“Ừm, đơn kiến nghị của quận phía đông…”

“Đây thưa ngài.”

Phòng làm việc của dinh thự nhà Asgard chắc chắn không thể gọi là sang trọng, nhưng cũng chưa đến nỗi phải gọi là tồi tàn. Bàn giấy hiện tại đang ngồi hai người, một nam một nữ - không cần nói cũng biết một người là Tử tước Klein von Asgard, người còn lại chính là nữ hiệp sĩ xinh đẹp tới từ Vương Đô kia.

“Cảm ơn. À, lát nữa ta duyệt xong cái này thì nhờ cô đem chỗ báo cáo của khu mỏ…”

“Báo cáo đó nằm trong thẩm quyền của tôi nên ban nãy đã đóng dấu rồi thưa ngài.”

“V-Vậy à…”

Nhìn đống giấy tờ cần phê duyệt trên bàn vơi đi với tốc độ chóng mặt, Klein không nhịn được mà thở hắt ra một tiếng.

Brynhildr von Sigrun… Ngay cả khi Trek đã giới thiệu trước, năng lực của cô ta với tư cách một thư ký vẫn vượt xa kì vọng của anh.

“Ta bắt đầu nghi ngờ hiểu biết của chính mình về việc một hiệp sĩ thì làm những việc gì… Không lẽ cô thực ra là người chuyên xử lý công vụ bàn giấy ở Vương Đô?”

“Không thưa ngài. Tôi là hiệp sĩ hộ vệ cho Điện hạ.”

“...Vậy à…”

Có thứ quái gì mà cô ả này không làm được không?

Klein tự hỏi, bởi anh biết bên cạnh là một hiệp sĩ, một vệ sĩ, một thư ký, cô ta còn là một sát thủ lành nghề. Lành nghề như thế nào à? Hỏi bảy cái mạng của Klein nằm trong tay cô ta thì biết.

…Nhưng đó là chuyện của những vòng lặp trước kia. Klein ở dòng thời gian hiện tại không thể biết về những thứ như vậy. Đối với anh hay bất kì người nào khác, Brynhildr chỉ đơn giản là một hiệp sĩ bằng cách nào đó kiêm thêm khả năng của một thư ký thượng thừa, người nhanh chóng chiếm được cảm tình cũng như sự ngưỡng mộ từ Marie và những thuộc cấp khác của Klein… đặc biệt là cô nàng hầu gái. Dù sao với một cô bé vùng quê như Marie, kiểu phụ nữ trưởng thành xinh đẹp và tài giỏi tới từ Vương Đô này chắc chắn là hình mẫu trong mơ.

Klein chắc chắn không thoải mái gì khi chứng kiến những sự tán tụng của cấp dưới dành cho Brynhildr, nhất là khi anh biết nhiệm vụ chính của cô ta khi ở đây là để làm cái gì. Nhưng dù sao cũng có những chuyện Klein không thể kể ra cho người khác được…

“...Đúng là ở đời mà biết ít một chút thì sẽ sống lâu hơn một chút.” Anh lẩm bẩm.

“Ngài cần gì sao?”

“Đừng để ý, ta đọc báo cáo ấy mà.”

Sau vài câu chuyện phiếm trong quá trình làm việc với Brynhildr, Klein biết được rằng cô ta thuộc về một gia tộc Bá tước, và bản thân cô ta cũng được sắc phong Nam tước. Theo quy tắc thông thường thì một người nhà Bá tước sẽ có địa vị tương đương với người đứng đầu của một gia tộc Tử tước, nhưng xét đến việc nhà Sigrun thuộc về trung tâm cầm quyền, địa vị của Klein có thể xem như thấp hơn một chút. Ban đầu Klein đã cố gắng sử dụng kính ngữ khi nói chuyện với Brynhildr, nhưng…

“Không có lãnh chúa nào lại dùng kính ngữ với thư ký của mình cả, thưa ngài.”

…Dạ dày của Klein quặn lên khi cô ta nhìn anh chằm chằm. Nhan sắc của Brynhildr chắc chắn có thể khiến cho bất cứ gã đàn ông nào đổ gục, nhưng phản ứng của anh trước ánh mắt dịu dàng của cô ta chỉ có sự ám ảnh tới rùng mình.

Vì sao?

Vì trong bảy lần chết dưới kiếm của cô ta, thứ cuối cùng mà anh nhìn thấy lúc nào cũng là cái ánh mắt kia…

Tóm lại, không có thêm bất kì một kính ngữ nào xuất hiện sau đó nữa.

Hoàn tất đống giấy tờ cần phê duyệt, Klein dổ gục ra bàn, mệt muốn chết. Khoảng thời gian hiếm hoi mà anh có thể thư giãn chỉ là giấc ngủ ban đêm và buổi sáng thức dậy trước khi tới phòng làm việc. Xét đến lịch ngủ nghỉ bị rút ngắn tới mức thảm thương với tất cả khối lượng công việc tăng thêm dạo gần đây, khoảng thời gian đó thực sự chẳng đáng là bao.

Brynhildr thì có vẻ không mảy may quan tâm điều ấy.

“Cũng tới lúc chuẩn bị đi rồi thưa ngài.” Trong lúc vị lãnh chúa còn đang dặt dẹo nằm gục ra bàn, cô thư ký thờ ơ tới thông báo cho anh lịch trình công việc tiếp theo, “Ngài có hẹn ăn tối với đại diện của các thương đoàn ở một nhà hàng trong thành phố.”

“À, đúng rồi… Trek cũng có mặt nhỉ, vừa hay thuốc đang sắp hết.”

Brynhildr cũng đang sống trong dinh thự nhà Asgard như những hầu cận của Klein. Điều này có nghĩa là anh có thể bắt gặp cô ta bất cứ lúc nào, bao gồm trên đường tới phòng ăn sáng hay lúc sắp sửa vào nhà tắm. Chỉ nhìn thấy cô ta cũng đủ làm Klein căng thẳng, và nó chắc chắn không tốt cho cái dạ dày của anh một chút nào.

Mỗi lần như vậy Klein đều cảm thấy may mắn vì đã tính trước mà đặt thuốc dạ dày số lượng lớn từ Trek Sleuth.

◇ ◇ ◇

“Các quý ông, cho phép ta bày tỏ sự vinh hạnh khi được tiếp đón các vị.”

Ở chỗ ngồi phía đầu chiếc bàn dài, Klein đứng dậy và trịnh trọng chào hỏi.

Người đang ngồi trong phòng ăn đặt riêng của nhà hàng này, đều là chủ tịch của các thương đoàn lớn hoạt động tại Vương Đô.

Cách đây bốn tháng, Klein còn lâu mới có cơ hội gặp những kẻ tai to mặt lớn cỡ này. Xét về địa vị, những thương nhân như bọn họ vẫn xếp dưới quý tộc như anh, nhưng đó chỉ là về hình thức mà thôi. Sức mạnh kinh tế trong tay đám người kia là đủ để có thể nhìn một Tử tước nhà quê như anh bằng nửa con mắt… tất nhiên, ấy đã là chuyện trước khi Asgard nắm trong tay mỏ bạc cũng như sự ủng hộ của hoàng gia.

“Tử tước xin đừng nói vậy, phải là vinh hạnh của chúng tôi mới đúng. Nhìn Asgard hiện giờ, mấy kẻ làm ăn như chúng tôi cho dù có bò cũng phải bò tới cho bằng được, ngài tiếp đón như thế này chính là đã quá tử tế rồi.”

“Ha ha, ngài chủ tịch đây đúng là khéo ăn khéo nói.”

“Không không, Tử tước thử đi hỏi những người còn lại mà xem, anh em chúng tôi có ai nhìn thấy trị trường những tháng gần đây ở Asgard mà không chảy nước miếng đâu.”

Sau chuyến đi tới Vương Đô của Klein, tiềm lực Asgard xem như đã một bước lên trời.

Mỏ bạc là một chuyện, hoàng gia ủng hộ là một chuyện, số lượng lớn dân nhập cư đổ vào là một chuyện–––nhưng quan trọng nhất là, đất ở Asgard vốn rất nhiều, kể cả đất chưa khai hoang lẫn đất không được sử dụng trong thành phố. Một lãnh địa chưa phát triển như nơi này, người bản xứ chủ yếu là nông dân, ngoại trừ nhà cửa ruộng vườn thì không dùng tới quá nhiều đất đai làm gì hết. Kết quả là những kẻ đến sớm nhất sẽ có khả năng sở hữu mặt bằng kinh doanh với cái giá cực hời, kể cả khi nó đã tăng lên rất nhiều so với trước đây.

Thêm vào đó là sự mới lạ của việc đổ hàng hoá vào một vùng trước nay không có quá nhiều hoạt động giao thương, hiển nhiên tất cả các loại hàng hoá đều bán chạy.

Những người ngồi trong phòng hiện tại đều là các thương nhân lọc lõi, mũi thính vô cùng, làm gì có chuyện bỏ lỡ một cơ hội trời cho như thế.

“Ha ha… Nhưng cũng mong các vị ghìm tay một chút, Asgard trước giờ vốn là một vùng quê nghèo, ta cũng không có nhiều kinh nghiệm đàm phán kinh doanh.”

“Tử tước lại khiêm tốn nữa rồi. Tới giờ còn ai là không biết ngài Klein có tài hùng biện trời sinh, dùng đúng một cuộc diện kiến với Bệ hạ mà thay đổi được tương lai của cả vùng Asgard.”

Câu chuyện về chàng Tử tước trẻ tuổi, không quan hệ, không quyền lực, không chỗ chống lưng, trong vòng một tuần ở Vương Đô lần lượt gặp mặt hoàng đế và hoàng tử, dùng ba tấc lưỡi thu về sự ủng hộ hết mực của hai người đứng trên cả vạn người này… rất nhanh đã được lan truyền trong vương quốc. Chi tiết thì hiển nhiên sẽ có chỗ được thổi phồng, nhưng tựu chung lại có thể quy về hai điểm - thứ nhất là tài ăn nói của Klein, thứ hai là việc anh vì nghĩ cho sự thịnh vượng của quốc gia mà không tham tài phú. Cho nên một nửa số người nghe câu chuyện này trầm trồ nói Klein là lãnh chúa tài ba nhìn xa trông rộng, nửa còn lại tấm tắc khen ngợi anh là một quý tộc trung thành vì dân vì nước. Klein dĩ nhiên biết danh tiếng ấy có lợi cho Asgard ra sao, anh cũng chưa ngốc tới mức đi giải thích rằng cái đề xuất kia của mình chỉ là ngoại giao quỳ gối, là đang lạy lục xin người ta tha mạng.

Còn về phần cuộc nói chuyện với đại hoàng tử, ba lần chết hai, riêng khoản này Klein tự cảm thấy mình nên được hưởng một chút công nhận cho xứng đáng, dù sao không phải ai cũng dám đi đàm phán với kẻ điên…

Cho nên Klein rất thoải mái đón nhận lời tán tụng từ đám chủ tịch thương đoàn, sau đó đi thẳng vào vấn đề công việc: “Thương đoàn Sleuth mới đây đã chuyển nốt số thiết bị khai thác cuối cùng từ mỏ bạc của hoàng gia tới. Ta đã xem qua số lượng, cảm thấy có thể mở thêm một khu mỏ thứ ba.”

“Tử tước dự tính quy mô ra sao?”

“Cũng tương đương hai khu mỏ trước.”

Thợ thủ công có sẵn ở Asgard rất ít, kinh nghiệm chế tác đồ bạc thì hoàn toàn là con số không tròn trĩnh. Kể từ khi hai khu mỏ đầu tiên đi vào hoạt động, Klein chỉ có thể cho đúc bạc thỏi sau đó bán ra các vùng lãnh địa xung quanh, mà chủ yếu là vùng Jotunn của nhà Bá tước Phương Nam.

Tuy nhiên, việc triển khai khu mỏ thứ ba này sẽ đánh dấu một bước tiếp theo cực kì quan trọng - một khi nắm trong tay đủ lượng bạc dự trữ cũng như hoàn tất đào tạo nhân công, Asgard sẽ có thể chính thức đúc tiền.

“Lợi nhuận từ bạc thỏi vẫn đang là rất tốt, nhưng để duy trì hoạt động của ba khu mỏ thì sẽ còn cần một lượng vốn nhiều hơn nữa. Sau cuộc gặp mặt này, ta hi vọng các vị tiếp tục đẩy mạnh đầu tư vào việc phát triển Asgard.”

“Vâng, đây là dự định của chúng tôi về tỉ lệ cổ tức trong tương lai, mong Tử tước xem xét.”

“Xem ra các vị cũng đều đã có câu trả lời rồi… Rất tốt.”

Cuộc gặp mặt trong bữa trưa ngày hôm nay, nói là để xác nhận thì đúng hơn là bàn bạc. Klein chưa từng giấu diếm ý định muốn thu hút đầu tư vào Asgard, các vị chủ tịch thương đoàn hiển nhiên cũng đánh hơi được điều này từ cách xa cả dặm, cho nên đã bàn bạc với nhau và thảo ra một dự án đầu tư chung từ trước khi đến đây rồi. Việc duy nhất còn lại chỉ là chờ anh kí vào văn bản.

Đọc qua một lượt bản kế hoạch được trình bày hết sức mạch lạc, Klein gật đầu thoả mãn: “Được, cứ theo ý các vị đi.”

“...Ngài không muốn thương lượng gì về phân chia lợi nhuận sao?”

“Ta cho rằng đây là một con số hợp lý. Cuộc làm ăn tốt là cuộc làm ăn mà tất cả các bên đều có lợi.” Klein nhún vai, “Không phải ta đã nói sao? Ta không có kinh nghiệm đàm phán kinh doanh.”

Tỉ lệ mà các thương đoàn kia đưa ra, hiển nhiên có thể tốt hơn một chút. Chừa lại một khoảng không gian nhất định cho việc mặc cả gần như là điều hiển nhiên trong những cuộc đàm phán làm ăn. Nhưng Klein không cho rằng mình có năng lực để thực hiện cái cuộc đàm phán đó. Giống như anh tự thừa nhận, Klein chưa từng làm những việc thế này trước đây, trong khi đối phương đều là những con cáo già lọc lõi thương trường.

Không việc gì phải dấn thân vào một trận chiến không thể thắng.

Cái cách mà Klein thoải mái chấp nhận tỉ lệ mà họ đưa ra, ngược lại dường như còn rất có phong thái hào sảng của lãnh đạo. Thay vì kì kèo nhằm có thêm vài phần trăm lợi nhuận, không bằng khiến cho những vị chủ tịch này nể phục thêm một chút, để bọn họ kiếm được nhiều tiền hơn một chút, bọn họ cũng sẽ ra sức làm việc để phát triển Asgard nhiều hơn.

“Cho phép tôi được nói thật, tôi cũng không nhìn ra được là ngài đang tự tin hay liều lĩnh…”

“Yên tâm, ít nhất ta có thể đảm bảo rằng các vị không phải đang làm ăn với một tên lãnh chúa hạng ba thiển cận.”

Tất nhiên, không đàm phán không có nghĩa là để yên cho những người kia muốn làm gì thì làm.

Klein đã đọc qua hết các điều khoản. Nếu một thương đoàn nào đó thực sự không biết thân biết phận mà muốn chiếm lợi một cách quá đáng, anh hoàn toàn có thể khiến cho bọn họ không làm ăn nổi ở đây. Bớt đi một vài đặc quyền kinh doanh, sau đó lại hỗ trợ cho đối thủ của bọn họ một chút… trong một thị trường nóng như Asgard hiện tại, bấy nhiêu người giành nhau một chiếc bánh, bất cứ thương đoàn nào cũng sẵn lòng hất cẳng một kẻ xấu số ra ngoài nếu như được lãnh chúa bật đèn xanh. Địa vị của anh cho phép sở hữu những quyền lực đó. Klein có thể không có kinh nghiệm trong giới làm ăn, nhưng những thứ như hối lộ, gian lận thầu khoán hay giao dịch cửa sau, đối với một lãnh chúa đều không phải là điều gì xa lạ.

Hơn ai hết, anh nhận thức được bản thân đang nắm giữ những con bài ít ỏi nào, và mỗi bước đi đều phải cẩn thận ra sao.

“...Nhắc mới nhớ, tôi vừa có được một bức tranh cổ, có lẽ sẽ rất hợp với tư dinh của Tử tước.”

“Phải rồi, thương đoàn chúng tôi cũng vừa nhập về một số đồ gốm từ phương Bắc, đều là kiệt tác của các thợ thủ công nổi tiếng. Mong Tử tước nhận xem như là chút tấm lòng.”

“Ồ, vậy cảm ơn ý tốt của các vị.”

Những tay thương nhân kia hiển nhiên cũng hiểu được giá trị lẫn ý nghĩa đằng sau sự thoải mái của Klein. Người ta đã hết sức hào phóng mà đồng ý với dự thảo đầu tư như vậy, bọn họ hiển nhiên cũng cảm thấy cần đưa ra chút quà cáp, coi như là minh chứng cho mối quan hệ hợp tác đôi bên. Mấy món quà giá trị đều rất vừa vặn, không tính là hối lộ, cho dù Klein có nhận thì bọn họ cũng không có gì để gọi là nắm thóp được anh, miễn cho việc xảy ra tình huống khó xử sau này. Ngược lại nếu như anh khăng khăng từ chối mới là gây ra tiếng xấu, dù sao cũng không ai thích làm việc cùng một lãnh chúa quá cứng nhắc.

…Kinh nghiệm nói trên hiển nhiên không phải một mình Klein ngộ ra được, phần lớn trong số đó là từ những cuộc nói chuyện - nói đúng hơn là bài giảng - của Brynhildr. Đúng vậy, cô nàng hiệp sĩ kiêm sát thủ kiêm thư ký nhìn như cái gì cũng biết kia, thực sự là cái gì cũng biết…

“Sao cũng được, học thêm vài điều là tốt, tất cả đều nhằm mục đích sinh tồn thôi.”

Hài lòng khi thấy mọi thứ đều diễn ra suôn sẻ, Klein cầm lấy chiếc ly thuỷ tinh sang trọng và thoái mái uống một hơi cạn sạch.

Quả nhiên là rượu hảo hạng, mùi vị không chê vào đâu được. 

Với nguồn hàng hoá không ngừng đổ vào Asgard trong những tháng gần đây, không riêng gì thực phẩm, ngay cả chất lượng của rượu cũng được tăng lên rất nhiều lần.

Vui vẻ thưởng thức rượu ngon, Klein tiếp tục bữa tối cùng các chủ tịch thương đoàn, với những câu chuyện về vô số cơ hội làm ăn đang chờ phía trước.

◇ ◇ ◇

“...Ay da.”

Đêm hôm đó, bụng của Klein đột nhiên cảm thấy đau âm ỉ.

“Ngài Klein? Sao vậy ạ?”

“À, Marie… chắc là ban nãy anh ăn hơi nhiều, bụng dạ tự dưng lại dở chứng ấy mà. Ban nãy em đã đi lấy thuốc dạ dày từ chỗ Trek đúng không, đem cho anh một ít.”

“Vâng!”

“Ai ui, đau đau đau… tệ thật chứ, chắc lại là do làm việc quá sức đây mà.” Nhìn theo cô hầu gái hối hả chạy ra ngoài lấy thuốc, Klein ôm bụng nhăn nhó. “Có khi từ mai phải dồn công việc cho Brynhildr gánh giùm nhiều hơn chút, nhỡ chẳng may mà lăn ra chết rồi phải quay lại bốn tháng thì tức điên lên mất thôi… Trời ạ, nếu phải quay lại thật thì ước gì có thể quay về cái thời điểm nào gần gần chút, ít ra cũng làm xong cái gì đó rồi…”

Đầu óc lơ mơ do đau bụng và thiếu ngủ, Klein còn đang lẩm bẩm như người nói mê thì Marie đã mang thuốc và nước quay lại. Uống thuốc xong, anh nằm vật ra giường và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Sau đó, Klein không bao giờ tỉnh lại.

_______________________________________

Ngày 22 tháng 8, năm 500 Vương Lịch.

Tử tước Klein von Asgard qua đời trên giường ngủ, đánh dấu sự kết thúc cho lịch sử 500 năm cai trị của nhà Asgard. Lãnh địa này sau đó được sát nhập và đặt dưới quyền kiểm soát trực tiêp của hoàng gia.