Để chào mừng tôi trở thành cư dân chính thức của quận 42, một bữa tiệc đang được tổ chức ở Ánh Dương Quán. Và có vẻ như hôm nay quán sẽ bao trọn gói.
...Ơ khoan, chờ đã. Đáng lí phải lấy phí tham gia chứ nhờ. Kèm theo quà mừng.
- Đây là chút quà mừng từ tiệm xây dựng Torbeck chúng tôi’s!
Umaro đưa ra một chai rượu wine có vẻ cao cấp.
- Còn đây là quà từ nông gia chúng tôi!
Marmot đưa ra một đống rau củ đầy màu sắc.
- Sao không phải là cái gì đó đáng giá hơn chứ...!
- Đ, đâu còn cách nào khác!? Chúng tôi làm sao mà so sánh với những thợ xây kiếm được lợi nhuận lớn từ công trình cống ngầm được!
Nhờ lời thề của Hội lái buôn, Hội nông nghiệp từ giờ sẽ có thể tăng lợi nhuận phải không... Tôi trông chờ vào sau này đấy. Ăn của bố một quả khế thì phải trả cho bố một cục vàng, rõ chưa!
- Onii-chan!
Đẩy hai ông chú sang một bên, Loretta xen vào với nụ cười rạng rỡ.
- Các em của em cũng có quà cho anh này!
Thứ mà nhỏ tự hào đưa ra đó là.............. cây?
- Đây là nhánh cây có hình dạng cực ngầu nhặt được trong rừng đấy!
Ơ không, chỉ có con nít mới thích ba cái thứ này thôi mà? Hơn nữa, đưa cái đó ra với gương mặt tự hào thì cô cũng hơi có vấn đề rồi đấy!
Thiệt tình, tự dưng được tặng nhánh cây....... cơ mà, cái cảm giác cầm này cũng phê phê như cầm kiếm ấy nhờ...
- Ơ kìa’s!? Hình như Yashiro-san đang bộc lộ vẻ mặt [cũng không đến nỗi tệ]’s!?
- Không phải chứ!? Phản ứng tốt hơn đối với rau củ của tôi thì đúng là một cú sốc lớn đấy!?
Những người lớn đang bùng cháy lòng ganh đua với mấy đứa con nít, thật đáng xấu hổ. Quan trọng hơn, hãy nhìn thanh kiếm này đi. Chẳng phải trông nó như đang chứa sức mạnh ma pháp sao?
- Cậu có vẻ thích nó nhỉ, Yashiro.
Estella vừa run vai vừa cười. Hôm nay tâm trạng của cô ta có vẻ tốt.
- Thế, cô định cho tôi cái gì?
- Tôi chẳng có chuẩn bị cái gì hết.
- Cho dù không chuẩn bị, nếu là cô thì chỉ cần viết một tờ giấy tại đây thì đã có ngay phần quà rồi kia mà? Như đất đai này, quyền lợi này.
- ...Cậu nói điều to tát như vậy mà mặt tỉnh bơ nhỉ.
Có vẻ như nhỏ này toàn hoàn không có ý định chúc mừng tôi nhỉ. Chỉ cần cùng nhau ăn những món ngon thì tức là chúc mừng, nhỏ này thật sự đang nghĩ như thế ư?
- Thiệt tình, đúng là một con người trơ trẽn.
- Etto... Ý cậu là buộc phải có quà?
- Nếu là một nụ hôn má thì còn châm chước được đấy.
- Cái!? V, việc như vậy, sao tôi có thể chứ!
Trong lúc lắp đi lặp lại “Cậu là đồ ngốc à! Là đồ ngốc à!”, Estella vớ đồ uống gần tay mình và nốc một hơi. ....Đó, là chai rượu wine cao cấp mà Umaro đã mang tới. Lãng phí vãi...
- ...Thay thế cho Estella vô dụng, Magda có một thứ thật tuyệt vời cho tặng Yashiro.
Đẩy Estella ra, Magda cầm một chiếc dĩa lớn đến trước mặt tôi.
- ...Đã thông thạo okonomiyaki.
Món okonomiyaki mà tôi đã làm lúc trước, Magda có vẻ đã thông thạo tự lúc nào. Mùi nước sốt bốc lên khiến bụng tôi đánh trống.
Cả trình bày lẫn mùi vị đều hoàn hảo.
Với trí nhớ linh hoạt khả năng khéo léo, có lẽ Magda sẽ trở thành một người vĩ đại trong tương lai.
- ...Nếm thử đi.
- Vậy, ta không khách sáo.
Các món ăn của Ginette được bày đầy trên bàn nhưng vẫn không kích thích sự thèm ăn bằng mùi hương nước sốt của món này. Okinomiyaki quả nhiên là có sức mạnh to lớn.
Tôi gắp bằng đũa và cho một miếng lớn vào miệng. —*Rộp*.
- ............Magda. Tại sao trong okinomiyaki lại có bắp rang?
- ...Sự kết hợp món ăn tâm đắc của Magda, Magda Special.
Ra vậy... dù cho có nhớ tốt cỡ nào, nếu thiếu thường thức thì không thể ứng dụng à... Tôi phải đào tạo con bé lại mới được.
Nhìn kĩ lại thì bắp đang tự tin khoe cá tính đầy trên bề mặt okinomiyaki.
Người mà thích cái thứ như thế này....
- Haaaaaaaan! Magda-tan Special thật sự rất ngon’s!
......Chỉ có mỗi gã thợ xây biến thái thôi.
- Nào, mọi người. Hãy ăn thật nhiều nhé. Thức ăn vẫn còn nhiều lắm.
Ginette bưng thức ăn ra với gương mặt tươi cười.
Thức ăn đã đặt đầy ắp hết các bàn rồi. Nếu không sớm dừng lại thì rất có thể thức ăn sẽ bị bỏ mứa hoang phí, đâu ai ăn hết nổi cơ chứ.
- Yashiro-san. Thịt này cực kì ngon đấy.
Ngốn căng đôi má, Bertina đang mỉm cười hạnh phúc.
...À, xin đính chính, có lẽ là thiếu đồ ăn cmnr.
- Lạ thật. Nãy giờ chẳng thấy sơ đâu, đùng một phát thì đang ăn ngon lành ngay trước mặt nhỉ.
Cái lúc mở đầu bữa tiệc “chào mừng đã đến với quận 42” có thấy cô ta quái đâu.
- Ufufu, tạo bất ngờ ấy mà.
- Ừ, tôi đang bất ngờ đến dứt ruột đây.
Tuy nhiên, hiện giờ tôi không định để tâm đến chuyện đó.
Lén lút
ăn đồ ngon sau lưng Bertina là chuyện không thể, dạo gần đây tôi đã học được điều đó. Khứu giác đối với đồ ăn ngon của thím này đã vượt xa tầm hiểu biết của nhân loại rồi.
- Đây, Yashiro-san. A~n.
Cô ta cắm nĩa vào một miếng thịt mà mình khen ngon và chìa đến trước tôi.
Cô tính lấy đó làm quà cho tôi đấy à?
Còn nữa, nếu là “a~n” thì lúc nãy tôi đã được Ginette làm cho rồi nên giờ tôi sẽ không bị dao động đâu. Maa, dù vậy tôi vẫn cắn lấy miếng thịt và thưởng thức vị ngon của nó một cách mãn nguyện.
- Khi ăn chung như thế này thì cảm giác như món ngon trở nên ngon hơn một bậc nhỉ.
Nhìn tôi nhai chóp chép, Bertina vui vẻ nói.
- Thế nên tôi rất thích Yashiro-san cùng ăn món ngon với mình đấy.
À, cảm ơn.
Nhìn chăm chăm tôi đang bận nhai không thể trả lời, Bertina mỉm cười. Sau đó, run nhẹ bờ môi như trái cây tươi, cô ra rỉ ra giọng như dòng nước trong.
- Tôi rất thích Yashiro-san đấy.
Cùng lúc, cô ta chọt ngón tay bờ má đang động đậy của tôi.
...Tại sao lại nói hai lần?
“Ufufu”, Bertina mỉm cười. Chết tiệt, bị nhìn như thế này làm má tôi đỏ lên cả lên.
Đừng có hiểu lầm. Thím này vì thường được ăn món ngon ở chỗ có mặt tôi nên mới phát sinh thiện cảm với tôi thôi. Cô ta thích ở cùng tôi để được ăn các món ngón. Vừa rồi ý là như vậy. ..............Eii, đừng có nhìn nữa. Mặt tôi tan chảy mất.
- Nufufu~....... Yashiroo!
Thế rồi, trong lúc tôi đang lúng túng, một cô gái có đầu óc nhạy bén bước đến giải vây cho tôi. Phải, là Estella.
Cô ta bộc lộ gương mặt hớ hênh trước mặt tôi và nói...
- Tôi cũng thích Yashiro lắm đấyy~
..............Cô đang nói cái gì vậy!?
- Yashiro ấy nhéé, có đôi mắt thật tệệ, nhưng lại là một người rất tốtt. Tôi biết màà.
Từ cuối câu và cơ mặt bị giãn ra. Lẽ nào nhỏ này......
Khi tôi ngó sau lưng Estella, Umaro dựng ngược chai rượu wine rỗng tuếch với vẻ mặt lúng túng.
...Đậu, chơi hết chai luôn à!
- Cô uống nhiều quá rồi đấy.
- Thì tại... mọi người không ai uống hết mà... nhưng nó ngon thế còn gì.
Nếu xét theo Nhật Bản thì lúc này tôi vẫn còn ở tuổi vị thành niên, chưa thể uống rượu.
Còn xét theo chuẩn ở đây, chắc ngoài Magda ra thì ở đây ai cũng đủ tuổi hết rồi nhưng... cũng chẳng ai dám nốc như thế này.
- Nèè, Yashiro......
Hai tay nắm lấy tay phải của tôi, cô ta nhìn tôi bằng ánh mắt hướng lên.
Má nhuộm đỏ tương tự màu tóc, Estella thì thầm ngọt ngào.
- Làm (quen) với tôi đi.
*Chú thích: Từ 付き合う có khá nhiều nghĩa, ở đây tạm hiểu hai nghĩa “quen nhau” và “giao du” đi...
- Cô say rồi nhỉ!?
Đừng có nói câu có thể dẫn đến hiểu lầm khác với đôi mắt ngất ngây như vậy chứ!
- Làm bạn nhậu với cô thì bảo Umaro kìa.
-
A, tôi muốn luôn tỉnh táo để có thể ngắm Magda-tan, không uống rượu đâu’s.
Vậy thì ông mang rượu đến làm cái đéo gì vậy!?
- Mormat thì sao?
- Tôi... nếu cho mấy thứ cao cấp vào bụng thì sẽ xót bụng lắm.
- Đồ nhà nghèo! Vậy, Loretta thì sao!?
- Em không uống rượu đâu! Vì em không có tiền mà!
- Thêm một nhà nghèo nữa à!?
Nói vậy là còn có mỗi Bertina hử?
—Tôi vừa nghĩ vừa quay mắt sang.
- Nếu uống thì sự thèm ăn của tôi sẽ càng tăng lên nên...
- Oi, mọi người, tuyệt đối không được cho Bertina uống rượu đấy nhá!
Nếu sự thèm ăn của Bertina còn tăng hơn nữa thì... chắc quận 42 sẽ lại xảy ra nạn đói mất.
- Nàyy, Yashiroo! Nghe tôi nói đi chứứ!
- Ôi thật là! Cô đừng có uống nữa! Ra ngoài một chút cho giã rượu đi!
- Cái gì cơơ~! Cậu đang bảo là tôi không thế uống được rượu đấy àà!
Người nồng nặc mùi rượu, Estella nhảy bổ vào tôi.
Việc đó đã chệch khỏi giới hạn trò đùa của say xỉn, khí thế như ma thú xông tới làm tôi không đỡ nổi. Như con lợn rừng, cô ta hạ thấp đầu và húc vào cằm của tôi.
*Binh!*, xương cằm tôi phát ra một âm thanh đụt.
- ....Ư.........!
Ngã oạch xuống, tôi bị rơi vào thế sandwich kẹp giữa sàn nhà và Estella.
Trong lúc tôi đang đau thấu xương, Magda cứ nhìn vào mặt tôi.
- ...Nụ hôn má của Estella.
- Magda... nhóc không biết ư? Đây gọi là “húc đầu”...
Vừa ôm cằm đau điếng, tôi vừa chỉ trích Magda đang định thay thế bi kịch mà tôi vừa gặp bằng trải nghiệm màu hồng nhạt. ...Cơ mà, tôi cũng muốn có kí ức tuổi trẻ như vậy lắm.
- Yashiro-san, anh không sao chứ?
Từ bên cạnh Magda, Ginette lo lắng nhìn vào mặt tôi.
Quả nhiên chỉ là Ginette là người biết lo cho tôi nhất.
- Kéo Estella ra đi... có vẻ cô ta ngủ rồi.
Từ Estella đang che phủ ngực tôi bắt đầu phát ra tiếng ngáy ngủ dễ chịu.
- Suu......... suu...................
- A, đúng thế thật. Ufufu, trông mặt cậu ấy sung sướng chưa kìa.
Ấy không, Ginette. Đừng có “ufufu” mà kéo cô ta ra đi chứ? Cả lưng và ngực tôi đều đang đau nhói đây. Vì bị kẹp giữa hai vật cứng.
- Nhưng, nếu chẳng may khiến cậu ấy thức giấc thì thật tội quá.
Ơ hay? Thế tôi hiện giờ éo tội nghiệp à?
Ginette liếc gương mặt đang ngủ của Estella và chọt vào má.
- Munyuu......
- Tự giới thiệu à?
- ......Trong mơ vẫn dám đối mặt với hiện thực khắc nghiệt.
- Estella-san, chị đừng tự trách mình mà!
- Mọi người say hết rồi đấy!
Ginette quát mọi người.
Ơ nhưng, thì Estella vừa nói “không ngực” (無乳 – Munyu) đấy thôi.
- Ginette. Cứ để như thế này thì Estella-san sẽ bị cảm đấy.
- Phải rồi ha. Vậy, chúng ta đưa cậu ấy lên tầng 2 nhé.
Ginette và Bertina hợp tác với nhau khiên Estella lên.
Dù được nhấc bổng lên, Estella vẫn không có dấu hiệu mở mắt. Có lẽ hôm nay cô ta phải trọ lại thôi. Lát nữa tôi sẽ báo với Natalia vậy.
Tuy nhiên, trước đó thì.
- Mọi người đều đã ghi chép lại hết rồi nhỉ?
- ...Tất nhiên.
- Như anh thấy đấy, rất chi tiết!
“Mufufu...”, mọi người đang bộc lộ nụ cười gian xảo gọi màn hình bán trong suốt ra và trưng cho tôi xem.
Trạng thái ngờ nghệch lúc nãy của Estella đã được ghi chép vào Conversation Record.
Với cái này, tôi sẽ có thể làm tàng trong một khoảng thời gian đây.
- A, ano, mọi người. Nếu lấy thứ đó đem chọc ghẹo Estella-san thì thật tội nghiệp cho cô ấy đó’s?
- Ồ, quân sư Umaro. Nhờ ông mà tôi đã có ý tưởng hay ho trong một thời gian đấy.
- ...Sẽ đáp ứng nguyện vọng của Umaro.
- Umaro-san đúng là một người đàn ông xấu xa nhỉ.
- Ơ ơ’s!? Sao tự dưng lại thành ra tôi là người đầu têu thế này’s! Estella-san, không phải đâu đấy nhé’s!?
Umaro nói lời giải thích để Conversation Record lưu lại.
Nhưng không ngon ăn thế đâu. Bọn tôi sẽ cắt phần giải thích của ông và chỉ cho cô ta xem phần đầu thôi.
Với cảm xúc như vậy, thời gian dần trôi qua, một ngày của Ánh Dương Quán sắp sửa kết thúc.
Nhìn đám người ồn ào nhộn nhịp, tôi chợt nghĩ.
“Chỗ tươi sáng như thế này không phải là nơi thuộc về của kẻ lừa đảo nhỉ”.
Một lúc nào đó, tôi sẽ rời khỏi đây.
Chỉ là, “không phải bây giờ”.
Nhưng cũng không phải là “suốt đời không đi”.
Tôi không quên điều đó.
----------------o0o----------------
Mặt trời đã lặn, bóng tối đã bao trùm quận 42.
Bữa tiệc đã kết thúc, Ánh Dương Quán cũng đã đóng cửa.
Có lẽ do chơi bời dữ quá nên trước lúc đóng cửa, Magda đã thiếp đi.
- Magda-san ngủ ngon lắm.
Sau khi đưa Magda về phòng, Ginette quay trở lại quán ăn.
Trong quán ăn chỉ còn hai người. Không khí nhộp nhịp lúc nãy giờ đã tĩnh lặng một cách lạ thường.
- Ginette. Cô có ăn đầy đủ không đấy? Từ đầu tới giờ cứ thấy cô làm suốt thôi.
- Tôi là tuýp người chỉ cần làm thì sẽ mãn nguyện mà.
- Nếu không ăn đầy đủ thì sẽ không lớn lên được đâu đấy, ngực ấy.
- Chúng đã lớn đủ lắm rồi! ...Ớ mà, anh đang nói cái gì vậy hả!? Mồ, sau sám hối đi!
Ginette đỏ mặt và quơ hai tay trước mặt tôi.
Từ lúc gặp nhau, nhỏ này cứ luôn làm việc, nếu không được khuyên thì ngay cả ghế cô ta cũng không ngồi.
Cô ta thích làm việc. Cảm xúc ấy lan tỏa ra cả bên ngoài cơ thể.
Tuy nhiên, thỉnh thoảng nghỉ ngơi cũng cần thiết.
- Ta nói chuyện một chút được không?
- Vâng. Gì vậy ạ?
- Maa, cứ ngồi xuống đi.
Khi Ginette ngồi xuống ghế, tôi hướng về phía nhà bếp.
“Nếu anh định nấu cái gì đó thì để tôi phụ cho”, Ginette nói thế nhưng tôi ép cô ta ngồi xuống lại và làm một món ăn đơn giản ở trong bếp từ nguyên liệu còn dư.
Nấu xong, tôi đặt thức ăn lên khay và bưng ra bàn.
- Tự dưng có cảm giác hơi lạ. Mọi khi là ngược lại mà.
Mỉm cười tủm tỉm, Ginette cựa quậy cơ thể như đang bồn chồn và hào hứng nhìn chiếc khay trên tay tôi.
- Tôi cảm giác hình như cô không có ăn gì trong bữa tiệc cả. Lát nữa bụng cô sẽ đói đấy.
Cùng với lời giải thích như vậy, tôi đã chuẩn bị phần ăn nhẹ dành cho hai người. Là [dashichadzuke] phủ cá thân trắng cắt lát. Nếu là món này thì dù có ăn trước khi đi ngủ thì cũng sẽ không bị nặng bụng.
“Mùi thơm quá nhỉ”, Ginette mở to mắt thì thầm.
Sau khi ngửi mùi, cô ta không ngần ngại dùng đũa gắp cơm.
- Mm!? Ngon quá.
Trông có vẻ hợp khẩu vị của cô ta... nhưng sai rồi.
- Cô phải ăn như thế này cơ.
Nhấc chén lên và húp cơm cùng súp cùng một lúc. Ăn như thế này mới ngon.
Vừa nhai cơm vừa theo dõi, sau khi cảm thấy hơi xấu hổ, Ginette cũng bắt chước tôi cầm chén đặt lên miệng và nghiêng chén trút vào.
- Hafuu~....... ấm hết cả người nhỉ.
Nói xong, cô ta rỉ nụ cười nhẹ.
- Đây là lần đầu tiên tôi ăn như thế này đấy. Tuy cảm thấy có gì đó hơi kì nhưng... thật là phấn khích nhỉ.
Nói nhỏ giọng, cô ta nở nụ cười tinh nghịch.
Cười một lúc, cô ta lại tiếp tục ăn dashichadzuke, rồi lại ngẫu nhiên cười.
Khoảng thời gian êm ả cứ thế mà trôi qua.
- Bữa ăn dùng cùng Yashiro-san thật sự rất ngon.
- Do quá nhiều chuyện đã xảy ra nên cô mệt mỏi chứ gì?
- Quả thật, từ lúc Yashiro-san xuất hiện thì một chuỗi bất ngờ mà tôi chưa bao giờ trải nghiệm đã liên tiếp xảy ra.
- Thế thì có hại cho tim lắm. Cẩn thận đấy, có khi tuổi thọ của cô đang bị rút ngắn cũng không chừng.
- Không có chuyện đó đâu.
Nói với vẻ tự tin, Ginette nhìn tôi và mỉm cười.
- Bởi vì khi ở cùng với Yashiro-san, tôi cũng có những phút giây bình thản như thế này mà.
Với đôi má được nhuộm màu đỏ nhẹ do hơi ấm của dashichadzuke cùng đôi mắt rạng rỡ với món ăn ngon,
- Nếu ta mãi ở bên nhau như thế này thì thật là tốt nhỉ.
Cô ta nói một câu như lời thổ lộ.
- Hm... maa, hên xui.
Lẩm bẩm như vậy, tôi húp dashichadzuke sùm sụp.
Có vẻ như nhiệt độ súp hơi cao, mà tôi thì lại húp nhiều quá nên mặt như bùng cháy lên. Aa, nóng nóng.
Một lúc nào đó, tôi sẽ rời khỏi đây.
Chỉ là, “không phải bây giờ”.
Nhưng cũng không phải là “suốt đời không đi”.
Tôi không quên điều đó.
Nhưng, cho đến khi “lúc ấy” tới, tận hưởng khoảng thời gian như thế này ở đây cũng không đến nổi tệ...
Tôi vừa nhìn nụ cười hạnh phúc của Ginette vừa nghĩ.