"Em hãy để chị giao cho em một người bạn gái đi. Em nên qua lại với một cô gái đi, muốn đi cùng cô ấy đến hết cuộc đời, muốn độc chiếm cô bạn gái ấy cả đời"
Hội trưởng của câu lạc bộ báo chí số 2- đồng thời cũng là chị họ của tôi, Ayaka Nikaidou ánh mắt không chớp nhìn chằm chằm vào tôi nói như vậy, biểu hiện trên mặt của cô ấy vô cùng ngiêm túc. Cô ấy quả thật là không có đùa, chỉ là .......
So với nội dung mà cô ấy nhắc đến, cái khí thế trực tiếp của cô ấy càng làm cho tôi hoàn toàn không biết phải phản ứng như thế nào mới ổn đây.
"Hội trưởng, chị sao lại đột nhiên nói đến chuyện này?"
"Nếu không làm được thì để cho chị giao cho cậu một người bạn tri kỉ tốt! Người ta qua lại không phải chỉ là cảm thấy thích thú và hợp nhau, mà còn còn có thể thành thật vì em mà cảm thấy vui mừng, thời điểm em lầm đường lạc lối sẽ nghiêm túc khuyên nhủ mới là tri kỉ của em!"
Âm thanh của Ayaka đang ngồi trên tấm tatami vang vọng khắp trong gian phòng này, nơi này trước kia từng là phòng của nhân viên tạp vụ.
"Rốt cuộc là chị đang nói cái gì vậy?"
"Vẫn không được thì phải đi gây thù chuốc oán! Lập nên một người để em thường xuyên để ý đến động tĩnh của người ấy, còn nghĩ đến việc 『 chỉ có người này, bản thân tuyệt đối không thể thua người đó 』, mỗi giây mỗi phút người đó đều là kẻ địch uy hiếp đến cuộc đời của em!"
"Eh, xin chị bình tĩnh một chút. Em căn bản không hiểu chị đang nói cái gì nữa"
"Lúc mà chỉ có riêng hai chúng ta, nói chuyện không cần phải khách sáo như vậy. Yuuki-kun, em rất dịu dàng. Chị biết em gia nhập CLB là quan tâm đến chị, tới để giúp chị tập hợp nhân số"
Đúng là như vậy. Quy mô của CLB báo chí số 2 vô cùng nhỏ, thành viên CLB cũng chỉ có năm người, vả lại, ngoại trừ hội trưởng Ayaka ra thì còn lại toàn là thành viên ma. Số người này chỉ có thể miễn cưỡng được thừa nhận là một câu lạc bộ, mà tôi cũng bởi vì là hồi nhỏ Ayaka đã thương tôi giống như một người chị nên mới gia nhập.
"Chị thật vui khi em nguyện ý giúp đỡ chị, có điều em cũng nên bắt đầu vì cuộc đời của bản thân mà chuẩn bị đi"
Sau khi lên cao trung đã được một tháng, tôi thừa nhận rằng mình có dựa theo cách của mình để trải qua cuộc sống cấp ba ......
"Eh, em vẫn là nghe chưa được rõ"
"Em đó, ở thời điểm trung học em chính là một sinh vật rất không được người khác chú ý, hoạt động ở câu lạc bộ hay những phương diện khác cũng đều giống như vậy"
"Không được chú ý cũng không sao đâu?"
"Đúng là thế, không đáng chú ý cũng không có sao, nhưng nhìn em giống như là ép buộc bản thân thích ứng với cuộc sống không được chú ý kia, thuận theo ý kiến của người khác, người khác làm gì thì cũng làm theo. Nói em đeo kính, không bằng nói em căn bản chỉ là cái kính"
"Đeo kính là bởi vì thị lực không tốt mới phải đeo. Đó là lí do. Chị muốn nói cái gì? Chọc vào khuyết điểm của em sao?"
Tôi cũng không nhịn được.
"Này, đừng nóng vội thế. Nhờ có thêm em trở thành thành viên của CLB nên năm nay báo chí số 2 mới có thể giữ được tư cách là một câu lạc bộ. Bởi vậy nên chị muốn gửi lời cảm ơn đến em"
Cái gì đây? Làm sao đột nhiên lại chuyển sang vấn đề này vậy? Cũng nhảy quá xa đó?
"Bởi vậy, chị muốn đưa cho em một món quà -- tặng một món quà rất lớn đối với sự trợ giúp của em. Trải qua một hồi suy đo tính toán, chị sẽ quyết định cuộc đời cho em, coi như là một món quà"
"Ah? Cuộc đời?"
"Không sai, chị giúp em có cơ hội để thăm dò con người mới của cuộc đời. Đem cái này dán vào bảng thông báo học sinh, việc đó ắt hẳn có thể đẩy cuộc đời em lên một sân khấu hoàn toàn mới"
Nghe những lời nói này chỉ làm cho người khác cảm thấy không ổn, sau đó một tờ giấy photo A4 kèm theo những lời nói này đồng thời được đưa tới. Dù sao cũng là quà tặng, tôi không thể làm gì khác hơn ngoài việc gắng gượng mà nhận lấy.
[Chuyên mục tư vấn phiền muộn. Tuyển mộ người tư vấn
Long trọng tuyển dụng những người tư vấn phiền muộn bên trong trường học
Những phiền muộn linh tinh cũng OK, báo chí số 2 tuyển ra ba người có thể đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, ví người khác mà giải đáp! ]
".....Chuyên mục tư vấn phiền muộn của nhân sinh (đời người) sao?"
"Đúng là như vậy. Kế hoạch mới 『 chuyên mục tư vấn phiền muộn 』 liền giao cho em toàn quyền phụ trách"
Nói đến ghê gớm như vậy, cuối cùng chỉ là muốn mình phụ trách kế hoạch mới này mà thôi.
"Làm gì mà vẻ mặt em trông khó coi vậy? Cuộc sống của em sẽ trở nên sâu sắc, càng tích cực hơn khi mà em lắng nghe phiền muộn về cuộc đời của mọi người! Em nguyện ý nhận chuyện này chứ?"
"Ờ thì, nếu chỉ xử lí chuyên mục thì chắc là em cũng có biện pháp...."
"Rất tốt, cứ quyết định như vậy đi. Em đừng lo lắng, chị đã tìm xong người để giải đáp, em chỉ cần thống nhất ý kiến của các cô gái đó là được rồi. Hoạt động sẽ bắt đầu ở CLB sau giờ học từ ngày mai, nhờ em đó"
"Đợi chút đã.....Chị nói rõ hơn một chút đi"
"Nói rõ quá thì mọi chuyện sẽ không thú vị nữa ha? Đây cũng chính là một loại học tập về đời người đó"
Ayaka để lại một nụ cười tinh nghịch, rồi sau đó cô ấy bước nhanh rời khỏi CLB
Rốt cuộc thì, tôi đang ở trong tình huống mà bản thân sẽ phải tiếp nhận mọi chuyện vào thời điểm sau khi tan học ngày mai mà không có một chút thông tin gì để bổ sung. Chí ít thì cũng phải nói cho tôi biết người giải đáp là người như thế nào chứ.... Haiz, tóm lại chỉ có thể đi đến CLB trước mà thôi.
"CLB báo chí số 2 ở đâu đây?"
Đúng lúc khi mà tôi đúng lên rời khỏi chỗ ngồi, đột nhiên bị một người gọi lại.
Một người con gái với mái tóc đen dùng ánh mắt với ý chí kiên định nhìn chăm chú vào tôi. Cô ấy là Rino Endou.
Cô ấy không những có được một khuôn mặt xinh đẹp không chê vào đâu được, mà thành tích cũng rất ưu tú. Nhất là môn khoa học, nghe nói cô ấy học lớp 10 nhưng trình độ thì đã là đại học.
"Ah! Chẳng lẽ cậu là người phụ trách tư vấn nhân sinh..."
"Đúng vậy, hội trưởng đã nhờ tớ. Không có nghe nói đến sao?"
Sau khi đã khai giảng hơn một tháng, nhưng đây gần như là lần đầu tiên tôi nói chuyện với Rino.
Cũng không phải là tôi bị ghét, mà là lớp học cũng không có bất kì ai nói chuyện với Rino qua ngày cả.
Cho dù là khoảng thời gian nghỉ ngơi, Rino cũng sẽ chăm chú nhìn sách vở của bộ môn mà không buông, dường như rất khó hiểu, toàn thân tỏa ra hơi thở mà người sống chớ lại gần. Muốn khai thông (nói chyện) cùng cô ấy là chuyện không thể nào.
Nhưng đối với cô gái đứng hạng nhất và xinh đẹp này, vẫn có mấy anh hùng thử nói chút chuyện cười hài hước, và nhận được lại là ---
"Cậu hãy đi để bị pháo điện từ bắn ra ngoài khỏi tầng khí quyển đi"
"Cậu hãy đi để bị muỗi Anophen đốt cho mắc bệnh sốt rét đi"
Đủ các loại câu phàn nàn đáng sợ và nhiều không kể suốt, các anh hùng đều không chịu nổi một đòn, "trúng tên ngã khỏi ngựa".
Cứ như vậy, tôi cùng Rino hai người cứ thế không nói một câu, yên lặng đi về phía CLB.
"Ara, là Rino-san cùng Akamatsu-kun sao. Tớ chờ các cậu đã lâu rồi"
Có một cô gái đứng ở trước CLB đang trinh trọng chào hỏi về phía chúng tôi.
Cô ấy là thành viên của CLB văn học. Kujou Fumi ở lớp bên cạnh.
Lời đồn của cô ấy, ngay cả tôi ở lớp bên cạnh cũng có nghe thấy đôi chút. Nụ cười điềm đạm tạo thành một sự đối lập rõ rệt với Rino, khóe mắt có hơi rũ xuống cùng mái tóc màu nâu, tạo nên một bầu không khí dịu dàng và đáng yêu.
Hơn nữa, sự khác biệt của cô ấy với Rino, là chúng ta có thể thực sự tiến đến nói chuyện với cô gái đáng yêu này.
"Cậu sao lại ở đây?"
Tôi có hơi căng thẳng trả lời cô ấy.
"Tớ được hội trưởng nhờ, cậu ấy muốn tớ đảm nhiệm người phụ trách nhóm văn về chuyên mục tư vấn phiền muộn"
Nhóm văn? Nói cách khác là Rino sẽ phụ trách nhóm khoa học à? Nếu như chỉ có mình và Rino phụ trách, thì có lẽ mình sẽ buồn chán đến ngạt thở mất, có thêm một cô gái văn đoan trang ở chỗ này thực sự là cứu tinh mà.
"Ah, đúng rồi. Xin cậu hãy nhận lấy thứ này, coi như quà gặp mặt"
Fumi đưa cho Rino một cái dây nhỏ màu vàng nhạt, đó là cái gì vậy?
"Không phải người ta thường dùng dây đánh dấu sách (bookmark) để kẹp ở trong sách sao? Cái dây này dùng rất chuyên nghiệp. Có cái này thì cậu có thể thỏa thích làm ra dây đánh dấu sách đó"
Rino trừng mắt nhìn dây đánh dấu sách chuyên nghiệp ở trong tay, dường như cũng không biết nên xử lí như thế nào về vấn đề này.
Fumi vẫn duy trì lấy khuôn mặt tươi cười không buồn không lo như cũ.
.....Cô ấy cũng là kiểu người không có cách nào để nói chuyện sao?
Không, tốt hơn là mình không nên suy nghĩ quá nhiều. Tôi mở cửa CLB ra, chào hỏi hai người bọn họ rồi tiến đến.
"Oh! Chậm thật đó!"
Vừa tiến vào CLB thì ngay lập tức đã có người lên tiếng.
Giọi vào trong mắt của tôi chính là một cô gái nhỏ nhắn đáng yêu đang nằm ở trên nằm ở trên ghế, đang chống khuỷu tay xuống "răng rắc" gặm đồ ăn vặt. Rõ ràng đang đợi người khác ở CLB, cô ấy cũng thật tự do quá mức!
"Ara, đây không phải là Ikumi-san sao? Cậu cũng muốn phụ trách giải đáp vấn đề sao?"
Tôi có hơi ấn tượng khi nghe thấy Fumi nói ra cái tên đó. Nghe nói cô ấy là vận động viên xuất sắc, mặc dù là năm nhất, nhưng cô ấy luôn được đủ các loại CLB đến để nhận vào, hoặc nhờ cô ấy làm người giúp đỡ.
"Ừm. Nhóm khoa học, nhóm văn cùng nhóm thể thao, đủ các lĩnh vực làm người giải đáp. Thì ra là vậy, tớ đã hiểu"
Rino nói không sai. Xem ra cái thiết kế này dường như là bởi nhóm khoa học, nhóm văn cùng nhóm thể thao, các chuyên gia về các phương diện đã đến để giải đáp tư vấn. Nhưng cái này không quan trọng, chủ yếu là Ikumi tiến vào đây kiểu gì vậy?
"Này, cậu tiến vào kiểu nào vậy? Cửa đã khóa lại rồi mà"
"Cửa sổ vẫn mở mà"
Ikumi thì vẫn nằm như vậy, cầm điểm tâm rất lớn ở trong tay -- một miếng thịt rán rất lớn chỉ về cửa sổ. Lúc đầu mình quên khóa cửa sổ à...
"Ikumi-san, người ta cũng đã khóa cửa rồi, như vậy cũng thật không có lễ phép đâu"
Dù cho Fumi đã mở miệng khuyên nhủ, nhưng Ikumi vẫn tỏ ra không thèm quan tâm chút nào.
"Ah, cửa có khóa sao? Tớ không biết nha"
"Chuyện gì đã xảy ra vậy?"
"Bởi vì tớ không có chạm vào cửa"
Vừa đến cậu đã chạy thẳng đến cửa sổ! Cậu là mèo sao!
Không có vấn đề gì sao? Ở đây mặc dù có nhóm khoa học, nhóm văn, nhóm thể dục, chuyên gia ở các phương diện đều đã tập trung ở một chỗ, nhưng không ai trong số họ là chuyên gia đối nhân xử thế cả, Ikumi không thèm để ý đến tôi đang hoang mang, đưa cho tôi một tờ giấy.
"Đúng rồi, đây là tờ đơn tư vấn mà hội trưởng đưa cho tớ. Cô ấy muốn mọi người đưa ra ý kiến riêng của bản thân, bàn bạc và đưa ra kết luận thích hợp"