Jonathan và ta, trong đúng khoảnh khắc ấy, đã vượt qua ranh giới giữa sự sống và cái chết, cuối cùng đã tạo dựng được một tình bạn...
Cảm xúc tuôn trào quá rồi, sang trang mới vậy.
Nukesaku, có vẻ như đã trao lòng trung thành của mình cho đám Joestar, dẫn bọn chúng tới khắp các lối đi và mở cửa mọi căn phòng trên đường, tiếc rằng vẫn chưa tìm được ta ---- có nằm mơ hắn cũng chẳng thể ngờ ta đang ngồi thong thả viết nhật kí trong lúc nước sôi lửa bỏng hiện tại.
Bản thân hắn cũng không quá thông thạo hết những lối đi ẩn dày đặc bên trong biệt thự ---- trong khi có thể thoải mái viết lách để mô tả mê cung trong nhà trải dài tưởng như vô tận này, ta vẫn sẽ đến căn phòng nằm ở tầng tháp cao nhất, bởi đó là nơi Nukesaku biết và hắn chắc hẳn sẽ dẫn bọn Joestar thâm nhập vào.
Thời điểm Nukesaku có khả năng bị tiêu diệt bởi Hamon của Joseph Joestar đã qua đi. Đã vậy, đích thân ta sẽ dạy hắn một bài học ---- về cơ thể bất tử của của thây ma, và hắn hoàn toàn có thể sống sót chỉ với một chút may mắn.
Quay lại chuyện xưa tích cũ một chút, ta có đề cập rằng bản thân không nhớ những chuyện đã xảy ra sau khi Jonathan lìa đời, và đúng là ta chẳng còn chút kí ức nào còn sót lại cả. Dẫu có đặt giả thuyết đi nữa thì nó cũng sẽ mang đầy lỗ hổng mà thôi.
Ta xin tạm phỏng đoán rằng bản thân sau đó đã cố gắng chiếm đoạt cơ thể của Jonathan, và sự thật là ta đã lấy được ---- bằng cách này hay cách khác. Không chỉ cơ thể, ta còn “sống sót” nữa ---- một trăm năm dưới đáy biển bên trong chiếc quan tài chật chội là đủ để chứng minh ta đã thành công trốn vào trong đó sau khi cướp xác của Jonathan ---- và thoát khỏi vụ nổ do hắn gây ra.
Hợp lí đấy chứ.
Nhưng khó hiểu ở chỗ Erina và đứa bé đó ---- thế quái nào bọn chúng lại sống sót được nhỉ?
Chính ta đã chỉ đạo Wang Chan sai khiến đám thây ma do hắn tạo ra đi phá hủy sạch sẽ xuồng cứu hộ và phao cứu sinh nhằm triệt đường thoát của Jonathan ---- làm sao có thể...
Dẫu cô ta có nghe lời Jonathan chạy trốn và cố gắng sinh tồn thì chuyện thoát ra cũng là không tưởng.
Đáng lẽ cô ta phải chìm xuống đáy sâu cùng với đứa trẻ mới phải ---- đó là lí do khiến ta ngạc nhiên khi thấy dòng dõi Joestar vẫn chưa hề biến mất, thậm chí còn dám “chụp lén” ta bằng Hermit Purple của Joseph Joestar.
Ta tưởng chúng đã gặp họa diệt môn.
Ta tưởng chúng đã không còn. Vậy mà ----
Kể cả nếu ta có đặt giả định, bằng cách nào mà Erina Joestar vẫn sống sót, thì chỉ có thể là nhờ cỗ quan tài do ta chuẩn bị mà thôi ---- chỉ có nó là thứ duy nhất có thể sử dụng làm chỗ ẩn náu...
Nhưng liệu chuyện đó có khả thi?
Cỗ quan tài được thiết kế dành cho một người, nhưng nếu cố nhồi nhét thêm thì hai người cùng nằm vẫn hoàn toàn được. Nó không được thiết kế để vừa vặn hoàn hảo với hình thể của ta sau khi cướp được xác, nên chuyện ta nằm chung với Erina không hoàn toàn bất khả thi.
Nói đúng ra thì là ba người.
Hay đúng hơn nữa, bốn.
Jonathan, Erina, đứa bé, và ta ---- bốn người chui rúc trong một cỗ quan tài chật chội, điều đó có thể giải thích cho tình hình hiện tại.
Jonathan cao 1m90 nhưng chỉ còn phần thân, ta thì còn mỗi cái đầu, Erina vóc người nhỏ nhắn, và một đứa trẻ con chưa đầy một tuổi.
Nếu chịu khó thì việc bốn nhân dạng nằm trong cùng một cỗ quan tài dành cho một người vẫn có thể thực hiện được.
Ấy là về mặt vật lí.
Còn ở mặt cảm xúc, chuyện đó không thể xảy ra được.
Jonathan với hai lỗ thủng ở cổ, vận toàn bộ Hamon còn sót lại, và chết.
Và chính ta đã xác nhận cái chết của hắn.
Nếu vẫn còn đủ nhận thức để chiếm cơ thể của Jonathan, ta sẽ không chấp nhận chuyện nằm chung chỗ với Erina Joestar.
Dẫu không có chút kí ức nào còn sót lại, ta vẫn xin khẳng định điều đó sẽ không bao giờ xảy ra.
Miễn ta vẫn còn giữ được sự tỉnh táo ---- mọi lập luận dẫn đến kết quả ấy đều bất khả thi.
Chắc là ta đã dùng toàn bộ sức lực còn lại để cướp lấy thi thể của Jonathan và thiếp đi ngay sau đó.
Bất tỉnh nhân sự.
Viết thế nghe cho văn vẻ vậy thôi ---- về cơ bản thì ta đã sức cùng lực kiệt.
Thế ai là người đã kéo ta vào bên trong quan tài để tránh khỏi vụ nổ? ----
Ta luôn tự thuyết phục bản thân rằng dù đã bất tỉnh, nhưng bản năng sinh tồn của cơ thể đã khiến nó tự bước vào quan tài trong vô thức.
Ta đã tưởng đó là lời giải thích duy nhất, nhưng khi tình tiết có thêm một Erina Joestar, câu chuyện đã rẽ theo hướng khác hẳn.
Dẫu ta có bước đến cỗ quan tài trong vô thức, Erina đang nằm bên trong chắc hẳn sẽ phải đẩy ta ra ngoài, phải không? Ta, kẻ cô ả căm ghét nhất trên đời, kẻ đã ra tay tước đoạt tính mạng tình yêu của đời cô ả, sẽ đẩy ta ra khỏi quan tài, đúng chứ? ---- Mà thôi.
Tốt nhất không nên quan trọng hóa vấn đề.
Ta đã có được câu trả lời của mình rồi ---- chỉ là ta vẫn không muốn thừa nhận điều đó. Chính Erina. Khi ta biết được cô ta đã thừa kế dòng máu của Joestar, ý chí của Joestar, ta đã biết. Ta biết rõ, chỉ không chịu chấp nhận sự thật thôi.
Là Erina.
Cô ả đã cứu sống ta. Và ta không thích thừa nhận kết luận đó chút nào.
Tuy nhiên, nếu xét đến tình hình khi đó, không còn lời giải thích nào hợp lí hơn nữa ---- rằng ta trong khi đang bất tỉnh đã được Erina dìu đến nằm bên trong cỗ quan tài cùng cô ta.
Chẳng có cách diễn giải nào xuôi tai hơn thế khi cả ta, Erina và đứa bé đều còn sống.
Cứ theo lối suy nghĩ thông thường, có lẽ cô ta không đành lòng để di thể của hôn phu lại con thuyền sắp nổ tung nên mới hành động như vậy.
Ta biết điều đó là sai.
Dưới tư cách kẻ đang sở hữu cơ thể của Jonathan Joestar, ta đành phải công nhận một điều. Ả đàn bà cao quý, kiêu hãnh và ngu ngốc không thể tả đó đã cảm thấy thương hại cho không ai khác ngoài ta, DIO này.
“Dio.”
“Anh có nghe tôi nói không, Dio?”
“Tôi có thể đã giống anh nếu như có một tuổi thơ bần hàn như vậy.”
“Tôi có thể đã mang một trái tim tràn đầy tham vọng và đi trật khỏi con đường trở thành một con người giống như anh đã làm.”
“Cơ thể của Jonathan, giờ đây thuộc về anh.”
“Anh giờ đây đã chính thức trở thành một thành viên của gia đình Joestar.”
“Hãy nghỉ ngơi một thời gian cùng với chồng tôi trong vòng tay của Mẹ Đại Dương đi.”
“Tôi không biết sẽ là 50 năm, hay 100 năm nữa..,”
“Nhưng khi thời điểm đó tới, tôi mong anh hãy trở thành người lương thiện.”
“Một con người cao quý, đầy lòng kiêu hãnh để một ngày nào đó, anh sẽ được lên Thiên Đường.”
Ta có cảm giác mình đã từng nghe những lời ấy ở đâu đó.
Nghe thật giống những lời của Erina.
Nghe thật giống những lời của mẹ.