Theo những gì tôi nhớ được, "khung tranh" đầu tiên mà tôi đọc từ "JoJo's Bizarre Adventure" là đoạn Ebony Devil đang điều khiển con búp bê cầm dao lam chém nát mặt của người nhân viên lễ tân như đang cắt mặt nạ đồ chơi vậy. Tất nhiên hồi đó tôi còn chẳng hiểu tại sao con búp bê di chuyển được, và rồi đột nhiên có một thứ giống như kị sĩ mặc giáp xuất hiện, và tôi cứ thế cắm mắt vào đọc dù không hề biết Stand là cái gì. Nhưng kể cả vậy, hay có lẽ chính vì vậy mà tôi luôn nhớ đến cái cảm giác bị cuốn vào ấy như thể mới ngày hôm qua.
À thì, trước đấy tôi cũng từng đọc tạp chí Weekly Shonen Jump rồi, nếu chịu khó ngồi nhớ thì chắc là tôi đã từng đọc cái đoạn Jotaro đi tìm Stand user của Dark Blue Moon trên biển nữa. Tôi lại nhớ nhầm lung tung hết cả lên rồi, cái khỉ gió gì mà "nhớ như mới ngày hôm qua" cơ? Được rồi, nếu giải thích theo kiểu xuôi tai hơn thì phân đoạn để lại ảnh hưởng lớn nhất cho tôi hồi nhỏ chính là cái chém-mặt trước đó. Bây giờ muốn xem mấy đoạn kiểu rạch-tan-mặt-người-ta-ra như thế ở Shonen Jump hiện tại cũng chẳng được nữa rồi. Vì thế cho nên tôi luôn rất trân trọng khi nhìn lại ngày ấy.
Bây giờ so với ngày xưa đã khác rất nhiều, nhưng có một thứ mà tôi nghĩ sẽ không thay đổi, chính là cái xu hướng mà "JoJo's Bizarre Adventure" đã tạo ra và đang được kế thừa trong các ấn phẩm của tạp chí sau này. Trong số đó còn có cả những người đã kế thừa nhưng lại theo một hình thức "bị hiểu sai" như tôi đây.
Đó chính là lí do tôi viết cuốn sách này ---- phiên bản tiểu thuyết của một kiệt tác thế kỉ, à không, của nhiều thế kỉ sau này nữa. Một kiệt tác mà người ta vẫn sẽ tìm đọc cho đến tận 100 năm sau, mang tên "JoJo's Bizarre Adventure". Mà đây vốn là câu chuyện kể về DIO, nên có thể đổi thành "DIO's Bizarre Adventure" cũng được. Và với việc có cơ hội được viết về DIO trong cuốn sách này, tôi cảm thấy mình thật may mắn khi trở thành nhà văn, và đồng thời cũng thật may mắn khi trở thành một người hâm mộ...
Hiếm khi tôi viết lời kết một cách thẳng thắn thế này. Nên thưa quý vị, đây là phiên bản tiểu thuyết hóa của "JoJo's Bizarre Adventure", "Over Heaven".
À với lại, tôi có nói bản thân thật may mắn khi vừa là nhà văn và người hâm mộ cùng một lúc, nhưng việc triển khai cuốn sách này thực sự là một thử thách vô tiền khoáng hậu. Có thể nói tôi đã phải trải qua rất nhiều quy trình để có thể hoàn thành được nó. Xin được gửi lời biết ơn chân thành nhất tới ban biên tập của Shuueisha Jump Book vì đã kiên nhẫn chờ đợi để tôi có thể kiên trì hoàn thành công việc, và cả Hirohiko Araki-sensei vì đã vẽ nên những bức minh họa tuyệt đẹp trong khi vẫn đang bận rộn sáng tác phần 8 "Jojolion"[note46935]... Hừm, đúng là tôi đang làm hơi khác bình thường thật, có lẽ đó là sức mạnh của "JoJo": khiến con người ta trở nên thành thật hơn.
~~~~~~~~~~~~~NisioisiN~~~~~~~~~~~~~~