Quên mất là còn sót chương ngoại truyện này nữa.
Giờ thì chính thức hết Vol4 rồi nhá~
Enjoy~~
+ - * /
"Nhớ kỹ này Tara, lần sau con đừng có dễ dàng tiếp cận đám người Forest's Edge như vậy được không?"
Sau khi Asuta và mọi người rời khỏi sạp hàng, Dora nhắc nhở với gương mặt hơi nghiêm khắc.
Tuy nhiên, Tara không thể chấp nhận yêu cầu của cha mình và thắc mắc.
"Tại sao lại phải làm thế ạ? Asuta onii-chan là người tốt mà, thế nên cha mới cảm ơn anh ấy đúng không? Tại sao Tara lại không được làm bạn với Asuta onii-chan chứ?"
"Asuta đúng là không phải người xấu. Mặc dù khoác lên mình bộ đồ của Forest's Edge, nhưng chắc hẳn cậu ta đến từ một thành phố khác... Còn cô gái Ai Fa đứng bên cạnh Asuta, cô ấy là một nữ thợ săn cừ khôi. Dù vậy thì đến quá gần người dân Forest's Edge vẫn vô cùng nguy hiểm."
Dora cúi người xuống gần Tara.
"Con cũng đã chứng kiến cái người gây ra mớ rắc rối vừa rồi đúng không? Forest's Edge có rất nhiều người hung dữ như vậy đấy, con đừng có bất cẩn mà đến quá gần bọn họ."
"Nhưng... Đâu riêng gì người Forest's Edge, ai say rượu mà chẳng trở nên đáng sợ và phiền toái như vậy chứ."
Mặc cho Tara kịch liệt phản đối, Dora vẫn một mực lắc đầu gạt qua một bên.
"Ngay cả đám binh lính cũng không dám can thiệp vào những lúc người Forest's Edge gây chuyện, thế nên càng ngày chúng càng trở nên táo tợn hơn. Nếu con cứ nhất quyết đến gần những người như vậy thì chính chúng ta cũng sẽ phải chịu thiệt thòi đó biết không... Chuyện bọn họ cứu con, ta đã bày tỏ rõ lòng thành của mình rồi, thế nên trong tương lai không nhất thiết phải tiếp xúc trực tiếp nữa."
Dora ngó ra ngoài sạp để kiểm tra nền trời.
"Gần hai giờ rồi. Vẫn còn hơi sớm, con có thể giúp ta mang đồ đi quảng cáo xung quanh, nhưng nhớ đừng có la cà đấy."
"...Vâng."
Mặc dù vẫn còn cảm thấy không hài lòng với cuộc nói chuyện vừa rồi, Tara vẫn ngoan ngoãn rời đi.
Đường phố nhộn nhịp, chật ních đủ mọi loại người. Ngoài cư dân sống tại Trấn giao thương còn có những nông dân đến đây làm việc như Tara, những người du hành từ phía đông và nam.
Hình ảnh những người Forest's Egde qua lại trên phố cũng không có gì lạ lẫm. Hầu hết bọn họ đều là phụ nữ đến đây để mua thực phẩm cho cuộc sống hàng ngày. Rất hiếm khi thấy xuất hiện một người thợ săn trong chiếc áo choàng lai vãn đến đây. Thế nhưng chính Tara lại là người được chứng kiến cảnh tượng hiếm hoi này, và không may đó lại không phải là một hồi ức đẹp.
Khoảng mười ngày trước, Tara đã trải qua một phen khiếp sợ khi cô đụng mặt gã thợ săn Forest's Edge. Lúc đó vẫn còn là giữa trưa, nhưng người này đã say bí tỉ và bắt đầu tuốt gươm ra khỏi vỏ trong khi gầm rú như một con thú hoang. Cặp mắt màu xanh dương của hắn ánh lên từng tia hung dữ. Ấy vậy mà người giải cứu Tara khỏi hoàn cảnh này cũng lại là một người đến từ Forest's Egde luôn.
Đó là Asuta, một chàng trai khoác lên mình bộ đồ của người Forest's Edge mặc dù chẳng có chút gì là giống bọn họ cả, và người còn lại là một chị gái vô cùng xinh đẹp, Ai Fa, mặc dù là con gái nhưng chị ấy lại mặc trên mình một chiếc áo choàng kiba.
Ánh mắt của Ai Fa cũng vô cùng dữ tợn, mà thật ra thì chị ấy còn hung hãn hơn gã lưu manh kia gấp nhiều lần nữa kìa.
Ai Fa nhanh chóng chặn đứng hành động của gã kia và giải cứu Tara.
Thế nhưng sau đó, những người lính lại đối xử với Ai Fa và Asuta như thể bọn họ mới là kẻ phạm tội và muốn bắt giữ hai người. Nếu lúc đó vị lữ hành mang tên Kamyua Yost không xuất hiện, chắc chắn binh lính sẽ thả gã lưu manh đó đi và gán tội cho Asuta và Ai Fa.
Sao chuyện lại thành ra như vậy chứ? Gã say xỉn đó tự nhận mình là người nhà tù trưởng... vậy có nghĩa tù trưởng Forest's Egde là người xấu sao?
Tara vừa đi vừa ngẫm nghĩ.
Asuta có cặp mắt đen láy giống của người Semu và Tara cực kỳ thích chúng.
Và mặc dù Tara nghĩ Ai Fa có chút hơi đáng sợ, nhưng cô bé cũng thấy chị ấy rất ngầu nữa.
Cha Dora của cô bé không hề ghét hai người họ, nhưng ông vẫn không cho phép cô đến gần bọn họ. Cô thật sự không thể hiểu được và cảm thấy rất buồn.
Mình muốn nếm thử đồ ăn do Asuta làm.
Chắc chắn Dora sẽ không cho phép cô bé làm vậy đâu.
Bước đi một mình trên con phố đông đúc của Trấn giao thương, Tara khẽ thở dài thườn thượt.
Ngày hôm sau, sau khi hoàn thành hết công việc được giao, Tara nhanh chóng chạy đi chơi với đám trẻ con trong thị trấn.
Vì Tara thường đến đây phụ giúp cha bán hàng nên cô bé cũng thường qua lại với đám trẻ con thành thị hơn là trong làng.
Hôm nay cô đến chơi với một cậu trai chủ nhà trọ và một cô bé đến từ sạp hàng kimyusu.
"Nè mấy cậu biết không, hôm qua, anh trai tớ làm việc trong thị trấn lâu đài vừa mới về nhà đấy."
Sau khi kiệt sức vì chơi đuổi bắt, cậu con trai bắt đầu cuộc nói chuyện khi bọn chúng ngồi nghỉ mệt.
"Anh ấy mang về một gói thịt karon làm quà đấy! Thấy tuyệt không? Không phải thịt đùi đâu là thịt lưng đấy nha."
Ở trấn giao thương này người ta thường chỉ bán thịt đùi, vì thịt phần ức và lưng vô cùng đắt nên chúng chỉ được bán trong thị trấn lâu đài mà thôi.
"Thịt mềm cực, lại còn ngon nữa! Giờ thì tớ chẳng muốn ăn lại thịt đùi nữa đâu!"
"Vậy sao? Còn có loại thịt mềm hơn cả kimyusu sao?"
"Ah~ thực ra thì chúng cũng giống nhau thôi. Nhưng nó không chỉ mềm thôi đâu, phải nói sao nhỉ... tóm lại là vô cùng ngon luôn!"
"Thật hả? Nhưng mà da của kimyusu cũng ngon lắm mà."
Có vẻ như cô nhóc này đang cố ganh đua với cậu bé kia.
"Thịt mà vẫn còn cả da sẽ đắt lắm, nên chẳng có ai bỏ tiền ra mua chúng. Cơ mà nếu nướng thịt với cả da thì sẽ cực kỳ ngon luôn đấy."
"Da kimyusu chỉ dùng để làm áo khoác với túi xách thôi. Karon chắc chắn ngon hơn nhiều!"
"Không hề! Mỗi tháng nhà tớ mới được ăn một bữa thôi đấy! Nếu cậu không tin thì thử một lần là biết!"
Suốt từ đầu Tara chỉ ngồi im thích thú lắng nghe cuộc trò chuyện của hai người kia, nhưng rồi cô bé chợt nhớ ra sự việc ngày hôm qua nên quyết định chen vào.
"Nè, hai cậu nghĩ thịt kiba có ngon không?"
Hai đứa nhóc kia kinh ngạc nhìn Tara.
"Ý cậu là con kiba chuyên phá hoại mùa màng đó hả? Làm thế quái nào mà ngon được chứ?"
"Đúng vậy đấy! Nếu ăn thịt kiba đầu cậu sẽ mọc sừng và da cậu sẽ có màu đen như những người Forest's Edge đó."
"Ehh~ thật vậy sao?"
Da Asuta trắng y hệt như người phương tây, và anh ấy cũng không hề có sừng.
Tóc và mắt của anh ấy có màu đen, nhưng người Semu cũng đen mặc dù họ có ăn thịt kiba đâu. Mà kể cả da biến thành màu đen thì có sao chứ?
"Tớ nghe người ta bảo là thịt kiba hôi lại còn dai nữa, chỉ có đám người Forest's Egde mới ăn được thứ thịt đó thôi. Thật đáng thương mà."
Cậu nhóc nói vậy rồi bật cười ha hả. Ngay lúc đấy, một người phụ nữ gánh nước đi ngang qua tặng cho cậu ta một cái cốc thẳng đỉnh đầu.
"Hey, đừng có ngoác mồm ra mà nói như vậy. Mấy người Forest's Edge nghe được những lời đó là nhóc bị lôi vào rừng đấy."
Tara lại cảm thấy muộn phiền hơn nữa. Cô bé thở hắt ra, đứng dậy và nói.
"Trưa rồi này! Tớ phải trở lại sạp hàng thôi, hẹn mai gặp nhá!"
"Ừ, pp!"
Tara vẫy tay chào rồi chạy nhanh về hướng bắc. Trên đường về cô bé lại mua một chiếc bánh bao kimyusu, trong Trấn giao thương này, đây là món ăn mà cô bé thích nhất.
...Mình muốn biết vị của thịt kiba ghê.
Dù có làm gì thì cô bé cũng không thể gạt ý nghĩa đó ra khỏi đầu được.
Thịt đùi karon thì cứng và cô bé sẽ không chịu ăn chúng chừng nào chưa được hầm thật kỹ.
Liệu thịt Kiba có cứng hơn cả Karon không?
Thịt Kimyusu thì mềm và dễ nuốt thật đấy, cơ mà nó lại chẳng có mấy mùi vị và thường phải ăn kèm với đủ các loại thảo dược khác.
Liệu thịt Kiba có nhàm chán hơn cả thịt Kimyusu không?
Tara chắc hẳn sẽ chẳng bao giờ có cơ hội được nếm thử thịt lườn karon hay là thịt da kimyusu đâu. Chỉ một lượng nhỏ người trong Trấn giao thương có cơ hội nếm thử món ăn xa xỉ như vậy.
Dù nói vậy thì chỉ riêng việc ngày nào cũng được ăn thịt kimyusu hay karon cũng là vô cùng may mắn rồi. Cha cô vẫn thường nói hồi nhà cô còn nghèo họ còn chẳng được ăn thịt mà ngày nào cũng phải ăn trứng kimyusu.
... Mình muốn thử ăn thịt kiba.
Tara vừa lẩm nhẩm như vậy trong khi chạy nhanh dọc theo con phố, đến khi về gần sạp hàng, cô bất chợt nhìn thấy bóng dáng của chàng trai tóc đen quen thuộc.
"Ah! Asuta onii-chan!"
Cô bé hét lên vui sướng, nhưng rồi ngay lập tức dừng lại khi trông thấy những người đi cùng cậu.
Không phải Ai Fa.
Đó là một anh chàng thợ săn Forest's Edge, cậu ta cũng cao ngang với Ai Fa.
Chàng thợ săn đang khoác lên mình chiếc áo kiba và dắt bên hông một thanh machete. Cậu ta có mái tóc vàng nâu và cặp mắt màu hạt dẻ.
Nhận ra sự hiện diện của Tara, cậu ta bước từng bước thanh thoát như con kiba đến trước mặt cô bé.
"Nhóc con! Trông nhóc cũng lớn cỡ con bé Rimee nhỉ, nhiêu tuổi rồi?"
Giọng nói của cậu ta rất lớn, và với cặp mắt mạnh mẽ của mình, cậu bắt đầu quan sát Tara từ đầu đến chân.
Dù vậy thì Tara cũng không hề cảm thấy sợ hãi.
Đứng bên cạnh cậu ta là Asuta, mặc dù có chút lo lắng nhưng anh ấy vẫn đang mỉm cười.
Tara cố nặn ra câu trả lời.
"Tám... tám tuổi..."
"Thế là bằng với con bé Rimee rồi, cơ mà nhóc gầy hơn nó nên trong trẻ con hơn nhiều."
Cậu ta ngồi xổm xuống trước mặt Tara, rồi đánh mắt qua lại giữa cô bé và chiếc bánh bao Kimyusu, có vẻ cậu ta vô cùng tò mò.
Vì suốt quãng đường về cô bé mải suy nghĩ quá nên Tara vẫn chưa cắn miếng nào.
"Mùi thơm đấy. Nó có ngon không?"
"...Vâng."
Tara gật đầu đáp lại.
"Chắc vậy."
Cậu ta vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào chiếc bánh.
Trông cứ như đang đói lắm vậy nên Tara hỏi liệu cậu ta có muốn ăn thử không.
Mặc dù trưng ra một biểu cảm kỳ lạ trên gương mặt nhưng cậu ta vẫn cắn thử một miếng.
"Chẳng ngon lắm. Đồ ăn của Asuta hơn thế này nhiều."
Vừa ăn cậu ta vừa phàn nàn như vậy.
"Thật sao ạ?"
Tara không hề sợ sệt gì cậu ta cả, chỉ là thái độ công kích chiếc bánh kimyusu thẳng thắn như vậy khiến cô có đôi chút ngạc nhiên.
Mặc dù còn lùn hơn Asuta nhưng chàng thợ săn này lại mạnh mẽ hơn cả những người trưởng thành trong thị trấn, phải chăng đây là lý do mà mọi người sợ hãi Forest's Egde?
Tất nhiên là Tara cũng không thể hoàn toàn bình tĩnh trong hoàn cảnh này, nhưng sự ngưỡng mộ trong tim đã lấn át hoàn toàn nỗi sợ của cô. Cô bé nghĩ Ai Fa và chàng trai lạ mặt này trông thật sự ngầu và oai hùng.
Cô bé không hiểu tại sao, nhưng cả hai người đều sở hữu ánh mắt vô cùng thẳng thắn và sẽ không bao giờ dao động dù cho người xung quanh có nhìn họ như thế nào.
Ngay sau đó, người đàn ông có tên Kamyua Yost cũng xuất hiện. Bọn họ trò chuyện thêm một lúc rồi Asuta và bạn của cậu ra về.
Tara không hiểu lắm nội dung cuộc trò chuyện của mấy người này, nhưng có vẻ như Asuta sẽ mở một sạp hàng trong Trấn giao thương.
"Thật tuyệt cha nhỉ, Asuta sẽ mở một sạp hàng đó."
"Ừ..."
Nghe Tara nói vậy, Dora chỉ hờ hững đáp lại cho qua chuyện. Từ đầu ông đã cảm thấy rắc rối rồi, giờ lại trở nên càng trở nên khó nghĩ hơn nữa.
"Có chuyện gì vậy? Cha thấy không khỏe sao?"
"Ehh...? Không, không sao đâu. Ta chỉ nghĩ rằng dù có là Forest's Edge thì cũng có đủ mọi loại người thôi."
"Vâng. Mấy người đi với Asuta trông thật ngầu."
"Ngầu huh."
Dora khẽ lắc đầu.
Mặc dù trông cha mình có vẻ phiền muộn, nhưng Tara vẫn có chuyện muốn nói với ông.
"Tara muốn ăn thử đồ do Asuta nấu."
Dora buồn bã lắc đầu.
"Dù có ăn thử thì chúng ta cũng sẽ không cảm thấy ngon lành gì đâu. Và nếu Asuta cứ tiếp tục đi khắp nơi nói rằng thịt kiba ngon này ngon nọ, chắc chắn cậu ấy sẽ bị gọi là kẻ lừa đảo mất thôi."
Cha của cô bé có vẻ đang thật sự lo lắng.
"Chúng ta cần phải thử trước rồi mới biết được mùi vị của như thế nào chứ? Con mua chúng bằng đồng của Papa được không?"
Sau khi ngẫm nghĩ một lúc, Dora xoa đầu Tara bằng bàn tay to rộng của mình.
"Tara, những miếng đồng con kiếm được bằng cách phụ ta làm việc, con có thể dùng chúng tùy thích... Nhưng con không được trốn việc bằng cái cớ đau bụng đâu nhé."
"Vâng! Con cảm ơn Papa!"
Tara nhìn thẳng vào mắt cha mình mà mỉm cười thật tươi.
Cứ thế bốn ngày sau, Asuta bắt đầu mở sạp hàng trong Trấn giao thương.
Ngay sau khi cơn mưa rào dừng lại, Tara nhanh chóng chạy đến chỗ cậu.
"Tuyệt quá! Anh thật sự đã mở sạp hàng ở đây rồi!"
Mặc dù Asuta có vẻ đang thiếu sức sống hơn thường lệ, cậu vẫn chào đón cô bé với một nụ cười thật tươi.
Cô gái Forest's Edge làm việc cùng Asuta cũng nở một nụ cười dịu dàng.
Tara đã từng gặp cô ấy trước đây rồi, nhưng lúc đó cô ấy có vẻ lạnh nhạt và thờ ơ, có lẽ là do khi cười trông cô dễ mến hơn nhiều.
"Mùi tarapa thơm quá! Đây là món ăn từ kiba sao?"
"Ừ. Anh cũng chẳng biết em có thính nó không nữa."
Chiếc nồi đầy tarapa đang sôi ùng ục. Có vẻ ngoài tarapa ra, Asuta còn dùng rất nhiều nguyên liệu khác nữa, mùi hương này thực sự vô cùng kích thích vị giác.
Tara muốn mua một phần ngay, nhưng cậu lại đề nghị cô nên thử qua trước đã và đưa ra một cái đĩa.
Trên đó có những miếng thịt với hình thù kỳ lạ được bọc trong một lớp tarapa.
Sau khi Asuta cắt thành những miếng nhỏ, Tara có thể thấy rõ vết cắt không hề bằng phẳng, thật kỳ lạ.
Mà kiba là loại vật như thế nào nhỉ?
Thực tế là Tara cũng chưa từng được nhìn qua chúng lần nào. Những chiếc bẫy quanh trang trại thi thoảng cũng bắt được một vài con, nhưng Tara và mẹ cô bé chưa từng được xem qua. Hơn nữa bà lão nhà hàng xóm đã từng nói thế này.
"Chỉ cần nhìn thấy chúng thôi cũng đã bị nguyền rủa rồi."
Thịt kiba trông có vẻ ngon quá và mùi hương này cũng vô cùng kích thích vị giác nữa.
Tara ngay lập tức đưa miếng thịt vào miệng mà không hề ngần ngại.
Ngay sau đó cô bé có thể cảm nhận một cơn chấn động ập đến.
"Gì thế này..."
Tarapa vẫn chua như vậy, nhưng không hiểu sao nó lại ngon hơn hẳn khi cô ăn tại nhà. Giống hệt như những quả tarapa nhỏ mua được trong thị trấn, chúng ngọt và rất ngon nữa.
Những miếng rau cắt nhỏ ăn kèm chắc chắn là aria. Chẳng lẽ vị ngọt này là nhờ chúng sao?
Thêm vào đó Tara còn cảm nhận được vị hơi cay của lá pico trong nước sốt. Cô bé được kể là chúng mọc rất nhiều trong rừng Morga.
Nói tóm lại cô bé chưa từng được nếm thứ nước sốt ngon như thế này bao giờ.
Và mặc dù tarapa ngon như vậy nhưng mùi vị của Kiba cũng mạnh không kém cạnh chút nào.
Thịt không hề cứng và hôi, chỉ với một cái cắn nhẹ là nó đã vỡ vụn ra và hòa quyện với sốt tarapa. Một hương vị mạnh mẽ lan tỏa khắp khoang miệng.
Tara chưa từng nghĩ thế giới này lại tồn tại thứ thịt ngon đến như thế.
Càng nhai mùi hương của món thịt này lại càng trở nên mạnh hơn trước Mới chỉ được cắn một miếng nhỏ thôi mà cô bé đã cảm thấy vô cùng hạnh phúc rồi.
Kimyusu hay karon chắc chắn không thể ngon thế này được.
Liệu thịt da kimyusu hay là lưng karon có ngon bằng kiba không?
"Asuta-nii, cái này ngon quá đi! Thực sự rất ngon luôn á!"
Nghe cô bé nói vậy, biểu cảm lo âu của Asuta biến mất ngay lập tức và thay vào đó là gương mặt thư giãn thấy rõ.
"Ah, chờ chút đã Tara! Anh muốn cho cha em nếm thử nữa rồi mới có thể thoải mái bán cho em được... Anh không có nhiều que như thế này, em dùng lại cái cũ nhé?"
"Vâng!"
Tara gật đầu chắc nịch rồi chạy vội đi trên con phố.
Mùi vị hạnh phúc vẫn còn lưu lại trong khoang miệng và dần dần cô bé có thể cảm nhận nó đang lan ra khắp cơ thể mình.
Cha Dora chắc chắn sẽ vô cùng vui sướng khi được nếm thử món này.
Mấy ngày nay, cha cô luôn cư xử rất kỳ lạ, cứ như ông đang lo lắng về chuyện tiếp tục qua lại với người của Forest's Edge. Ông đã bị Asuta thu hút, nhưng cùng lúc cũng cảm thấy ngần ngại về việc mối quan hệ với người Forest's Edge đột ngột trở nên tốt đẹp.
Ngay cả mẹ của Tara và mấy người anh của cô cũng nói "Đừng dính dáng gì đến người Forest's Edge."
Mỗi lần Tara cãi lại, ông luôn là người chìm vào im lặng.
Nhưng giờ thì không còn vấn đề gì nữa rồi.
Asuta không hề nói dối.
Chính "nhà trưởng tộc" mới là những tên lưu manh lừa đảo người khác.
Nếu được nếm thứ thịt kiba ngon như thế này, chắc chắn cha của cô bé sẽ có thể thư giãn. Mới chỉ tưởng tượng thôi mà cô bé đã cảm thấy vô cùng hạnh phúc rồi.
Chạy băng băng trên con phố, cô bé cuối cùng cũng về được sạp hàng nhà mình.
Đang ngồi nghỉ ở đó, ông chú Dora hướng ánh mắt ngơ ngác về phía Tara.
"Cha ơi xem này, đây là món ăn của Asuta đó! Anh ấy đã dùng rau nhà mình và làm ra một món cực kỳ ngon luôn á!"
Dora cầm lấy chiếc tăm với miếng thịt ở trên và cười yếu ớt.
Liệu cha cô bé sẽ bất ngờ như thế nào đây? Tara hào hứng quan sát với sự mong chờ.