Sau khi treo tấm bảng [Đóng] lên cửa, việc kinh doanh hôm nay của Ánh Dương Quán đã kết thúc.
“Thế là xong một ngày làm việc mệt mỏi.”
Tôi khẽ lướt ngón tay trên cánh cửa. Do tiếp xúc với không khí bên ngoài nên cánh cửa hơi lạnh, song lại mang đến cho tôi cảm giác an toàn, vững chắc.
Quán này được xây dựng từ thời ông tôi và đã được sửa sang lại từ khi Yashiro đến. Còn con đường phía trước giờ đây đã hóa thành quận lộ rộng rãi.
Tuy đã xảy ra nhiều thay đổi lớn nhỏ, nhưng có một điểm xưa nay vẫn bất biến. Đó là Ánh Dương Quán luôn chờ đợi ở đây. Chờ khách đến, và chờ người về.
Hôm nay khách hơi đông, đâm ra phải dọn dẹp nhiều, khiến chúng tôi phải đóng cửa muộn hơn mọi khi một chút.
Loretta-san đã ra về lúc nãy. Magda-san cũng đã trở về phòng sau khi phụ tôi dọn dẹp xong, chắc là giờ này con bé ngủ rồi.
Tôi ngoái đầu về sau thêm lần nữa.
Con đường dẫn tới đại lộ sáng sủa, cảnh quan đẹp hơn trước rất nhiều. Giờ có ra ngoài một mình vào ban đêm thì mọi người cũng không còn sợ nữa.
“...”
Tự dưng lồng ngực tôi hơi nhói. Có điều, đây là nỗi đau không được nói ra. Bởi vì tôi không muốn ‘người đó’ phải lo lắng.
“Thôi... chắc mở thêm chút nữa đi.” Tôi lẩm bẩm, lật tấm bảng [Đóng] lại thành [Mở].
Hôm nay là một ngày đặc biệt, mình sẽ đóng quán muộn hơn một chút, chỉ một chút thôi.
Tôi trở vào quán và đóng cửa lại.
Giờ làm gì đây nhỉ?Dọn dẹp thì xong xuôi hết rồi, khâu chuẩn bị thì để sáng mai mới làm được, còn nấu thì chẳng có ai ăn...
A, biết rồi.
“Mình có thể sơ chế rau vụn ngay bây giờ mà nhỉ.”
Tuy hiện giờ món rau vụn xào không còn được gọi thường xuyên nữa nhưng nó vẫn còn nằm trong thực đơn của Ánh Dương Quán.
Giờ này cắt rau vụn thì đâu có ảnh hưởng gì, phải không nào?
Mọi người đã tham gia lớp học nấu ăn trước khi Wendy kết hôn.
Lúc ấy, chúng tôi đã làm món rau vụn xào lâu không đụng tới.
Đó là một món ăn khá tốn thời gian chế biến, nhưng tôi lại rất thích làm.
Liệu có ai gọi lại món đó nữa không ta?
Ấp ủ kỳ vọng trong lòng, tôi vào bếp, lấy mớ rau vụn mà Assunto-san đã để lại với giá ưu đãi.
Giờ bắt đầu từ đâu đây ta? Cà rốt cứng? Hay là cắt rau để luyện tay trước nhỉ...?
Hì hì, xét cho cùng thì nấu ăn vẫn là công việc thú vị nhất.
Sau đó, tôi đã mải mê nấu ăn, chẳng hề để ý đến thời gian.
Giữa chừng thì có tiếng mở cửa. Trước đây, gió thổi hay làm cửa kêu cót két, nhưng từ sau khi sửa sang lại thì không còn vấn đề đó nữa. Lúc nãy tôi đã để tấm bảng trước cửa là [Mở], thế nên chắc là có khách rồi.
Tôi vội vàng lau tay rồi chạy ra quán.
“A...!”
Người đang đứng ở đó là Yashiro-san.
“Chào. Quán vẫn còn mở à?”
Cách nói của anh ta... giống như cái hôm đầu tiên anh ta đến đây vậy... Lòng tôi tự dưng bồi hồi.
“Vâng. Quán vẫn còn mở ạ. Anh có muốn dùng gì không?”
“À...”
Yashiro-san nhếch mép, trông như đứa trẻ tinh nghịch. Coi bộ anh ta lại sắp giở trò gì rồi đây.
“Trễ vầy rồi mà còn làm phiền cô, thật là áy náy quá.”
Giống hệt câu mà hôm đó anh ta đã nói. Được, đã vậy thì tôi...
“Có gì đâu! Nguyên liệu còn dư nhiều lắm, hoàn toàn không sao hết ạ!”
... cũng đáp lại bằng câu như hôm đó.
Khi ấy, Yashiro-san phì cười, làm tôi cũng cười lây.
“Tôi sẽ đi làm ngay! Xin anh hãy chọn cho mình một chỗ ngồi tùy thích và vui lòng chờ một lát ạ!”
Dứt câu, tôi trở vào nhà bếp. Vừa rẽ góc khuất xong thì tôi nhảy chân sáo tới trước bàn bếp.
“Mừng rỡ” là cảm xúc đầu tiên tôi cảm nhận được khi nhìn thấy Yashiro-san. Bởi vì nguyên ngày hôm nay, trong lúc làm việc tôi cứ luôn lo không biết anh ta có quên tôi, quên luôn Ánh Dương Quán và không bao giờ về nữa hay không.
Nhưng xem ra tôi đã lo bò trắng răng rồi. Yashiro-san vẫn trở về bình thường.
Cả nấu ăn nữa, dù món ăn có khó nấu như thế nào, có tốn thời gian bao lâu, chỉ cần có người ăn thì đầu bếp sẽ hạnh phúc.
Tôi vừa ngâm nga vừa tiếp thêm lửa cho chảo rau vụn.
Không biết anh ta có khen ngon không nhỉ? Tôi háo hức, đồng thời cũng lo lắng.
A...! Tôi sực nhớ ra một điều quan trọng, vội đưa chảo ra khỏi ngọn lửa, sau đó chạy ra hành lang, thấy Yashiro-san đang ngồi tại vị trí thuở nào.
Anh ta quay sang đây và cười tinh nghịch.
Nhất định là anh ta đang trêu chọc mình đây...
“Yashiro-san...”
“Hửm? Gì thế?”
“Ơm...”
Đã thế thì... mình sẽ theo tới cùng...
“Anh đã quyết định gọi món gì chưa ạ?”
“Ủa, tôi tưởng cô đang làm?”
“Vâng, tôi đãng trí quá. Sắp làm xong thì tôi mới nhớ ra là mình chưa hỏi anh gọi món gì.”
Tôi lúng túng nói, hệt như hồi ấy.
A, nhưng trông mặt Yashiro-san không giống cố ý, hình như anh ta quên hỏi thật.
“Vậy, lấy cho tôi món mà cô sắp làm xong cũng được. Tôi sẽ dùng nó.”
“Vâng. Ơm...”
Yashiro-san không nổi cáu. Cho dù có nói gì thì anh ta cũng không bao giờ đổ lỗi cho người khác.
“Quả nhiên là anh cực kỳ tử tế nhỉ.”
Ấn tượng của tôi vào cái hôm đầu tiên chúng tôi gặp mặt chẳng sai chút nào.
Tôi quay lại nhà bếp, ngoái nhìn thêm lần nữa thì Yashiro-san xua tay như muốn bảo: “Đi nhanh đi”.
Có một thay đổi nhỏ. Ấy là hồi đó, Yashiro ngồi quay lưng về phía này, còn bây giờ thì anh ta ngồi đối diện.
Mỗi lần tôi ra vào bếp rất hay chạm ánh mắt với anh ta. Việc đó làm tôi rất hạnh phúc.
Tôi bất giác đỏ mặt, vội làm cho xong món rau vụn xào, dọn lên dĩa và bưng ra cho Yashiro-san.
“Xin lỗi vì đã để anh phải chờ.”
“Cô không ăn à?”
Yashiro-san hỏi, chỉ tay vào chiếc ghế đối diện. Chắc anh ta biết tôi thích ngắm người ta dùng món mình nấu nên mới làm vậy. Thế nên tôi cũng vui lòng đáp:
“Vậy, tôi xin mạn phép ạ.”
“Xin lỗi nhé...”
“Xin lỗi?”
“À thì tại... ăn một mình... tôi hơi cô đơn...” Yashiro-san tỏ ra hơi ngại ngùng.
Coi bộ tôi đã hiểu lầm rồi. Cứ như tôi vừa tự cao quá mức ấy, xấu hổ quá.
A, nhưng mà... Yashiro-san thường làm gì đó cho chúng tôi ‘theo cách như thế này’... không thể đánh giá chung chung được.
“Thế, đồ ăn của cô đâu?”
“À không, tôi...”
Tôi chưa ăn gì hết, nhưng cũng không đói.
Khi nấu ăn, tôi cảm thấy như mình đã ăn rồi vậy.
Với lại... lúc này cứ nhìn mặt Yashiro là lòng tôi lại nhói đau.
Không được, tôi phải cười. Bằng không lại làm phiền Yashiro-san mất.
Thế là tôi ngẩng mặt dậy và cười thật tươi... thì thấy Yashiro-san đang chìa đôi đũa tới trước mặt mình.
“... Hể?”
“Ăn chút đi.”
Ở đầu đũa là phần hỗn hợp cân bằng giữa rau và củ, trông rất ngon mắt.
Tôi nên đón nhận lòng tốt này nhỉ. Dù hơi ngại một chút...
“A... a~~n.”
Khi tôi há miệng ra, Yashiro-san đút phần rau vụn xào vào.
Ngon cực kỳ luôn.
Nhưng... ngượng thì vẫn ngượng. Bởi chỉ trong chốc lát nữa thôi thì đôi đũa này sẽ được đưa vào miệng Yashiro-san... Nói ra thì lại không được, vì dám cá anh ta sẽ bảo “Trong đầu cô chỉ toàn nghĩ đến ba cái chuyện đó à” cho mà xem.
Hay... anh ta sẽ ăn một cách ngon lành nhỉ? Mặt tôi nóng phừng lên.
“Ơm... Yashiro-san. Ăn xong, nếu anh không phiền thì...”
“Hửm?”
“... chúng ta đi dạo một chút có được không?”
Chúng tôi đã từng đi dạo đêm riêng với nhau sau lễ hội. Lúc đó vui quá chừng, và tôi đã luyến tiếc khi cuộc dạo đêm kết thúc. Hôm ấy có lẽ là lần đầu tiên tôi không muốn quay lại Ánh Dương Quán.
“Đi dạo à? Được thôi.”
Yashiro-san đặt đũa xuống bàn và gật đầu.
“Cũng lâu rồi ta chưa đi nhỉ.”
“Vâng.”
Tác phong thế này thì tệ thật... nhưng tôi quyết định tạm gác việc giặt giũ lại để ra ngoài dạo đêm cùng Yashiro-san.
Làn gió đêm se lạnh, vai tôi khẽ co ro.
“Cô thấy lạnh à?”
“Đâu có... À, ừm... thật ra thì có ạ.”
Tôi mà chối thì chắc chắn Yashiro-san sẽ bận tâm. Thôi thì trở vào lấy áo khoác để không tạo gánh nặng cho ảnh vậy.
“Phiền anh chờ chút nhé.” Tôi nói rồi nhanh nhảu đi lấy áo khoác.
Bước vào phòng khe khẽ để tránh đánh thức Magda, tôi với tay tới chiếc áo khoác treo trên tường... thì cái kệ chợt lọt vào tầm mắt.
Trên kệ trưng bày các báu vật của tôi, bao gồm một con búp bê dễ thương mang tên ‘Nendoroid’ mà Yashiro-san tặng, một bức tranh chân dung của tôi do bọn trẻ ở nhà thờ vẽ, một mặt dây chuyền có khắc biểu tượng của giáo hội tinh linh mà sơ đã trao hồi tôi rời khỏi nhà thờ, con dao bếp cũ kĩ mà ông tôi từng sử dụng...
“A...”
... và món quà sinh nhật đầu tiên của tôi, chiếc kẹp tóc hình hoa hướng dương. Do sợ làm hỏng nên tôi chưa cài nó ra đường lần nào cả.
“Bây giờ thì...”
... có Yashiro-san đi cùng, lại không có đám đông chèn ép. Hơn nữa, hôm nay còn là một ngày đặc biệt.
Tôi cẩn thận cài chiếc kẹp lên tóc, soi gương và xoay người sang góc có thể thấy chiếc kẹp rõ ràng nhất.
“Không biết là thấy chiếc kẹp tóc này... Yashiro-san có nhớ ra mình không ta?”
Tôi không muốn ép buộc Yashiro-san. Nếu anh ta quên đi tôi... thì ít nhất tôi muốn được ở bên cạnh ảnh cho đến giây phút ấy.
Nhưng nếu có thể...
“Ngài thần tinh linh, mong người cho con...”
Dù đây là một lời cầu nguyện ích kỉ...
“... từ giờ trở đi... vẫn được ở bên Yashiro-san...”
Vài phút sau, tôi vội vã quay lại chỗ Yashiro-san và cúi đầu:
“Xin lỗi vì đã để anh phải đợi.”
Khi ấy, Yashiro chợt “Ơ?” một tiếng. Ảnh nhận thấy chiếc kẹp tóc rồi à...?
“Nà... làm phiền cô một chút được chứ?”
“Hể? À, vâng.”
Yashiro-san nhìn vào mặt tôi với vẻ nghiêm túc.
M-mặt anh ta gần xịt khiến tôi căng thẳng quá.
Hơn nữa, nhìn từ góc độ này trông anh ta... ưm... ngầu quá...
“Hừm, sai rồi.”
Vừa nói, Yashiro vừa chạm vào đầu tôi, sau đấy tháo chiếc kẹp tóc ra và vuốt tóc tôi.
Trong lúc đó, nhịp tim tôi tăng dần... nhưng vì mặt Yashiro-san vẫn cực kì nghiêm túc nên tôi không dám hé miệng nửa lời.
“Rồi. Thế này mới đúng.”
Yashiro-san lùi về sau một bước, ngắm lại tôi và gật đầu hài lòng. Anh ta nói tiếp:
“Để như lúc nãy thì mặt cô bị khuất mất một góc rồi. Thế này trông ổn hơn.”
Có vẻ như ảnh đã dời chiếc kẹp tóc về sau một chút để có thể nhìn thấy mặt tôi rõ hơn.
“Th-thế ạ? Tại kẹp tóc hoa hướng dương đẹp quá nên tôi nghĩ cài đằng trước để người khác dễ thấy thì tốt hơn...”
“Cô nói gì vậy? Kẹp tóc suy cho cùng cũng chỉ là trang sức thôi mà. Chẳng cần phải thu hút sự chú ý của người khác vào nó làm gì.”
Ảnh nói sao chứ tôi thấy đẹp mà... không khoe thì phí quá...
“Với lại, cô đẹp hơn chiếc kẹp tóc á.”
“Ơ...?”
“A!”
Yashiro-san lúng túng xoay người ra phía sau. Tim tôi đánh trống ngực liên hồi.
V-vừa rồi có phải ảnh đã lỡ lời không? Hay... đó là tiếng lòng?
Máu trong người tôi chảy ồ ạt khắp các mạch như lũ cuốn. Giờ mà chảy máu mũi thì xấu hổ lắm, bình tĩnh lại nào.
“V-vì trang sức góp phần tôn vinh vẻ đẹp của người con gái mà. Nên đeo trang sức vào trông đẹp ra là hiển nhiên thôi!”
“Ph-phải ha! Vâng! Tôi hiểu rồi!”
Tim tôi tự dưng đau nhói, miệng thì bất giác bật ra những điều mình nghĩ... à không, những điều mình chẳng nghĩ.
“H-hóa ra chỉ cần đeo trang sức thì ngay cả tôi cũng đẹp ra được một chút. Giờ tôi mới biết đấy ạ!”
Ngay sau câu nói ấy, bầu không khí lập tức thay đổi.
Yashiro-san quay sang tôi, mặt mũi chàu quạu.
“Quả thực trang sức góp phần làm nổi bật vẻ đẹp của người con gái...”
“Vâng...”
Tôi cảm thấy ngột ngạt, đồng thời hối hận vì đã phát ngôn mà không suy nghĩ. Có lẽ tôi đang khiến Yashiro khó chịu.
“... nhưng cô vốn đẹp sẵn rồi kia mà.”
“...”
...
...
...
“.................Hể?”
“Th-thôi, ta đi dạo nào!”
“A... v-vâng!”
Yashiro đi trước, tôi vội nối bước theo sau, ráng bắt kịp tốc độ của ảnh.
Thình thịch, thình thịch, thình thịch...
Thình thịch, thình thịch, thình thịch...
T-tôi rối trí quá. Tôi không có nhiều kinh nghiệm trong mấy vụ này, không biết nên phản ứng như thế nào hết.
Thành thật mà nói, tôi đang rất hạnh phúc.
Được nghe Yashiro-san khen mình đẹp bằng chính đôi tai này, dù cả đời chỉ có một lần, quả là điều hạnh phúc. Nhưng, đồng thời tôi lại thấy ngượng.
Tôi khẽ ngẩng mặt nhìn ót Yashiro-san, vành tai ảnh đang hơi ửng đỏ.
Hì... Yashiro-san đáng yêu quá.
Chúng tôi chậm rãi đi dọc con đường vắng lặng được ánh đèn soi sáng. Hương đêm trong lành hài hòa cùng tiếng gió vi vu, thời tiết đêm nay quả lý tưởng để đi dạo.
“Yashiro-san.”
“Hửm...?”
“Hiện giờ... tôi vui lắm.”
“Vậy à?”
“Vâng.”
“Hừm...”
Chúng tôi vừa đi vừa trò chuyện. Do tôi vụng về, chân lại chậm chạp nên Yashiro-san toàn phải chỉnh nhịp bước để bằng với tôi.
Thật ngại quá, nhưng mặt khác, tôi cảm thấy mình đang được trân trọng. Chỉ vậy thôi cũng vui nữa, tôi có khờ quá không nhỉ?
“Giờ đi đâu đây? Tới cổng à?” Đang tản bộ trên quận lộ thì Yashiro-san hỏi.
Tôi thấy đi dạo thế này thôi cũng vui rồi, nhưng...
“Ưm... ta tới đầm lầy có được không ạ?”
... tôi đã đề nghị rẽ sang nơi mà mình chẳng mấy khi đặt chân tới. Tự dưng lúc này tôi muốn cùng Yashiro-san đi ngắm đầm lầy.
“Đường đó tối thui, đi cẩn thận tí.”
“Vâng.”
Chúng tôi rời khỏi quận lộ, bước chậm rãi trên con đường ruộng. Hồi xưa đường này gồ ghề lắm, toàn đá dăm, giờ đỡ hơn nhiều rồi.
Từ lúc Yashiro-san đến, mọi thứ đều đã thay đổi. Tôi thực sự hãnh hiện về ảnh.
Dẫu đã thực hiện được biết bao kỳ công, ảnh vẫn luôn khiêm tốn, quả thật đáng ngưỡng mộ.
Sơ với ông là hai người tôi kính trọng nhất trên đời, nhưng giờ đây, có lẽ địa vị của Yashiro-san trong lòng tôi còn cao hơn cả họ.
Nhờ sơ và ông mà tôi mới sống được đến hôm nay, nhưng... để có thể sống được từ giờ trở đi, tôi cần Yashiro-san. Bởi vì Yashiro-san là một người đặc biệt đối với tôi.
Nhìn tấm lưng rộng của Yashiro-san, tôi lẩm bẩm:
“Yashiro-san... Nếu có thể, mong anh hãy ở bên em mãi mãi...”
Chắc ảnh sẽ không nghe thấy lời nói hòa vào làn gió ấy đâu nhỉ.
Sau đó, chúng tôi băng qua sông, đi tiếp và dừng lại khi con đường trở nên gập ghềnh hơn.
“Chỗ này vẫn u ám như thuở nào nhỉ.” Trước khi vào đầm lầy, Yashiro-san nhìn khu rừng tươi tốt và phán.
Đúng là u ám thật. Ban đêm nhìn mà muốn lạnh cả sống lưng. Nhưng...
“Nơi đây là điểm bắt đầu của tôi.”
Nghe sơ nói lúc mới sinh, tôi đã bị bỏ rơi ở đầm lầy. Hình như là bị vứt từ quận 30 xuống.
Bị bỏ rơi thì có nghĩa tôi là đứa con ngoài ý muốn...
“Ơ...”
Bỗng dưng Yashiro-san nắm chặt lấy tay tôi.
À, ắt hẳn là trên mặt tôi đang có nét đượm buồn. Thiệt tình, lại để ảnh phải lo lắng nữa rồi.
“Anh đừng lo. Hiện tại tôi hạnh phúc lắm.”
Có lẽ tiểu sử của tôi hơi bất hạnh thật... nhưng cũng nhờ thế mà tôi mới có được cuộc sống hạnh phúc như hiện giờ, xung quanh biết bao nhiêu người tốt.
“Phải, rất hạnh phúc.”
Tôi nắm chặt lại tay Yashiro-san. Để ảnh không thể buông tay, để tôi không bao giờ đánh mất ảnh.
“Anh biết không? Vùng đầm lầy này có sự nhúng tay của ngài thần tinh linh từ bi vào đấy.”
“Ơ, thế à?”
“Vâng.”
Vẻ mặt nghiêm túc biến mất, Yashiro tươi tỉnh thường ngày đã trở lại.
“Độ cao của vách đá kia là khoảng 37 mét.”
“Cao đến vậy sao...?”
“Sơ bảo một em bé mà rơi từ độ cao như thế thì khó lòng sống sót.”
“Ờ. Có đầm lầy thì có, nhưng rơi cao vậy sống gì nổi.”
“Thế nhưng, đứa bé bị bỏ rơi đã được ai đó tìm thấy trong tình trạng khỏe mạnh.”
Rơi xuống vách đá nhưng lại chẳng bị trầy xước tẹo nào. Không chỉ vậy, ngày tôi ra đi cũng là ngày tụi nhỏ trong nhà thờ có thêm thành viên mới. Nhất định là ngài thần tinh linh đã báo tin cho chị sơ tốt bụng.
“Ra vậy... thảo nào mình cũng...”
Yashiro-san xoa mặt, lẩm bẩm gì đó. Tôi nói tiếp:
“Dạo này ít có cơ hội, chứ trước đây tôi hay đến nơi này ngắm cảnh lắm.”
Những lúc gặp khó khăn hoặc không thể chịu đựng được nỗi cô đơn, tôi lại đến đây ngắm cảnh một mình.
Nghĩ đến là tôi lại thấy thanh thản.
Hiện giờ tôi đang ngắm khung cảnh ấy cùng Yashiro-san.
Càng dành nhiều thời gian ở bên Yashiro-san, những kỷ niệm vui vẻ trong tôi càng được họa lại bằng tông màu tươi sáng.
“Cảm ơn anh. Tôi mãn nguyện rồi.”
Tôi khẽ cúi đầu cảm ơn. Bắt Yashiro-san đi trên con đường tối thui có lẽ là một yêu cầu thật quá quắt, thế nhưng Yashiro-san không hề kêu ca hay trách móc.
“Vậy thì ta về thôi nhỉ? Ở đây hơi lạnh đấy.”
“Vâng. Ta về thôi.”
Chúng tôi vẫn còn nắm tay nhau. Và tôi có thể cảm nhận được hơi ấm của Yashiro-san.
Yashiro-san lấy cánh tay còn lại xoa bắp tay bên này, mặt ảnh trông như đang lạnh lắm.
À, nếu ảnh lạnh thì...
“Đừng buông tay ra nhé.”
“Hể?”
“Ta nắm tay nhau suốt tới nhà cho ấm, như hồi sau lễ hội ý.”
“Ơ... ờ, ừ.”
Yashiro-san gượng cười. Nhìn nét mặt ảnh những lúc thế này khiến tôi chỉ muốn ôm vào lòng. Kiềm chế sự thôi thúc đó cũng vất vả lắm chứ chẳng đùa.
Thế là chúng tôi nắm chặt tay nhau đi ngược lại con đường lúc đến. Lúc về cảm giác sao còn nhanh hơn lúc đi. Cuộc tản bộ này sẽ sớm kết thúc mà thôi.
Về tới nhà rồi thì hôm nay sẽ kết thúc, và từ ngày mai sẽ tiếp tục giống như mọi ngày... Phải, giống như mọi ngày, không có gì thay đổi.
Lồng ngực tôi lại nhói đau, cổ họng nghẹn ứ. Tôi muốn lên tiếng lắm, nhưng lại không nói được gì.
Sau khi lặng lẽ đi được một lúc, Yashiro-san mở lời:
“Tôi cũng từng rơi xuống vách đá đó. Lúc ấy tôi cứ tưởng là mình sẽ chết, nhưng may sao vẫn sống.”
Có chuyện đó nữa sao...?
Tôi phải cảm ơn ngài thần tinh linh mới được. Nếu không có ngài ấy, chẳng biết Yashiro-san sẽ ra sao nữa.
“Do ở đây tối như mực nên tôi đã chạy trối chết qua đầm lầy.”
Nghe Yashiro tường thuật, tôi phì cười, dù biết rằng như thế hơi vô duyên.
“Với cái bụng rỗng, chạy có tí thì tôi đuối muốn chết. Và khi đó tôi đã tìm thấy một quán ăn.”
Yashiro-san nhăn nhó, ngay sau đấy liền rạng rỡ gương mặt.
“Phải, là Ánh Dương Quán.”
Tôi cứ ngỡ là anh ta đã mất đi ký ức về Ánh Dương Quán rồi chứ, mừng là ảnh còn nhớ.
Điều đó chứng minh Yashiro-san rất coi trọng Ánh Dương Quán... Tôi vui lắm.
Sau đó, chúng tôi tay trong tay lặng lẽ đi dọc theo quận lộ mà không có thêm cuộc nói chuyện vu vơ nào khác. Quả là một khoảng thời gian hạnh phúc.
“Sắp tới rồi nhỉ.”
Đúng như Yashiro-san nói, Ánh Dương Quán đã xuất hiện thù lù phía trước. Chẳng mấy chốc nữa, cuộc tản bộ này sẽ kết thúc.
Thôi thì hẹn lần sau. Lần sau... nếu như Yashiro-san còn nhớ tôi.
“A...”
Khi ấy, một ý tưởng chợt lóe lên trong tâm trí tôi, và khát khao muốn thực hiện việc đó đang sục sôi.
Tôi muốn chơi khăm ảnh một chút. Trò ý tưởng ngớ ngẩn lắm, nhưng tôi vẫn muốn làm.
Giấu giếm âm mưu nhỏ trong đầu, tôi sánh vai với Yashiro-san trở về Ánh Dương Quán.
Lúc cửa vừa được mở, tôi vội chạy vào trước.
Yashiro-san ngạc nhiên, đứng ngây ra ở lối vào.
Đối diện với ảnh, tôi niềm nở, lịch sự cúi đầu:
“Chào mừng quý khách đến với Ánh Dương Quán.”
Vì hồi nãy, lúc Yashiro-san về, tôi đã không làm được nên giờ tôi muốn làm bằng mọi giá. Đúng là một trò chơi khăm ngớ ngẩn có phải không?
“... Gì vậy hả? Làm hết hồn hà.”
“Hi hi, xin lỗi ạ. Tự dưng tôi muốn làm thế này cho bằng được.”
Chúng tôi cùng nhau cười khúc khích. Sau đó tôi quay sang nhìn đồng hồ.
Đã tới giờ đi ngủ rồi nhỉ. Và rốt cuộc thì...ảnh vẫn không gọi tên tôi.
“Yashiro-san.”
Có thể là sau khi thức dậy vào ngày mai, ảnh sẽ không còn nhớ tôi nữa. Dẫu vậy, tôi vẫn...
“Ngày mai ta lại cùng nhau dùng bữa nhé.”
... muốn ở bên anh. Tại Ánh Dương Quán này.
“... Chúc anh ngủ ngon.”
Mình không được khóc. Đây không phải là lỗi của Yashiro-san. Chính Yashiro-san mới là người đau nhất trong vụ này.
Tôi gục đầu lủi thủi băng qua cửa quầy, tới lối vào nhà sau...
“Xin lỗi, tôi quên nói một điều.”
Ơ...
Ngoái đầu lại, tôi thấy Yashiro-san đang tươi cười trước quầy. Với gương mặt hối lỗi, ảnh nói:
“Tôi về rồi đây, Ginette.”
Vào khoảnh khắc tên mình được gọi, tôi không còn nghĩ được gì mà chạy ào trở ra, chẳng bận tâm mình bá hông vào quầy làm rơi mấy cái chai, vươn tay nhảy bổ vào lòng Yashiro-san. Ngay khi chạm vào anh ta thì tôi ôm ảnh thật chặt.
“Mừng anh... đã về... Yashiro-san.”
Nếu như khi nói “mừng anh đã về” khiến tôi an tâm thì có lẽ hạnh phúc của con người tập trung hết trong cụm từ ấy. Nó chứng minh rằng người quan trọng của mình thực sự đã về.
“Mừng anh đã về... Yashiro-san... Mừng anh... đã về...”
“Tôi về rồi đây, Ginette. Xin lỗi vì hơi muộn.”
“Không... không sao hết.”
Bởi vì em luôn ở đây. Luôn chờ anh tại Ánh Dương Quán này.
“Yashiro-san...”
*Bộp*, có vật gì đó rơi xuống sàn. Yashiro-san lẩm bẩm: “Hây, cuối cùng cũng xong”. Tôi chẳng hiểu gì hết, nhưng lại cảm thấy nhẹ nhõm vì điều đó...
“Yashiro-saaaaaan...”
Tôi bắt đầu khóc òa như con nít, bám chặt lấy Yashiro-san.
“Chắc cô đã lo lắm nhỉ.”
“...Vâng. Lo lắm ạ.”
Khoảng thời gian không có Yashiro-san thật cô đơn và đau đớn. Đau rất nhiều.
“Xin lỗi nhé.”
“Kh-không có gì ạ.”
Anh không có lỗi gì cả.
“Lo lắng... bao nhiêu tôi cũng chịu được... nhưng đổi lại...”
Nhất định là lúc này nước mắt, nước mũi của tôi đang chảy tùm lum, nhưng tôi muốn nhìn mặt Yashiro-san bằng mọi giá nên đã ngước mặt lên, lòng thầm mong anh ta không cười mình. Sau đó dồn hết tâm trí, nở một nụ cười thật rạng rỡ:
“... anh phải luôn về đấy nhé. Về Ánh Dương Quán này...”
Bởi vì em sẽ luôn chờ anh ở đây.
“Ừ...”
Câu trả lời gọn lỏn của ảnh bao hàm cả sự khẳng định lẫn do dự... nhưng chí ít trong đó không có tính cự tuyệt là tôi an tâm rồi.
Tôi đã khóc lóc một lúc, đã được Yashiro-san dỗ dành cho tới khi bình tĩnh lại... Vừa nín khóc xong thì cảm xúc xấu hổ dâng trào.
L-làm gì bây giờ đây?
“...Ginette.”
“V-vâng!?”
Đứng ở cửa bếp, Yashiro-san quay lưng về phía tôi, khẽ giọng:
“Tôi sẽ ráng đáp ứng nguyện vọng của cô mà...”
“Hể...?”
“Thôi, chúc ngủ ngon.”
Chỉ nói nhiêu đó, Yashiro-san nhanh chân bỏ về phòng.
Nguyện vọng của tôi? Rốt cuộc thì ảnh đang nói cái gì vậy... A!
Ngay khi hiểu ra, tôi lẩm bẩm:
“Xin anh hãy mãi luôn ở bên tôi...”
Nói nhỏ vậy thì sao mà ảnh nghe được nhỉ...
Nhưng, mình mà nói lớn thì...
Ôi... tính sao đây? Mặt mình sắp tan chảy như sôcôla rồi.
“Yashiro-san, từ ngày mai ta lại cố gắng nhé.”
Tôi hướng mặt về phía phòng Yashiro, cúi đầu rồi trở về phòng mình.
Hôm nay nhất định tôi sẽ có một giấc mơ đẹp đây.