Sau khi xin được từ Chin, thì từ giờ mình sẽ là người đảm nhiệm bộ này cùng các thành viên khác trong team nhé. Mong được mọi người giúp đỡ.
Trans: Tltbbb
Edit: Scorpius
_____________________________
“Mahiru~ tớ qua nhà cậu ngủ được hông~”
“Ểh?”
Mahiru chớp mắt lia lịa vì bị cô bạn hỏi bất thình lình. Akabane Aki, một cô gái nổi tiếng với ngoại hình ưa nhìn, đang chống tay lên bàn mà tủm tỉm cười.
“Hôm nay bố mẹ tớ không có nhà~ Tớ qua nha~?”
“…Chẳng phải vì thế nên đáng nhẽ ra cậu phải mời mọi người đến nhà mình chứ Aki?”
“Nhà tớ chẳng có gì chơi đâu~”
Sau khi đáp lại câu hỏi của cô nàng đeo kính - Fuyushima Yukiho- bằng những câu từ ngớ ngẩn như thường lệ, Aki nhõng nhẽo nói "Nè~è~ Mahiru~, được mà~ đúng hông~?" rồi ôm chặt lấy cô. Thế rồi, người lớn nhất trong hội, Kotsubaki Hiyori, người đóng vai trò như “một người mẹ”, bỏ túi sữa dâu ra khỏi miệng rồi nói một cách chán nản "Này này..."
“Tớ nghĩ Hima sẽ khó chịu nếu đột nhiên bị hỏi làm một việc như thế đó. Hôm nay thứ hai rồi, sao cậu không chuyển lịch xuống cuối tuần đi?”
“Sao lại phải thế~? Ở lại qua đêm để sáng hôm sau tới trường vui hơn chứ, nhỉ~ Mahiru~?”
“Hmm…Có vẻ vui đấy, nhưng…”
Aki tinh nghịch xoa má Mahiru, đâm ra cô nàng ấp a ấp úng mãi mới đáp lại được.
“Đi~ mà~! Hiyori ở lại qua đêm suốt, vậy nên được mà~?”
“Tại do tớ dọn phòng cậu ấy đấy. Đến đấy cậu sẽ bất ngờ cho xem. Một mớ hổ lốn luôn”
“H-Hiyori-chan!”
“Đúng mà, nhỉ?” Cô nàng bật lại bạn mình, mong cô bạn im lặng lại thành ra tự hủy. Sự thật là phòng của Mahiru cực kỳ bừa bộn trông như bị nguyền vậy, nên Hiyori thường tới dọn một tháng một lần…Dù vậy Mahiru làm bừa ngay lập tức được, và chính vì thế, cô sẽ bị nghe thuyết giáo bởi cô gái được coi như “mẹ” mỗi lần bày bừa ra.
“Hee~?” Nghe thấy thế, Aki lẩm bẩm với đôi mắt lấp lánh.
“Nó bẩn thế sao~? Tớ muốn thấy ~ Còn cậu thì sao, Yukiho~? Cậu muốn xem chứ~?”
“Không bẩn đến mức ấy đâu!”
“Tớ mới chỉ ở đấy với Hiyori đúng một lần… và tớ nghĩ, ‘thế là đủ rồi’”
“Yukiho-chan! C-chỗ tớ chán thế sao?”
“Không không phải, ý tớ không phải thế, chỉ là rất bẩn thôi mà.”
Yukiho hướng ánh nhìn xa xăm của mình đảo quanh lớp giờ giải lao, chắc hẳn là nhớ đến trạng thái thảm họa của phòng Mahiru khi đó. Rồi cô nhìn tới hai cậu con trai hay chơi chung hội.
“...Tớ cảm thấy có lỗi với những thằng có mộng tưởng về cậu lúc ấy…”
“Ý cậu là gì hả!? Không, phòng tớ hơi bị sạch đó!”
“Ahaha, thiệt không?”
“Cái điệu cười khô không khốc đấy là sao hả!? Cậu không tin tớ á!? Tớ nói thiệt đó, hôm qua tớ dọn rồi!”
“Hima… nói dối là không tốt đâu đó?”
“Sao cậu lại nghiêm túc thế, Hiyori-chan!? Việc tớ dọn phòng khó tin lắm à!?”
Hiyori và Yukijo hoang mang nhìn nhau trước một Mahiru đẫm nước mắt do không được mấy cô bạn tin tưởng.
“Eh…Không thể nào…Cậu nghiêm túc à?”
“Không thể nào…Hima tự nguyện dọn phòng sao…? Thà cậu nói ngày mai thế giới tới hồi tận thế tớ còn tin.”
“S-sao các cậu không tin tớ!? Đủ rồi! Các cậu xấu tính quá!”
“Đó~ Đó~ Các cậu ấy tệ thật nhỉ~?” Aki nhẹ nhàng vuốt tóc Mahiru như thể đang dỗ em bé.
“...Sao các cậu lại như thế hả~? Các cậu cũng nên tin vào cậu ấy đi chứ~?”
“X-xin lỗi, Mahiru. Tớ sẽ mua cho cậu hộp nước hoa quả mà, nên thứ lỗi cho tớ nhé, được hông..?”
Khi Aki - người đang ở phía trung lập vì không hiểu chuyện gì đang xảy ra, ném ánh nhìn trách móc, các cô gái nhanh chóng làm để khiến một Mahiru đang hờn dỗi tươi tỉnh trở lại.
Và như thế, hôm đó ba cô gái đến nhà Mahiru.