Tôi thích những câu truyện hài kịch lãng mạnh về chủ đề học đường, nơi những chàng trai và cô gái tận hưởng cuộc sống đầy lí thú của mình với những ký ức buồn vui lẫn lộn.

Tôi yêu những câu chuyện giả tưởng có bối cảnh ở thế giới khác, nơi các chàng trai và cô gái có thể hào hứng trải qua những cuộc thám hiểm ly kỳ.

Tuy nhiên, tôi lại thường đưa ra một lựa chọn nằm chính giữa cả hai.

Tôi thích cả cà ri lẫn thịt heo cốt lết, nhưng gọi cả hai món thì sẽ gây ra đôi chút vấn đề (chủ yếu là về dạ dày).

Nhưng mà... Có thật sự là chỉ có cách đó thôi không?

Không có cách nào khác hợp lí hơn sao?

Đúng vậy... Thế giới này chính là thứ gọi là món cà ri cốt lết thịt heo!

Tác phẩm『Isekai Quest wa Houkago ni! ~Senpai lạnh lùng chỉ mỉm cười mỗi khi ở cùng với tôi~』được ra đời dựa trên ý tưởng đó.

Với những người mà tôi chưa từng gặp qua, rất hân hạnh được gặp các bạn. Dành cho những người đã quá quen thuộc với tôi, đã lâu rồi nhỉ. Những người đã đọc qua một trong số những ấn phẩm của tôi được bán vào tháng 11 có lẽ sẽ nghĩ, “Hừm, lại là lão này nữa à?” Đúng vậy. Lại là tôi đây. Tôi tên là Sorano Kazuki.

Tôi đã quyết định chọn ra những phần hay nhất từ những câu truyện hài kịch lãng mạn mang chủ đề học đường và một thế giới khác kỳ ảo để rồi tạo ra một cậu chuyện có phần khá vô lí. Tôi sẽ rất vui nếu như các bạn thích nó.

Tôi đã xoay sở để kết hợp được hai thể loại khác biệt vào lại với nhau bằng ý tưởng con người có thể dễ dàng di chuyển qua lại giữa hai thế giới.

Tôi vẫn muốn có cái gì đó mới mẻ trong câu chuyện, vậy nên tôi đã nghĩ ra ý tưởng, “Không biết liệu nữ chính có hai tính cách hoàn toàn đối lập ở hai thế giới sẽ hấp dẫn người đọc không?”

Một senpai với những tính cách trái ngược nhau được ra đời như thành quả của ý tưởng đó, nhưng tôi đã có được rất nhiều niềm vui khi viết về cô ấy. Tôi hy vọng rằng mình đã thể hiện chính xác cô ấy với người đọc thông qua ấn phẩm của mình.

Nói thật với mọi người, tôi cũng có khao khát có được『Một senpai gần gũi với mình』.

Lí do cho suy nghĩ đó là vì tôi hoàn toàn không có tương tác với các học sinh khối trên trong suốt quãng đời học sinh.

Tôi tự hỏi rằng, tại sao lúc đó tôi lại hành sử như vậy, nhưng thực tế là tôi không có chút ký ức nào về những lần tương tác với họ.

Tôi có tham gia một câu lạc bộ ở trường, tôi còn nhớ rằng mình đã từng tương tác với các đàn em. Tuy nhiên, dẫu cho có cố lục lại ký ức của mình đến mức nào đi chăng nữa thì tôi vẫn hoàn toàn không thể nhớ được có lần nào mình từng trò chuyện với các tiền bối.

Liệu điều ngày có nghĩa rằng tôi đã phải gánh chịu một trải nghiệp cực kỳ đau thương khiến cho não bộ của tôi phong ấn hết những ký ức liên quan đến nó...?

Một khi những ký ức đó được mở ra thì liệu sẽ có một mỹ nhân huyền bí mặc áo khoác đen tuyền xuất hiện trước mặt tôi và nói kiểu “Vậy ra cuối cùng cậu cũng nhớ lại. Tôi là senpai của cậu. Cuối cùng thì thời khắc của lời hứa cũng đã đến.” Và thức tỉnh năng lực siêu phàm đang ngủ yên bên trong tôi...?

Sau đó, liệu rằng tôi sẽ tham gia vào một cuộc chiến quy mô lớn vì số phận của trái đất đang được đặt trên bàn cân...?

Nghĩ về những thứ như vậy làm tôi bắt đầu trở nên cực kỳ hưng phấn. Nhanh chóng tỉnh lại đi, những ký ức về senpai của tôi ơi!

Chà, đặt cái tình huống hoàn toàn phi thực tế đó sang một bên, tôi thật sự không hiểu tại sao mình lại không có bất kỳ ký ức nào như vậy. Ai đó, làm ơn hãy cho to biết nếu như bạn biết lí do.

Tuy nhiên, nếu như tôi có một đàn chị, đặc biệt là một đàn chị xinh đẹp sẵn sàng cho tôi những lời khuyên về học tập và đời tư của mình, tôi có lẽ sẽ sùi bọt mép rồi lụm luôn trước khi kịp tìm ra từ nào để diễn tả cảm xúc của bản thân.

Cơ mà, nói về ảo tưởng của tôi thêm nữa thì thật là vô nghĩa, vậy nên tôi sẽ chuyển sang những lời cảm ơn.

N-sama, editor cũ của tôi và S-sama, editor mới của tôi. Cảm ơn sự kiên nhẫn của hai người với câu chuyện có bối cảnh tương đối đơn giản này. Tôi đặc biệt cảm ơn hai người vì đã giúp tôi tạo ra nhân vật senpai.

Kodama Yuu-sama, họa sĩ minh họa. Thành thật mà nói thì đây là lần đầu tiên tôi làm việc với một người mà mình đã từng hợp tác trước, vậy nên cảm giác có hơi lạ lẫm. Những thiết kế nhân vật sống động thật quá ư là tuyệt vời, đặc biệt là các bức ảnh minh họa Senpai thể hiện tính cách của của cổ mới thật là dễ thương làm sao. Cảm ơn anh rất nhiều.

Dành cho những người đã gửi cho tôi vô số những bức thư vào mỗi quý. Đọc được ấn tượng của các bạn khiến tôi cảm thấy như mình đang thật sự được sống. Thật sự luôn, tôi không biết phải cảm ơn bao nhiêu cho hết nữa.

Và cuối cùng, lời cảm ơn chân thành đến tất cả những bạn đọc giả đã đọc qua cuốn sách này.

Tôi mong rằng chúng ta có thể gặp lại nhau một lần nữa.

Sorano Kazuki

.

.

.

.

.

Viết lắm thế mà hình như tới vol 3 là tịt ngòi rồi :V