“Đào tạo nhân lực?”

“Vâng, thưa bệ hạ.” Klein gật đầu, “Asgard dưới thời của cha thần đã từng phát triển như một trong những lãnh địa sở hữu tuyến đường giao thương chủ chốt, nhưng trong những năm gần đây, thu nhập từ thuế quan đường xá đã giảm đi nghiêm trọng. Thực tế là việc phát hiện ra mỏ bạc cũng chỉ là một kết quả trong vô số những nỗ lực nhằm tìm cách phục hưng Asgard của thần.”

Thật vậy, khi những tuyến đường lớn và thuận tiện hơn được lập ra, Asgard đã bị giáng một đòn mạnh vào kinh tế do không còn nhiều thương nhân và khách bộ hành qua lại như trước nữa. Đặc biệt là sau cuộc thanh trừng ở Vương Đô, rất nhiều hoạt động thương mại trên khắp vương quốc bị đình trệ và thu nhập từ phí cầu đường đã giảm lại càng thêm giảm. Klein đã dựa trên thực tế đó để đưa ra cái cớ hợp lý cho mình.

“Bây giờ khi đã có nguồn tài lực cần thiết nhờ mỏ bạc, thần muốn bắt đầu bước tiếp theo trong việc phát triển Asgard. Về lâu về dài, điều cần thiết nhất chính là nhân lực.”

“Và ngươi đang cần người có thể đào tạo nguồn nhân lực đó.”

Hoàng đế gật đầu, không mất quá nhiều thời gian để hiểu lí do đằng sau lời thỉnh cầu của Klein.

Nhà Asgard mặc dù có lịch sử kéo dài hai trăm năm, nhưng vì Klein đã lên nắm quyền khi còn quá nhỏ, anh hoàn toàn thiếu đi tất cả những mối quan hệ cần thiết của một lãnh chúa. Những người có học thức và kĩ năng để đào tạo nhân lực đều thuộc vào tầng lớp trí thức cao liên kết chặt chẽ với giới quý tộc, và Klein chẳng thể nào nhờ vả được những cá nhân này.

Trong chính trường mà nói, không có quan hệ chẳng khác nào bị chặt cụt mất một cánh tay.

“Không chỉ có các công việc cai trị, mà ngay cả binh sĩ của thần cũng rất yếu kém.” Klein cúi đầu, “Phần lớn quân đội có thể huy động ở Asgard đều là lính nghiệp dư chưa từng qua đào tạo. Giao việc bảo vệ mỏ bạc cho một đội quân như thế thực sự khá rủi ro.”

Tóm lại, để đổi lại việc thu lợi từ 50% sản lượng bạc khai thác được, hoàng gia sẽ cử những chuyên gia trong nhiều lĩnh vực tới Asgard để hỗ trợ Klein - một việc không thực sự khó, nếu xét đến tầm vóc của Vương Đô ở trung tâm cầm quyền đất nước. Đây là một cuộc trao đổi mà hai bên đều có lợi.

Mặc dù không tạo ra được lợi thế cực lớn ngay từ đầu như việc độc chiếm mỏ bạc, nhưng về lâu về dài, nhận hỗ trợ về đào tạo từ hoàng gia sẽ đem đến kết quả tích cực hơn.

“Thần cũng sẽ không đòi hỏi quá nhiều. Chỉ cần Vương Đô cho Asgard mượn người trong khoảng chừng bốn năm là đủ, thưa bệ hạ.”

“Ta hiểu. Đúng là, để giữ cho mỏ bạc vận hành một cách ổn định thì lãnh địa Asgard của ngươi cần được củng cố.”

Rời lưng khỏi chiếc ngai, hoàng đế hơi cúi về phía trước và nhìn xoáy xuống gương mặt của Klein, nở nụ cười vui vẻ: “...Ngươi không tình cờ nghĩ đến việc uy hiếp ta rằng sẽ dừng việc khai thác nếu sự giúp đỡ không tới chứ?”

Hoàng đế vừa dứt lời, hai lính cận vệ đứng bên cạnh ngai vàng lập tức nổi lên sát khí khủng khiếp, khiến lông tóc toàn thân của Klein như muốn dựng ngược.

“Thần không dám, chỉ là muốn mọi việc được diễn ra theo cách thuận lợi nhất.”

Chuẩn bị sẵn tinh thần cho cái chết thứ chín của mình, anh đáp lại bằng giọng bình tĩnh hết sức có thể. Tuy nhiên… trái với tưởng tượng của Klein, gương mặt hoàng đế giãn ra ngay lập tức. Ông ta cười xoà giơ tay ra hiệu, và hai cận vệ vụt thu lại sát khí như chưa từng có gì xảy ra.

“Ta đùa đấy. Nhưng phải công nhận ngươi là một kẻ có tầm nhìn, cho dù tuổi đời còn rất trẻ.” Hoàng đế cười khùng khục, “Cũng không bị cận vệ của ta doạ sợ, ấn tượng lắm, Klein von Asgard.”

“Tạ ơn bệ hạ đã khen, thần không dám nhận.”

Klein kín đáo thở hắt ra.

Kì thực anh cũng sợ gần chết, chẳng qua cái suy nghĩ rằng cùng lắm thì bắt đầu lại thêm lần nữa mới khiến anh có thể giữ bình tĩnh nổi.

“Lui đi. Ta sẽ thực hiện những yêu cầu của ngươi, trong khả năng có thể.” Hoàng đế vui vẻ phẩy tay, “Tới phòng làm việc của quan thủ hiến, ông ta sẽ thu xếp cho ngươi.”

“Tạ ơn bệ hạ!”

Klein mừng rỡ đáp lại, bằng giọng to nhất của anh trong ngày hôm nay.

Ngồi trong phòng chờ để chuẩn bị vào gặp quan thủ hiến, Klein khấp khởi điểm lại kết quả của buổi chầu vừa rồi.

Bỏ ra cái giá là hơn nửa sự giàu có từ mỏ bạc, Klein đã thu về ô dù có lẽ là mạnh nhất trong hiện tại - sự bảo kê của hoàng gia. Chưa dừng ở đó, anh còn có được lời hứa sẽ đưa tới các chuyên gia trong nhiều lĩnh vực để huấn luyện cho quan chức cũng như quân đội dưới quyền mình. Mọi thứ đều vô cùng suôn sẻ, và chắc chắn là một sự trao đổi tốt.

Đây là bước tiến lớn nhất mà anh từng có suốt chín vòng lặp đã qua.

“Cảm ơn nhiều nha Marie.” Klein vừa cười vừa lẩm bẩm, “Anh nhất định sẽ tăng lương cho em!”

Mặc dù điểm mấu chốt của kế hoạch này - phát hiện ra mỏ bạc - có được từ kế hoạch chiêu hiền đãi sĩ của Klein cũng như sự đóng góp của các học giả, nhưng chính nhờ lời khuyên của Marie mà anh mới sử dụng được nó thay vì bị mất đầu.

Klein thực sự cảm thấy mình nên bắt đầu lắng nghe cũng như hỏi xin lời khuyên của người khác nhiều hơn.

Đúng lúc ấy…

“Ai là Marie vậy?”

“À, là cô hầu g——Điện, điện hạ?! Thứ lỗi cho thần đã bất kính!”

Thản nhiên đáp lại câu hỏi kia được nửa chừng, Klein mới quay sang và nhận ra đại hoàng tử đang đứng đó.

Người này thân hình không lớn, thậm chí tương đối mảnh khảnh với mái tóc dài màu bạc, có lẽ cũng chỉ nhiều tuổi hơn Klein chút ít, nhưng toàn thân toả ra thứ áp lực vô hình không lẫn vào đâu được của một kẻ đã trải qua cuộc tranh đoạt vương quyền đẫm máu chốn hoàng gia.

Anh lật đật đứng dậy và định cúi đầu chào, nhưng đại hoàng tử đã đưa tay ngăn lại: “Không cần, ngồi xuống đi. Ta cũng ngồi là được.”

Và thế là họ ngồi đối diện nhau ở chiếc bàn tiếp khách, trong khi một người hầu được lệnh đi pha trà. Những người khác đứng đợi lệnh ở góc phòng cùng với hiệp sĩ hộ vệ cho hoàng tử.

Klein cảm thấy hơi lo lắng. Suốt cả buổi chầu, đại hoàng tử chỉ im lặng đứng phía sau hoàng đế, biểu cảm không có gì thay đổi, một chữ cũng chưa từng nói ra - vậy nên Klein không thể biết được anh ta là người như thế nào.

Lỡ mà nói gì không phải, khả năng cao là sẽ gặp rắc tối to.

“Thế, ngươi đang nói gì về cô hầu gái Marie kia?” Thấy anh không có ý định mở lời trước, đại hoàng tử lên tiếng.

Điều này tương đối ngoài dự định, nhưng với vai vế của đối phương, đã chủ động hỏi thì cũng không cách nào trốn tránh được.

“...Không có gì đặc biệt, thưa điện hạ. Chỉ là khi mới phát hiện ra mỏ bạc, cô hầu gái của thần đã từng khuyên đừng nên quá tham lam, vì tham lam sẽ chỉ dẫn đến thất bại.” Klein đáp, thầm hi vọng rằng vị hoàng tử này sẽ dễ nói chuyện hơn là hoàng đế, “Thần cảm thấy cô hầu này nói cũng đúng, vậy nên mới có đề xuất mà thần dâng lên cho bệ hạ. Mọi việc diễn ra suôn sẻ như điện hạ đã biết, và thần nghĩ nên có sự tưởng thưởng xứng đáng với lời khuyên hữu ích kia.”

“Ta hiểu. Ngươi là một lãnh chúa tốt đấy, không ngại lắng nghe cấp dưới của mình.”

Người hầu mang ấm trà tới và rót cho mỗi người một tách. Đưa tách trà lên môi nhấp một ngụm nhỏ, hoàng tử đưa ánh mắt có phần thờ ơ lướt qua Klein.

Hai người này quả nhiên là cha nào con nấy, anh tự nhủ. Bầu không khí giống hệt như khi đối diện hoàng đế trong phòng ngai lúc trước, và ánh mắt đại hoàng tử giống như đang dò xét con người Klein tới tận cốt lõi khiến anh không khỏi lạnh sống lưng

“Vậy là ngươi có sự quan tâm đúng mực với những người xung quanh mình. Còn các bậc thân sinh thì sao?”

“Cha mẹ thần đều đã bất hạnh qua đời từ khi thần còn nhỏ. Thần cũng không có quan hệ máu mủ với bất cứ gia tộc nào khác.”

Đúng ra thì anh và Bá tước Jotunn là họ hàng xa, nhưng Klein sẽ chỉ biết điều này từ chính miệng ông ta khi tới cầu hôn. Vậy nên ở thời điểm hiện tại, anh chưa thể đề cập đến chuyện đó được.

“Vậy sao? Còn trẻ như thế đã phải một mình cáng đáng mọi việc, vất vả cho ngươi rồi.”

Giọng nói của hoàng tử vẫn thờ ơ như trước, nhưng Klein phát hiện khoé miệng anh ta có chút nhếch lên. Anh không hiểu nụ cười ấy nghĩa là gì, và cảm giác đó thực sự không thoải mái.

Có khi nào hoàng tử muốn giành lấy mỏ bạc cho riêng mình?

Klein cân nhắc khả năng này, nhưng rốt cuộc vẫn cảm thấy không hợp lý. Anh đã đưa ra một đề nghị đem đến lợi ích lớn cho hoàng gia, và xét đến việc không còn bất kì đối thủ cạnh tranh nào cho ngai vị nữa, điều này đồng nghĩa với việc chính đại hoàng tử không sớm thì muộn sẽ là người hưởng lợi từ mỏ bạc. Trong tình hình đất nước rối ren như hiện tại, việc ổn định được nó trước khi thừa kế sẽ tốt hơn nhiều.

Mười giây im lặng trôi qua khi hoàng tử tiếp tục nhâm nhi tách trà của mình, còn Klein thì đang vắt óc nghĩ xem nên tiếp tục cuộc nói chuyện ra sao.

Thế rồi, một lần nữa, đại hoàng tử lại là người mở lời trước - lần này với một thái độ có phần nghiêm túc hơn: “Ngươi nghĩ sao về Bá tước Vanagandr?”

“Chuyện, chuyện này…”

“Cảm thấy khó nói nghĩa là ngươi có gì đó để nói, hử.”

Tất nhiên Klein có, có nhiều là đằng khác. Lão già ấu dâm chết tiệt đó đã tặng anh cái chết trong vòng lặp thứ hai với lí do ngớ ngẩn nhất trên đời.

Nhưng rõ ràng là anh không thể cứ thế mà nói ra được. Một câu “thần không biết gì cả” là hợp lý nhất vào lúc này, nhưng vì đại hoàng tử đã chặn trước, Klein chẳng còn cơ hội rút ra lá bài đó nữa. Áp lực khủng khiếp toát ra từ ánh mắt sắc lẹm kia là đủ để anh biết mình không thể im lặng được.

Nói xấu một trong tứ đại quý tộc dường như là lựa chọn tệ hại, nhưng chuốc lấy cơn giận của vị hoàng tử trước mặt nghe còn tệ hại hơn.

Klein cũng cần tránh nhắc tới mối quan hệ của mình với nhà Jotunn, vì nó mâu thuẫn với những gì anh đã nói. Vậy nên trong lúc bày ra vẻ mặt sợ sệt của một kẻ sợ rằng cái miệng sẽ hại cái thân, anh hạ giọng: “Thần nghe nói… Bá tước Vanagandr đang ráo riết theo đuổi tiểu thư nhà Jotunn mấy năm nay.”

“Liên hôn giữa các quý tộc lớn vốn dĩ rất bình thường, không phải sao? Thêm bạn bớt thù là chuyện tốt, ngươi không hài lòng cái gì?’

“Điện hạ, vấn đề là ái nữ của Bá tước Jotunn mới chỉ có mười một tuổi. Mấy năm trước, thậm chí…”

“...À, hiểu rồi.” Hoàng tử nhướn mày, “Vậy ra chuyện lão già Vanagandr có sở thích đó là sự thật.”

Klein thở phào nhẹ nhõm.

Xem ra đại hoàng tử cũng phong phanh biết tai tiếng của Bá tước Vanagandr. Điều này hẳn nhiên là may mắn, vì nếu không anh thậm chí có thể bị buộc tội tung tin đồn thất thiệt.

“Thế, còn Hầu tước Phương Bắc của nhà Laguna thì sao?”

Hòn đá tiếp theo được ném ra, thậm chí còn lớn hơn nhiều.

Cái tên mà đại hoàng tử vừa nhắc đến, ngay từ đầu chính là lí do khiến Klein phải khổ sở lê lết tơi tận bước đường hiện tại, là nguồn gốc cho mọi đau khổ của anh suốt chín vòng lặp vừa qua. Mọi thứ đều bắt đầu với cuộc xâm lược ấy, và nói rằng anh có mối thù cùng Hầu tước Laguna cũng không thực sự là cường điệu.

Tuy nhiên…

Tất cả những điều đó sẽ không xảy ra cho tới ba năm nữa. Ở thời điểm hiện tại, không giống như nhà Vanagandr, nhà Laguna là một trong những gia tộc có quan hệ tốt với hoàng gia, cũng phần nào nhờ vậy mà bọn họ mới có thể trục lợi từ những kẻ bị thanh trừng nhiều đến thế.

Hầu tước Laguna vốn không để Asgard vào mắt và sẽ chỉ đạp lên nó khi tham vọng bá chủ của lão đã hoàn toàn bành trướng. Nói xấu lão ở thời điểm này sẽ không đạt được gì ngoài việc chuốc lấy thù hận, và khả năng cao là sẽ đẩy việc bị đại quân Laguna giày xéo lên sớm hơn so với bình thường.

——Tóm lại, để bảo vệ Asgard, Klein buộc mình phải thốt lên những lời có cánh.

“Hầu tước Laguna là một người vĩ đại - một vị lãnh chúa kiêu hãnh và đáng kính.” Anh đáp, “Cái tên đó nổi tiếng khắp mọi miền vương quốc, ngay cả ở lãnh thổ của thần. Thần có thể hiểu vì sao người ta lại tôn ngài ấy là quý tộc đứng đầu, niềm tự hào của vương quốc ta.”

Cảm giác uất ức sôi sục bên trong Klein, nhưng anh vẫn xoay xở hoàn tất được việc tán dương kẻ thủ ác đã giày xéo mảnh đất của mình, trước khi trưng ra vẻ mặt đầy hâm mộ..

Đây là vì lợi ích cho Asgard, anh tự nhủ.

“...Ta hiểu rồi, vậy thái độ của ngươi đối với ông ta là như thế.”

Trước câu trả lời ấy, hoàng tử chỉ chậm rãi xoay xoay chiếc đĩa dưới tách trà: “Xem ra đúng là nhà Laguna đã gia tăng tầm ảnh hưởng của bản thân rất nhiều, sau tất cả những chuyện bất ổn gần đây ở Vương Đô.”

“Vâng, thần cũng nghe được như vậy.”

“Cho nên ta không thể để một kẻ như ngươi sống tiếp.”

“——A?”

Klein bối rối.

Trước khi kịp hiểu ra đại hoàng tử vừa nói điều gì, anh bất chợt thoáng nghe thấy sau lưng một tiếng rít, như thể không khí bị thứ gì đó cắt qua.

“!!!”

Có lẽ do đã phải đối mặt với việc bị ám sát tới năm lần, Klein nhào xuống từ trên ghế theo phản xạ, và thành công tránh được việc đầu rời khỏi cổ. Nhưng anh cũng chỉ làm được tới thế mà thôi.

“Ah, ah, aaaaaahhhh!!!”

Kẻ tấn công cũng phản xạ ngay lập tức khi Klein né được. Nhát kiếm thứ hai đổi hướng, và xả một đường sâu hoắm từ vai phải tới tận hông trái của anh. Máu phun ra khi thân thể Klein đổ ập xuống sàn, còn anh thì gào thét trong đau đớn.

“Nếu ngươi đã biết được tới đó mà vẫn không nhìn ra được Hầu tước Laguna sẽ làm gì kế tiếp…” Đại hoàng tử thản nhiên uống nốt tách trà khi Klein giãy dụa trong vũng máu, “Thì hoặc ngươi là thằng ngu thật, hoặc ngươi vốn đã là một kẻ bợ đỡ cho lão già đó từ lâu. Cả hai trường hợp, ngươi đều sẽ kết thúc với việc trở thành con rối trong tay hắn sau khi có được quyền lực từ việc phát triển mỏ bạc này. Tư chất của ngươi trên cương vị lãnh chúa tương đối đáng tôn trọng, Klein von Asgard, nhưng ta không thể mạo hiểm để ngươi sống được.”

“Thật vậy, thưa điện hạ.”

Vị hiệp sĩ trong bộ áo giáp, cận vệ của đại hoàng tử, gật đầu tiếp lời.

Đó là một phụ nữ.

Và không hiểu sao, Klein lại cảm thấy người này vô cùng quen thuộc. Nói đúng hơn… thứ quen thuộc ở đây là đôi mắt của cô ta.

“...Ôi không, mình khiến người này phải trải qua đau đớn trước khi chết mất rồi.”

Giống hệt như năm lần trước——hung thủ lấy mạng Klein nhìn anh với ánh mắt đầy thương cảm.

___________________________________

Ngày 22 tháng 4, năm 500 Vương Lịch.

Tử tước Asgard được thông cáo là đã bị thổ phỉ giết hại trên đường từ Vương Đô trở về. Do không có người thừa kế chức vị lãnh chúa, lãnh thổ Asgard bị sát nhập và đặt dưới quyền kiểm soát trực tiếp của hoàng gia.