ít nhất cũng báo với bọn tớ trước chứ! Chuyện này tàn nhẫn quá đi mà!”
“M-mà tại sao cậu lại cần phải làm như thế hả? Tớ chỉ đi ra ngoài một chút thôi!”
Khi tôi nói thế, Seto thổi phòng má của mình.
“Này! Cậu có biết là tối qua mọi người rất lo lắng không!? Nếu mà cậu không định về nhà thì, ít nhất hãy liên lạc với chúng tớ!”
Tiếp nhận một chuỗi những lời nói chán ngắt từ Seto, tôi có thể cảm thấy một thứ gì đó đang trồi lên từ trong bụng tôi.
Tại sao cậu có thể sử dụng một ngôn ngữ tự cao như thế trong khi cậu không biết bất cứ điều gì?
“Tớ hiểu rồi tớ hiểu rồi. Gyaa gyaa ồn ào quá đi.”
Khi mà tôi phun ra những từ ngữ đó, “Cách kiểu nói chuyện đó của cậu là sao thế~! Cậu hiểu rằng đó là do tớ lo lắng cho cậu đúng không?” Seto gục xuống, mà không quan tâm chút gì đến thế giới.
… Ngay cả tôi cũng hiểu được ý nghĩa đằng sau lời nói đó.
Dĩ nhiên, tôi biết là họ cảm thấy lo lắng cho tôi.
Tuy nhiên, mặc dù nó thật sự không có chủ tâm, trái tim này của tôi mà “bản thân” tôi đã trở nên không thể thấu hiểu được cứ như sắp bùng nổ, mang theo nó là một cơn đau dữ dội. Từ vết nứt đó, những cảm xúc tối tâm bắt đầu tràn ngập; tôi không thể làm bất kỳ điều gì nữa.
“Phiền phức quá! Tại sao cậu không câm miệng lại đi cho rồi!!?”
Tiếng hét của tôi vang dội dọc theo con đường tâm tối.
“Đừng có mà nói những điều ích kỷ như thế trong khi cậu chẳng hiểu được điều gì cả! Nói bình thường đi! Cậu lo cho tớ sao? Những từ ngữ nông cạn như thế…”
Cảm xúc của tôi cứ thế mà tiếp tục tuôn trào ra từ miệng tôi. Ngay cả chính bản thân tôi còn không biết mình đang thốt ra gì nữa.
“C-cậu bị sao thế này? Tại sao lại tự nhiên…”
“Hãy… Hãy dừng lại với cách nói chuyện đó đi!! Cái gì… Tại sao cậu lại…”
Tôi ép đầu gối mình xuống mặt đất. Từ cả hai bên mắt của tôi, nước mắt bắt đầu tràn ra và chảy xuống.
“Tai sạo mọi người lại thay đổi…? Cả Seto và Kido… Tại sao không có ai để ý đến tôi!? … Để Nee-chan phải chết một mình như thế… tôi không thể chịu đựng được nữa…”
Cứ như tôi đã bị đạp đổ xuống thành một đống hỗn độn sướt mướt.
“Đủ rồi… cái thế giới này…”
“Kano…”
Cúi mình xuống, Seto ôm chặt lấy bờ vai tôi.
“Ổn thôi mà. Ổn cả rồi…”
“Cái thứ gì… Cái thứ gì còn trông như ‘ổn’ đối với cậu hả? Chết tiệt…”
Không có bất cứ thứ gì mà có thể được gọi là “ổn”.
Sẽ tốt hơn hết nếu cái thế giới tàn nhẫn này kết thúc luôn đi. Nếu thế…
“Tớ xin lỗi vì đã không chú ý đến cậu. Mặc dù chúng ta đã luôn ở bên nhau từ trước đến giờ…”
Tôi đã không còn khả năng trả lời cho lời nói của Seto.
“… Vô ích thôi. Tớ đã sợ hãi… Tớ đã không thể nói với ai hết… Vì vậy…”
Với không một chút hạn chế nào, Seto vỗ nhẹ vào tôi từ đằng sau trong khi tôi đang đứng trên bờ vực vỡ vụn xuống.
“Tớ hiểu mà. Tớ xin lỗi vì đã để cậu phải tự mình gánh vác hết tất cả gánh nặng đó… Từ bây giờ, hãy cùng nhau vác lên vai trách nhiệm đấy nhé?”
“… Bởi vì chúng ta là anh em mà.”
Đúng là một cảm giác lưu luyến.
Nó làm tôi nhớ đến khoảng thời gian mà chúng tôi vẫn còn ở bên trong “Phòng 107” ở trại mồ côi, về những đêm khi mà hai chúng tôi từng nói những bí mật cho nhau.
Cứ như tôi thời bé nhỏ đang nói “Không phải tốt quá sao?” với một nụ cười trên khuôn mặt mình.
Phần 2
Tôi cùng đi với Seto trên còn đường về nơi ẩn náu.
Mọi sẽ phản ứng như thế nào đến chuyện này nhỉ?
Họ có ghét tôi không? Dù sao thì tôi cũng đã luôn che giấu một câu chuyện như thế này khỏi mọi người cho đến bây giờ.
“Điều đó sẽ không xảy ra đâu. Đừng lo!”
Tôi đã bị bắt bất ngờ trước lời nói của Seto.
“C-cậu đang sử dụng năng lực của mình nữa à…? Nó khắc sâu vào trong tâm trí khi mà bị thấy thấu qua như thế cậu biết không? Khó chịu quá…”
“E-eh!? Không phải cậu là người bảo tớ hãy lắng nghe cậu vừa khi nãy sao!?”
“Gehhh! Tớ đã xong với cái chuyện đó rồi… Ý tớ là, xin đừng nhắc chuyện đó trước mặt mọi người được không?”
“Ha ha ha! Tớ sẽ không làm thế đâu! Đây là bí mật giữa những người đàn ông!”, nói Seto với một nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt mình.
Tuy vậy, tôi vẫn rủ đầu mình xuống trong sự nhục nhã. Không ngờ tôi lại thực hiện rất nhiều hành động đáng xấu hổ như thế…
“Ah~ Tớ đã cư xử hoàn toàn không hợp với tính cách mình rồi. Ah~…”
“Thỉnh thoảng làm như thế cũng ổn mà, đúng không nào!? Thỉnh thoảng thôi!”
Đã không có một sự thay đổi có thể nhận thấy được trong bề ngoài hớn hở như thường lệ của cậu ấy. Cậu ta có thật sự hiểu rõ sự nghiêm trọng của hoàn cảnh chúng ta không thế?
Bất kể thế nào đi nữa, ngay cả khi cậu ấy có hiểu, có lẽ cậu vẫn sẽ làm một khuôn mặt như thế. Cậu bé đáng thương mà đã không thể làm gì khác ngoài việc khóc lóc đã trở thành một người đàn ông đáng tin cậy thế này.
Cứ như thế, chúng tôi tiếp tục trao đổi những cuộc trò chuyện qua lại trên đường về cho đến khi đột ngột, chúng tôi nhìn thấy một hình dáng đang đứng trước chiếc máy bán hàng tự động.
“Urghh… Một con người rắc rối đã xuất hiện…”
Khi người đó dường như đã nhận thấy tôi và Seto, cô ấy bắt đầu chạy lúp xúp về phía chúng tôi.
Cô ấy khoác trên người một thứ gì đó giống như một chiếc áo choàng bệnh viện mà có vẻ như đã được tranh thủ lấy đi từ đâu đó. Mái tóc dài óng ả màu đen đã được cột lại thành hai đuôi tóc.
“… Eh? Người đó là ai vậy?”
“… Ene-chan.”
Ngay lập tức sau khi tôi kết thúc câu nói, đầu óc của Seto liền ngừng hoạt động.
Cũng đúng thôi. Ranh giới giữa 2D và 3D không có dễ dàng vượt qua đến thế. Không có một ai mà có thể ung dung chấp nhận tình trạng hiện tại của chúng tôi.
“Ehhhh!? Không phải Ene-chan đáng ra là… nhỏ gọn hơn nhiều sao?...”
“Cậu nghĩ cậu đang gọi ai là nhỏ gọn đó hả? Hả?”
Cô gái với vẻ ngoài không hài lòng hiện lên trong đôi mắt của cô ta đã đang đứng cạnh bên chúng tôi. Cô ta đang trừng mắt giận giữ chăm chú ở Seto.
“Không phải là vậy!? Ah, thật là không có gì đâu~…”
Seto, không thể nào chịu được áp lực, đã bắt đầu né tránh đôi mắt của cô ta.
“… Tại sao em không chỉ giới thiệu chị là ‘Takane-san’?”
Takane-san làm nên một khuôn mặt cáu bắn trong khi cô ta tra hỏi tôi.
“Err… rắc rối quá nên… Không phải cách nào cũng được sao?”
“Hmm~ … Takane-san là cách mà nee-chan đã dùng để gọi chị vậy nên… được thôi, từ giờ chúng em sẽ gọi chị là Takane-chan.”
“Chị lớn tuổi hơn mấy em đó biết không vậy…” Takane-chan cho ra một tiếng động không hài lòng, nhưng chị ấy đã không từ chối cái tên hiệu đó.
“… Bây giờ nghĩ lại thì, chị bị sao thế? Chỉ là do em nghĩ hay là bây giờ chị có vẻ hớn hở hơn rất nhiều rồi? Mặc dù mấy phút trước chị trông như thể mình sắp sửa sẽ chết…”
“K-không hề~ Rất nhiều chuyện đã xảy ra đấy em biết không? Oh, và xin em đừng nói cho ai khác biết về chuyện chị kể cho em…”
Ngay cả khi tôi còn chưa hoàn thành câu nói của mình, một nụ cười nham hiểm bắt đầu được hình thành lên trên khuôn mặt của Takane-chan. Con người đùng thật là có một tính cách kỳ quái mà. Giống hệt như một hình ảnh tách đôi ra từ tôi.
“Eh?~ Vậy là việc giả vờ là chị gái mình và để đi đến trường xấu hổ đến thế sao? Chị hiểu rồi chị hiểu rồi~…”
Takane-chan đã không che đậy sự hiểm độc trong giọng nói của mình.
Không ổn rồi. Tôi thật sự đã không nên nói bất kỳ một chữ nào đến cô gái này. Bây giờ thì tình trạng của tôi cũng chẳng tốt hơn gì một con cá bị bắt ra khỏi nước.
“Giờ chị nhắc mới nhớ, có vẻ như Takane-chan đã có thể trở về không bị thường gì nhỉ? Chị chắc chắn đã rất vui khi đùa giỡn với tư cách là ‘Ene-chan’ và đoại loại thế mà…”
Vào thời điểm tôi thốt ra những lời nói đó, Takane-chan cúi người mình xuống đất và bắt đầu ôm chặt đầu chị ta.
“Tôi muốn chết tôi muốn chết tôi muốn chết tôi muốn chết…”
Có vẻ như tôi đã có thể đáp trả một cú đánh sạch sẽ.
“Arghhh~ … Thiệt tình, mình phải làm gì đây giờ? Mình sẽ phải làm cho được! Mình chắc chắn sẽ phải làm cho được!”
Ờ thì, nó vô phương cứu chữa rồi nhỉ?
Chạy hung hăng và lạm dụng những từ ngữ “Chủ nhân! Chủ nhân!” trước mặt tên kẻ thù mà chị ghét nhiều đến mức chị không thể chịu được sự có mặt của hắn cho đến tận ngày hôm nay…
… Đúng rồi, tôi cũng phải xin lỗi Shintaro-kun.
Mặc dù tôi không có hi vọng hắn ta sẽ tha thứ cho tôi hay đoại loại thế, tôi vẫn phải nói cho hắn ta nghe hết sự thật về tất cả mọi chuyện…
“Sao thế? Em đang lo về cậu ta sao?”
Như thế đang đồng cảm với tôi, Takane-chan, người mà đang ôm chặt đầu của chị ta, đã nâng đầu mình lên để nhìn tôi.
“… Chắc vậy. Em không thể chối bỏ rằng em đã làm một số chuyện không thể tha thứ được đến hắn ta.”
“Ừhm. Nhưng cái tên đó không phải là một gã ngốc đâu. Nếu mà em giải thích tình huống một cách đúng đắn đến cậu ấy, chị rất chắc rằng cậu ấy sẽ không bị ảnh hưởng nặng nề đến thế đâu. Bản thân chị cũng có rất nhiều điều mà chị cần phải nói tới hắn cho dù có thế nào đi chăng nữa. Chúng ta hãy cùng nhau nói với hắn nhé!”
“… Coi bộ. Chúng ta phải làm như vậy thôi.”
So với tôi, Takane-chan đúng là hiểu rõ hơn về Shintaro-kun.
Dù sao thì họ cũng đã dành ra rất nhiều thời gian với nhau.
“Ah,đúng như em nghĩ, nó vô ích cả thôi… Em muốn kêu thét lên chỉ với mỗi suy nghĩ về hắn ta…”
Đột nhiên, trong khi mà chị ấy nói điều đó, Takane-chan bắt đầu ôm đầu mình một lần nữa.
“Eh? Vậy nó hoàn toàn vô vọng rồi! Và cái gì thế này? Làm sao mà chị có thể nôn mửa ra trong khi chị còn chưa ăn cái gì hết trong hai năm?”
“Không, chị đã ăn mì ramen một chút trước khi chị đến đây rồi.”
“Thế còn về phần tiền thì sao!?”
“Arrghhh~! Tại sao em lại phải phiến phức như thế hả!? Em có biết chị phải sống biết bao lâu mà không ăn uống gì không!!? Hai năm lận đấy!? Hai năm đấy!! Chị phải sống qua ngày mà không hề ăn một tô mì chasu ramen đấy em biết không!!?”
“Đó không phải là ý em muốn nói. Chị đã làm gì về phần tiền…”
Trong khi chúng tôi còn đang trong tình trạng ném những câu chỉ trích qua lại, Seto im lặng giơ cao cánh tay của cậu ấy.
Bây giờ nghĩ lại thì, chúng tôi đã hoàn toàn quên việc Seto đã luôn đứng ở đây nãy giờ.
“Có một số điều mà mình không thể bắt kịp hầu hết với câu chuyện này…”
Seto nói điều này với ánh mắt của cậu ấy quay cuồng.
Cũng sẽ ổn thôi nếu chúng tôi giải thích hoàn cảnh hiện tại cho cậu ấy nghe nhưng sẽ tốt hơn nếu chúng tôi trở về nơi ẩn náu trước. Chúng tôi có thể mở một cuộc hội thảo giải thích to lớn sau đấy tại nơi đó.
Tuy nhiên, đúng như mong đợi ở Seto, cậu ấy không phải là người mà chỉ đâm đầu vào đọc tâm trí của những người khác.
“… Thôi thì, bất chấp hành động của chúng ta, hoàn cảnh sẽ trở nên trầm trọng hơn kể từ giờ trở đi, vậy nên cứ về nhà trước đi đã nhé?”
Để trả lời cho lời nói của tôi, cả hai Takane-chan và Seto đều có vẻ như đã nói “Hiểu rồi” vào cùng một lúc.
“Ah, Takane-chan, chị thật sự có thể chịu được hết tất chuyện này không? Dù sao thì chị cũng vừa mới trở về cơ thể của chị.”
Đối mặt với câu hỏi của tôi, Takane-chan đưa ra một tiếng “humph” với giọng nói từ lỗ mũi của chị ta.
“Dĩ~ nhiên rồi! Chị cũng đã hứa với Ayano-chan rồi mà. Bây giờ thì, hãy đi tìm và cho ông già râu dài đó một trận đánh đập tốt! Ừ, chuyện này không thể giải thỏa cho đến khi chị đấm ông ta một đòn!”
Đôi mắt đang rực cháy của Takane-chan trông cứ như chị ấy đã không hoàn toàn nắm bắt hết được câu chuyện, nhưng dựa vào hoàn cảnh của chúng tôi, chị ấy là một người đáng tin cậy nhất.
“Mình cũng sẽ thử nói chuyện với Mary~! Cậu biết không~, có lẽ là vì chúng ta đang đến lúc gay go, nhưng với tất cả mọi người, mình chắc rằng chúng ta sẽ xoay sở được điều gì đó!”
Seto đánh vào sau lưng tôi trong khi nói điều đó.
“Nó đau, nó đau… Thiệt~ tình à~ Tớ cảm thấy như một tên ngốc vì đã phải một mình gánh chịu tất cả mọi thứ.”
Sau khi đã tự mình nói ra điều đó, bằng một cách nào đó, tôi vô tình cho ra một nụ cười.
Mặc dù chúng tôi đang đến gần tới tận thế của thế giới, mọi người ai cũng vẫn giống hệt như cũ.
“Mọi người đều đã thay đổi rồi. Tớ cô đơn lắm đấy!” Tuy tôi có hơi bỏ lỡ điểm trọng tâm, nó thật chất cũng không hẳn là một điều tồi tệ.
“Heh~ Vậy ra đó là cách em cười.”
Takane-chan nói với một vẻ ngoài thích thú trong đôi mắt của chị ấy.
“Eh?”
“Đúng rồi đó~! Kano rất là e thẹn nên cậu ấy chỉ mỉm cười lâu lâu một lần!”
Nhận lấy một lời nhận xét như thế, khuôn mặt tôi lại không mấy chốc bắt đầu nóng dần lên.
“Oh~? Để chị xem nào~ Vậy là em lại che giấu nó nữa hả?”
Takane-chan đã không bỏ lỡ giây phút nào để mà tạo ra một nụ cười ngạo độc ác và trêu đùa tôi.
“P-phiền toái quá! Thôi nào, chúng ta lo đi về nhà cho rồi!”
“Hiểu rồi! Urrgh~, nhưng mình đói quá! Chúng ta đi ăn gì trước đi! Đi ăn đi!”
“Chị có nói là chị đã ăn mì ramen rồi đúng không…”
… Nee-chan.
Chị có đang quan sát không, Nee-chan?
Nơi ở của chúng ta chắc chắn đã trở nên rộn ràng hơn so với lúc trước, nhưng còn về phần chúng em, chúng em vẫn chưa thật sự thay đổi cho lắm.
Kể từ ngày hôm nay trở đi, em nghĩa rằng chúng em sẽ vẫn còn tiếp tục đóng vai trò chơi tổ chức bí mật này. Nó là một thứ để mà cười đùa mà đúng không?
Em sẽ sớm nói với “anh ta,” cái gã mà nee-chan rất yêu quý, về tất cả mọi chuyện.
Mặc dù cuối cùng em vẫn nghĩ là, hắn ta là một gã không nên gì, và thật mà nói thì, hắn ta rất là rùng mình trong nhưng trong phương diện này hay phương diện khác, hắn ta đúng là một người khá thú vị.
Em nghĩ rằng nếu người đó là hắn, hắn ta sẽ đi và đem nee-chan về ngay cả từ Ba hay cả thế giới, tuy đó là một câu chuyện kỳ lạ.
Vâng, đúng rồi. Số của Nee-chan… No.0 đã bị bỏ mặc kể từ khi rất lâu rồi. Vì vậy nên, khi chị trở về, chúng ta hãy cùng chơi những trò chơi ngớ ngẩn với mọi người một lần nữa!
Đó là lý do tại sao, xin hãy chờ đợi chúng em…
Xin hãy chờ đợi chúng em một chút nữa thôi, nee-chan!