Mọi thứ đều bắt đầu từ sự quan sát.
Đó là điều mà Shinomiya Akira, hay còn gọi là Shino, luôn tin vào.
Hầu hết nhận thức của con người về môi trường xung quanh đều đến từ thị giác. Và theo một số giả thuyết thì con số đó có thể lớn tới 80, hoặc thậm chí là 90 phần trăm.
Vì thế, nếu bạn cần biết về vật gì đó, thì việc đầu tiên bạn cần làm chỉ có một mà thôi.
Và đó là “quan sát”.
Phải mục kích mới tin. Trăm nghe không bằng một thấy.
Nếu suy nghĩ kĩ thì có lẽ bạn sẽ cho rằng đó chỉ là nói quá mà thôi, nhưng chắc chắn rằng, tất cả những ai đang sống trong xã hội ngày nay đều biết rằng câu tục ngữ này là toàn toàn đúng.
Thị giác quan trọng thế đấy. Các giác quan còn lại của con người - vị giác, khứu giác và xúc giác, đều kém xa về tốc độ tiếp nhận thông tin của mục tiêu so với thị giác.
Vì vậy, Shino quan sát.
Bên trong ống thông gió.
Nhòm vào phòng của một cô gái.
"............"
Trong khi cố thở thật khẽ, cậu nhìn xuống căn phòng nằm dưới tấm lưới kim loại của ống thông gió.
Đó là một căn phòng rộng rãi, trông giống như của một khách sạn cao cấp vậy. Sàn nhà thì sạch không tì vết, mà thay vào đó là một chiếc giường lớn có mái che, cộng thêm một chiếc kệ có thiết kế cầu kỳ với đồ chơi nhồi bông và những món đồ trang trí nhỏ được chất đầy trên nóc.
Chắc chắn người dọn dẹp căn phòng này là một ai khác chứ không thể là chủ nhân của nó được. Nếu không được chủ nhân căn phòng cho phép thì cô ấy không thể tự ý vứt bỏ đồ vật trong quá trình dọn dẹp được, vì thế nên cô mới chất đồ lên nóc kệ, khiến cho nó trông y hệt như một chiếc bánh kem sinh nhật.
“- hưm hưm hưm, hưm hưm hưm.”
Trong khi Shino đang quan sát, một cô gái miệng ngâm nga hát một cách dở tệ lọt vào tầm mắt cậu.
Mái tóc mỏng dài đã nhuộm của cô được buộc thành hai bím. Khuôn mặt trắng bệch của cô được che bằng tóc mái, tuy nhiên, đôi đồng tử của cô lại có sắc đỏ như máu.
Cô ấy cao khoảng hơn 140cm. Nếu Shino nhớ không nhầm thì cô ta tầm khoảng 17 hoặc 18 tuổi gì đó. So với những bạn nữ đồng trang lứa thì thân hình cô khá nhỏ nhắn. Tay chân thon thả rất cùng với cơ thể mảnh khảnh khiến cho cô trông như chỉ cần chạm nhẹ thôi là sẽ vỡ tan ra vậy.
Tuy nhiên, cơ thể mảnh mai trông như của một tiểu thư cành vàng lá ngọc ấy lại đang khoác trên mình một bộ đồng phục trắng của những người có trách nhiệm phòng thủ thành phố. Ngoài ra cô còn mặc thêm một chiếc áo khoác ngoài được tô điểm bằng hai chiếc cầu vai lớn nữa.
- Tenkawa Maihime.
Shino nhớ lại tên cô gái để xác nhận.
Đúng vậy - người đứng đầu Đô Thị Phòng Vệ Kanagawa, Tenkawa Maihime.
Tên của cô gái được mệnh danh là người mạnh nhất thành phố.
- và cũng là tên của người mà Shino phải giết.
“Hưm hưm hưm.”
Shino tiếp tục quan sát và cô gái vẫn tiếp tục ngân nga, rồi cô cởi chiếc áo khoác ngoài ra và treo lên giá. Tiếp đến, cô lần lượt tháo từng chiếc khuy áo của bộ đồng phục.
Chắc hẳn là cô đang định thay sang thường phục. Cô cởi chiếc áo vét, rồi nới lỏng cà vạt, và cuối cùng cô đặt tay lên chiếc khuy của áo sơ mi.
“……!”
Shino căng to mắt, cúi thấp người xuống và áp sát mặt vào tấm lưới kim loại của ống thông gió.
Đúng rồi đấy, chẳng có cơ hội nào tốt hơn để ngắm nhìn cơ thể khỏa thân của Tenkawa Maihime ở khoảng cách gần như thế này đâu.
Thế nhưng, những suy nghĩ hiện lên trong đầu Shino lúc này có lại đôi chút khác biệt so với một học sinh đang ở tuổi dậy thì bình thường.
“…bắp tay, cẳng tay, tất cả đều dưới trung bình. Đúng là khó tin khi mà những cánh tay ấy lại có sức mạnh lớn đến thế đấy.”
Shino hạ giọng lẩm bẩm, tránh để bị Maihime phát hiện.
“A, mình quên mất!”
Dường như vẫn chưa nhận ra sự hiện diện của Shino, cô đột ngột thốt lên sau khi cởi áo khoác và váy rồi bước về phía tủ đồ trong khi chỉ mặc độc trên mình mỗi bộ đồ lót.
“………”
Shino nheo mắt lại rồi nhìn chằm chằm vào ngực (đúng hơn là cơ ngực) và mông (thật ra là chuyển động của cơ đùi kể từ phần mông xuống) của cô.
Maihime vùi đầu vào tủ quần áo và xoay qua xoay lại một lúc, rồi cô lấy ra bộ thường phục và trải nó lên trên giường.
“Hưm hưm.”
Rồi cô lại tiếp tục ngâm nga hát và đặt tay lên móc khóa phía trước của áo ngực.
“- ôôôô.”
Shino vô tình nhướn người về phía trước.
Ngay lúc đó.
“…hử?”
Chỗ tay cậu đang chống bỗng nhiên phát ra tiếng cót két, và rồi chiếc đinh ốc cố định tấm lưới bị lỏng ra khiến cho Shino rơi thẳng xuống ngay trước mặt Maihime.
“Ahh!?”
Bị sự kiện bất ngờ vừa rồi dọa, Maihime hét lên.
Chuyện này cũng dễ hiểu mà thôi. Dù sao thì, vừa có một người rơi thẳng xuống phòng cô mà chả báo trước gì cả cơ mà.
“……”
Nhưng trái ngược với phản ứng của cô, Shino vẫn bình tĩnh chấn chỉnh lại tư thế.
Tất nhiên, đó là chưa kể đến việc cậu có chút run rẩy. Dù sao thì đối phương cũng là người mạnh nhất trong thành phố cơ mà. Thế nên chỉ cần cậu sơ sẩy một chút thôi là sẽ mất mạng ngay.
Tuy nhiên, nếu để cho để cho đối phương thấy sự căng thẳng của cậu có thể thì cô ta sẽ nghi ngờ cậu mất. Trong khi vẫn còn bối rối, Shino cố gắng điều chỉnh nhịp thở và trưng ra bản mặt như thể chưa có chuyện gì xảy ra để tránh bị Maihime phát hiện.
“C-Cậu đang làm gì thế…?”
Maihime nói, vẫn chưa hoàn hồn, rồi cô mở to mắt, vớ lấy bộ thường phục và khum vai trong khi cố gắng che cơ thể lại. Dường như phải mất một nhịp thì cô mới nhận ra rằng là mình đang bán khỏa thân. Khuôn mặt cô nàng lập tức ửng đỏ lên.
“Khoan. Bình tĩnh đã nào.”
Shino dang hai tay ra để trấn an Maihime trong khi vẫn giữ nguyên biểu cảm trên mặt.
Rồi cậu nói một cách thản nhiên.
“Tôi bị lạc. Và khi nhận ra thì tôi đã thấy mình ở trong ống thông gió rồi. Tôi không có làm gì đáng ngờ đâu.”
Và rồi, đôi mắt sững sờ của Maihime mở to ra.
“- ồ, ra thế.”
Cô thở phào đầy nhẹ nhõm.
“Trời ạ, đáng ra cậu phải cận thận hơn mới phải chứ. Tự nhiên từ đâu rơi xuống làm tôi giật cả mình, mà như thế cũng nguy hiểm lắm đấy.”
“Xin lỗi, lần sau tôi sẽ cẩn thận hơn.”
“Ừm…a, lối ra đằng này.”
“Ừm hứm. Gặp lại cậu sau.”
Shino khẽ gật đầu, lẳng lặng đứng dậy rồi chậm rãi bước về phía cửa ra.
Và ngay khi mới mở cửa, cậu liền chạm mặt với một cô gái đeo kính đang định vào phòng.
“Kya.”
Ngay khi đang định gõ thì cánh cửa đột nhiên mở ra làm cho cô giật mình. Cô gái khẽ hét lên.
“Xin thứ lỗi.”
Cậu nói cộc lốc rồi lách qua người cô và đi vào hành lang.
Cô gái có vẻ bàng hoàng một hồi…nhưng ngay lập tức, cậu liền nghe được cuộc đối thoại của cô với Maihime.
“Ư-ưmmm, người vừa rồi…”
“À, đúng rồi, cậu ta bị lạc và vô tình đi vào ống thông gió ấy mà.”
“Ờmmm…cậu đang mặc gì thế?”
“Hửm? Tớ đang định thay quần áo. Mà quan trọng hơn, tấm lưới này còn sửa được không? Lúc nãy cái ốc vít nó bị rơi ra.”
“Ờ, ừm, chắc là…”
“Hử?”
Vài giây sau.
Đầu tiên cậu nghĩ rằng là mình nghe được tiếng sột soạt của quần áo, và ngay sau đó là một Maihime với khuôn mặt đỏ như gấc lao đến từ phía sau.
“Khoan. Bình –“
“Uaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaah!”
Maihime gào lên như một con mãnh thú và đấm vào mặt cậu.
“Ưưư…”
Khi mở mắt lần tiếp theo, thứ đầu tiên lọt vào tầm mắt cậu là trần nhà của một căn phòng quá đỗi quen thuộc.
“Ồ, cậu tỉnh rồi à?”
Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai cậu. Shino quay đầu lại và thấy một cô gái với mái tóc buộc đuôi ngựa đang ngồi đó.
Rindou Hotaru. Cô cũng là một đặc vụ được gửi đến đây giống như Shino.
“Hotaru.”
“Ơn trời. May mà cậu vẫn chưa mất trí nhớ.”
Hotaru đáp lại với giọng giễu cợt.
Shino từ từ chống người dậy. Cậu đặt bàn tay mình lên một bên má đang đau đớn một cách kì lạ và thấy nó đã được băng bó bằng một đống băng gạc dày cộm.
“Đã bảo làm như thế là quá liều lĩnh mà. Cứ bất cẩn mà tiếp cận mục tiêu như vậy thì nguy hiểm lắm đấy.”
Hotaru nói với giọng đầy khiển trách khiến cho Shino nhớ lại rằng cô đã phản đối việc cậu tiếp cận Maihime ngay từ đầu.
Cô ấy cũng có lý thật. Không, nếu đây là tình huống bình thường thì đó đã là phương án tối ưu nhất rồi.
Nhưng với công việc lần này thì không thể áp dụng những thường thức như thế được. Shino chậm rãi lắc đầu. Trời ạ, Hotaru thở dài.
“Có chết thì tôi cũng mặc kệ đấy nhé.”
“Đừng có nói thế chứ. Mạo hiểm như vậy cũng đáng mà. Đúng như tôi nghĩ, cần phải quan sát cô ta từ khoảng cách gần. Vả lại –”
“Vả lại?”
Hotaru nghiêng đầu về một bên. Shino lấy tay ấn vào đống bông gạc đang dính chặt trên má cậu và nói tiếp.
“Đúng là cô ta rất sợ việc bí mật của mình bị lộ ra cho người khác biết. Với cả đòn tấn công kia nữa – chắc chắn cô ta là một người cực kì nguy hiểm.”
“Ừmm…mm.”
Ngay khi Shino vừa dứt câu với vẻ mặt nghiêm túc, không hiểu vì sao mà mồ hôi lại lấm tấm chảy trên má Hotaru.