“Sao Chức nữ”
Khi đang xem số đặc biệt của một cuốn tạp chí do một cuộc thi chụp ảnh chân dung phát hành thì một tác phẩm nổi bật hơn hẳn so với những bài dự thi khác đã lọt vào tầm mắt tôi.
Khác với những bức ảnh tuyệt đẹp khác được chụp rất cầu kỳ, bức ảnh với cái tên của ngôi sao sáng nhất trời đêm ngày hè vốn được chụp trong nhà này lại không có lấy một ngôi sao nào cả. Ở giữa bức ảnh chỉ gồm có một cô gái đang nhìn thẳng vào ống kính với ánh dương buổi chiều tà lấp loé sau lưng.
Nếu đem đặt cạnh những tác phẩm khác thì có thể thấy rõ rằng người đã chụp tấm ảnh này khá là nghiệp dư, bóng hình của cô gái hoàn toàn bị nhoè đi và phần ánh mặt trời buổi hoàng hôn thì hơi bị dư sáng.
Nói thẳng ra thì là không có tí kĩ thuật nào cả. Theo lẽ thường mà nói thì chẳng lý nào mà bức ảnh này lại có thể chiếm được một vị trí trong quyển tạp chí như này.
Nhưng mà ngẫm lại thì, tôi đã bị bức ảnh này thu hút mất rồi.
Cô gái ở giữa tấm ảnh đang cố hết sức để gượng cười dù cho hai hàng nước mắt đang lăn dài trên má, như thể cô muốn khắc thật sâu niềm hạnh phúc của mình vào trong lòng.
Trong nhiều năm qua, tôi đã xem qua biết bao nhiêu tấm ảnh, thưởng thức vẻ đẹp của bao nhiêu tấm hình, nhưng dù vậy, một người dày dặn kinh nghiệm như tôi đây vẫn chưa từng thấy một tác phẩm nào có thể nắm bắt được bản chất của việc “nhiếp ảnh” một cách chuẩn xác đến như vậy.
Người nhiếp ảnh gia chắc hẳn vì không muốn bỏ lỡ khoảnh khắc này mà đã vội vàng bấm máy, nếu không thì bức ảnh đã không bị nhoè như vậy. Nhẽ ra, nếu muốn có được những bức ảnh đẹp thì bạn phải chọn những vị trí yên tĩnh và hoàn toàn tập trung vào việc chụp.
Vì thế nên nếu chủ đề của cuộc thi là “khoảnh khắc chủ thể toả sáng rực rỡ và xúc động nhất” thì bức ảnh này chắc chắn đã ẵm giải nhất rồi.
Chắc chắn người nhiếp ảnh phải là một người rất thân với cô gái ở trong hình, lúc nào cũng ở bên mới có thể bắt trọn được khoảnh khắc rực rỡ như thế này. Nếu so với những đứa trẻ cùng tuổi thì nụ cười đầy kín đáo cô gái này cũng chẳng có gì nổi bật, thế nhưng, chắc chắn rằng có ý nghĩa sâu xa nào đó đang ẩn giấu đằng sau bức hình này.
Họ đã trao nhau những lời gì tại nơi chụp ảnh? Chuyện gì đã xảy ra với hai người họ trước khi bức ảnh này được chụp? Tôi thực sự rất tò mò.
Do ý nghĩ đó cứ lởn vởn mãi trong đầu nên tôi đã nhờ toà soạn giúp mình liên lạc với tác giả của bức ảnh.
── có vẻ đó là một nam sinh cao trung, 17 tuổi.
Thật khó tin rằng một học sinh cao trung lại có thể chụp được một bức ảnh có thể khiến người ta ồ lên kinh ngạc như vậy. Lúc bằng tuổi cậu ta, tôi chỉ có thể tạo ra những bức ảnh chỉ đủ để miêu tả vẻ đẹp bề ngoài của chủ thể mà không hề có chút chiều sâu nào.
Bằng cách tận dụng danh tiếng của mình với tư cách là một nhiếp ảnh gia, tôi đã được nghe cậu ta kể hết lại mọi chuyện.
Khi tôi gọi, cậu ta nhấc máy rất nhanh. Cậu kể lại những gì đã xảy ra giữa cậu và cô gái trong ảnh trong suốt hai tháng qua bằng một giọng điệu vô cùng vui tươi.
Và cuối cùng, cậu chốt lại bằng một câu.
“Tôi sẽ không bao giờ đụng vào máy ảnh thêm lần nào nữa.”