Ngoại truyện 2: Sự tồn tại của đức hạnh.

(Góc nhìn của Syl)

Dịch: MeoRung

Biên Tập: MeoRung

---

“Fuu.”

Sau khi gửi thú khế ước cho Takumi-san, ta thở dài một hơi và ngồi lên ghế sofa nghỉ ngơi.

Ta cảm thấy nhẹ nhõm vì chuyện này sẽ giảm bớt gánh nặng cho Takumi-san.

Một nhân loại đã bị tôi giết chết.

Một linh hồn không thể vào luân hồi.

Mặc dù ta không cố ý làm chuyện đó, nhưng dù sao đây cũng là một tai nạn do ta gây nên. Với tư cách là một người đã làm ra chúng, ta đã chuẩn bị tâm lý để nhận lấy những lời trách móc chửi rủa, và cả những yêu cầu vô lý của cậu ta.

Tuy nhiên, cậu ta lại có thể giữ được thái độ bình tĩnh, và hỏi về chuyện sau này của mình. Cậu ta thực sự là một thanh niên có triển vọng đó chứ.

Do đó, ta đã đặt hy vòng vào cậu ta.

Nếu như cậu ta--

◇ ◇ ◇

“Những đứa con của Thủy Thần.”

Hai đứa trẻ của Takumi-san tên là Allen và Elena.

Cha của chúng là một trong những vị thần giống ta, Windell. Còn mẹ của chúng là một phụ nữ nhân loại ở Aetherdian. Đáng tiếc, mẹ của chúng đã chết ngay sau khi sinh ra chúng.

Đúng như ta nghĩ, cơ thể của người mẹ không thể chịu đựng được việc sinh ra con của thần được. Vẫn may mắn là những đứa trẻ có thể xuất sinh an toàn.

Bọn nhỏ được thừa hưởng rất tốt những nét đặc trưng của Thủy Thần.

Chúng được thừa hưởng mái tóc xanh dương và đôi mắt màu vàng, nhưng vấn đề ở đây là sức mạnh của chúng. Những đứa nhỏ kia đang che giấu một sức mạnh đáng sợ.

Khi còn là em bé, bản năng của chúng đã thức tỉnh và phá hủy những thùng hàng để tự vệ bản thân. Nhờ vậy mà phần lớn sức mạnh của chúng đã chìm vào ngủ say.

N? Ngươi hỏi một đứa trẻ liệu có thể được sinh ra giữa thần và người không à?

Nếu ta trả lời giữa có và không… Thì có thể. Tuy nhiên, xác suất thành công chỉ là một phần trăm tỷ. Hơn thế, việc bọn nhỏ có thể thừa hưởng quyền năng của thần lại thấp hơn nữa.

Do đó, Allen và Elena là một tồn tại rất hiếm.

Do sức mạnh của chúng vẫn chưa được thức tỉnh, nên ta cảm thấy nhẹ nhõm vì chúng không chạy loạn lung tung.

Mặc dù vậy, chúng vẫn đang ở trong trạng thái có thể bạo tạc bất kỳ lúc nào… Nếu chuyện đó xảy ra, thị trấn, quốc gia lân cận,… không, thậm chí cả Aetherdia cũng sẽ gặp nguy hiểm.

Chúng đang trong trạng thái như vậy đó.

Tuy nhiên, ta là Phong Thần.

Còn bọn nhóc là con của Thủy Thần. Ngay cả khi thế giới gặp nguy hiểm, ta cũng không thể tham gia được.

Theo thường lệ thì, con của Thủy Thần sẽ được đưa đến Nhờ Thờ và mọi chuyện sẽ được giải quyết êm xuôi.

Giải quyết một cách êm xuôi!

Tuy nhiên… Cái tên kia!

Tên ngốc Thủy Thần đó!

Vào thời điểm dầu sôi lửa bỏng này, hắn ta lại đi hưởng tuần trăng mặt với một vài phụ nữ tại một chiều không gian khác. Kể từ đó, ta chưa thấy hắn quay lại lần nào cả.

Ông đi đâu thế! Ít nhất cho tôi biết ông đi đâu đi chứ!~ Baka~!

Rất có thể hắn đã đã mê mệt phụ nữ Aetherdia đến nỗi không biết con của mình đã được sinh ra.

Đừng có mà dính vô phụ nữ nữa mà hãy làm chuyện mà mình nên làm đi! Thật đáng buồn! Những hầu cận của Thủy Thần thật đáng thương.

Nhưng hầu cận của Thủy Thần đã nhận biết sự ra đời của bọn nhỏ. Tuy nhiên, với tư cách là hầu cận của hắn ta, họ không có quyền đi cùng với con của Thủy Thần.

Khi mẹ qua đời, chúng trở thành trẻ mồ côi, và bị tên chủ nhà khốn nạn kia bán cho thương buôn nô lệ. Chúng bị nhốt trong một căn hầm tối tăm hàng tháng trời, và không thể làm gì khác ngoài đứng nhìn cả.

Vào những lúc nhói lòng này, ta đã gặp Takumi-san.

Cậu ta đã trở thành hầu cận của ta, hầu cận của Phong Thần, nhưng cậu ta lại sống ở Aetherdia với tư cách là một người bình thường. Nếu cậu ta gặp bọn nhỏ với tư cách là một người bình thường, thì sẽ không xâm phạm vào hiệp định. Do đó, ta đã bàn giao chuyện này cho Takumi-san.

Chuyện tiếp theo thì không cần phải kể.

Không cần giải thích cho cậu ta bất cứ chuyện gì cả, nếu chuyện xảy ra đột ngột thì lương tâm cậu ta không cho phép bỏ mặc bọn trẻ. Có thể nói ta đã lợi dụng cậu ta, nhưng không còn cách nào khác cả.

Đúng như ta nghĩ, cậu ta không thể nào để bọn nhỏ một mình được. Cậu ta đã bắt đầu chăm sóc chúng.

Hai đứa nó ôm lấy Takumi-san ngay lập tức. Mặc dù mọi thứ đều diễn ra theo đúng kế hoạch của ta, nhưng ta vẫn không khỏi cảm thấy tội lỗi.

『Vậy là tôi đang bị thần lợi dụng à?』

Khi cậu ta nói thế, tôi không thể phản bác lại được…

『Nói thật thì, nếu như ngay từ đầu ngài nói thẳng ra cho tôi biết thay vì bày mưu lập kế thì tốt hơn đó.』

Ta thật sự xin lỗi. Đúng rồi, huh… Takumi-san chắc chắn sẽ chăm sóc cho bọn trẻ nếu ta giải thích rõ tình hình cho cậu…

『Không sao đâu. Đổi lại khi tôi gặp khó khăn, tôi có thể dựa vào ngài mà đúng không?』

『Đúng vậy! Ta sẽ không bận tâm dù chuyện đó có bé nhỏ đến cỡ nào. Xin hãy liên hệ với ta bất cứ lúc nào nhé!』

『Tôi hiểu rồi. Sau này tôi sẽ trông cậy vào ngài. Hẹn gặp lại.』

--Tuy cậu đã nói vậy~

Ư~

Kể từ ngày đó, Takumi-san không còn liên lạc gì với ta nữa cả. Cậu ta chắc chắn đang giận ta…

◇ ◇ ◇

『Syl, ngài có đây không~?』

Takumi-san rốt cuộc đã liên lạc với ta.

Ta mừng quá… Ta rất rất là mừng~ Ta cứ tưởng cậu ta sẽ không bao giờ đến nữa!

Ta đã bắt đầu rươm rướp nước mắt.

Ta lắng nghe câu chuyện của Takumi-san, có vẻ như đã có một con Fenrir xuất hiện với tư cách là một thú khế ước của cậu ta!

Chuyện gì đang xảy ra vậy!

Tuy tôi có ý định gửi cho Takumi-san một con thú khế ước sau khi cậu ta cho phép! Nhưng vì Takumi-san đã không liên lạc gì với tôi kể từ ngày đó, nên chuyện này đã bị trì hoãn lại.

Do đó, trong khi tôi đang kiên nhẫn chờ đợi, thì hầu cận của Thủy Thần đã lén lút gửi cho cậu ta một con thú khế ước.

Mọi chuyện từ đầu là như thế này--

Những hầu cận của Thủy Thần thường xuyên kiểm tra tình trạng của bọn nhỏ. Chắc hẳn lúc đó họ đã nhận ra sự tồn tại của Takumi-san. Chắc hẳn là vậy.

Dường như họ đã ngay lập tức điều tra về Takumi-san. Do đó họ nhận ra rằng Takumi-san là hầu cận của ta.

Họ đã liên lạc với ta để biết thêm chi tiết của chuyện này. Vì vậy ta đã giải thích cho họ tất cả mọi thứ, bao gồm cả kế hoạch của ta.

Những hầu cận của Thủy Thần rất biết ơn ta. Những tên này không thể trực tiếp bày tỏ lòng biết ơn của họ cho tôi được.

Do đó, khi họ phát hiện mình có thể hỗ trợ Takumi-san, họ bèn chuẩn bị một lượng lớn vật phẩm cho cậu ta, giống với cái cách mà tôi đã làm.

Suy cho cùng thì chúng tôi đều có chung suy nghĩ… Nếu chúng tôi đều muốn công khai ủng hộ cậu ta, thì ít nhất cũng phải làm chuyện này.

Tuy nhiên, Takumi-san lại tỏ vẻ không tình nguyện nhận những món đồ này. Cậu ta nói đã nhận nhiều lắm rồi.

Nhưng, Takumi-san, cậu có biết không, chỉ việc cậu đang chăm sóc hai đứa nhỏ thôi, thì cũng đồng nghĩa với việc cậu đang cứu cả Aetherdia đó?

Do đó, cậu cũng sẽ không bị thần phạt kể cả khi có nhận được nhiều như vậy.

Được rồi, ta sẽ chuẩn bị thú khế ước cho cậu, được chứ?

Hả!? Cậu không muốn nhận nó? Lý do!? Nó chắc chắn sẽ giúp ích cho cậu, nên hãy nhận nó nhé!

Rốt cuộc, ta đã được Takumi-san đồng ý.

Ta đã làm hết sức mình rồi!

Ta phải đi lựa ngay lập tức mới được! Dù sao thì ta cũng không thể gửi một con thú khế ước yếu nhớt được.

À đúng rồi. Ngay cả những hầu cận của Thủy Thần cũng có thể ban cho kỹ năng “Thủy Thuật”.

Liệu chuyện này có ổn không dù tôi là Phong Thần? Chắc là ổn thôi.

Có nhiều nguyên tố hơn chắc chắn sẽ tốt hơn là có một chứ. Ta muốn Takumi-san giảm bớt áp lực dù chỉ một chút. Chuyện này đối với ta chả là cái thá gì cả.

Giờ thì, tiếp theo ta nên tặng gì cho Takumi-san, người mà bị ta làm cho vướng vào mớ hỗn độn này đây?