Khi hai bàn tay quanh cổ cậu siết chặt lại, Kaito Sena suy ngẫm về sự dễ đoán của kết cục này.
Thực tế thì việc cậu còn sống được lâu đến thế này ngay từ đầu đã là một phép màu. Tay phải của cậu chằng chịt những vết rách nông, còn tay trái thì bất động và nhuộm một màu đỏ thẫm. Mắt cá chân cậu đã bị vặn theo một góc kỳ dị từ vài tháng trước và đã cứng lại như vậy luôn. Và có thể cơn đau dạ dày cậu đang chịu đựng suốt ba ngày nay là do một trong những phần nội tạng của cậu đã bị dập nát.
Số tuổi của cậu mới chỉ là mười bảy năm và ba tháng. Vậy mà suốt cuộc đời cậu chỉ biết đến sự đối đãi thất thường và bị đánh đập tuỳ hứng.
Biết mình sẽ từ từ bị ăn ngấu nghiến nhưng lại không thể trốn thoát khỏi định mệnh đó quả thật chẳng khác gì cuộc sống của thú vật. Trong hoàn cảnh của cậu, thay vì bị ăn thịt thì có lẽ cậu sẽ bị chôn sống ở đâu đó hoặc da thịt của cậu sẽ bị thiêu cháy cho đến khi chỉ còn lại xương, hoặc có lẽ cơ thể cậu sẽ bị vứt trên núi hoặc ném xuống đại dương cũng nên.
Cơn đau đè nặng lên cậu theo thời gian có vẻ như đang ngày càng kéo dài hơn. Trong khi cậu đang suy ngẫm, những ngón tay to béo kia cứ thế ấn chặt hơn lên cổ cậu và nghiền nát đường hô hấp cùng với mạch máu. Những giọt nước mắt nhầy nhụa thì rỉ ra từ cặp nhãn cầu như đang lồi ra ngoài của cậu.
Cậu đá và cào cấu hai bàn tay đang túm lấy mình, nhưng hoàn toàn vô dụng. Cha cậu đã bị cho chơi thuốc mạnh tới mức không còn lý trí hay có thể cảm nhận đau đớn nữa. Trong khi Kaito thè lưỡi ra ngoài và cố gắng trong tuyệt vọng để hít thêm một phổi đầy không khí, một phần của cậu tách ra khỏi cơ thể và quan sát tình hình một cách bình tĩnh đến đáng ngại. Mặt khác, não của cậu đang bị cơn đau thiêu đốt. Tôi không muốn chết. Tôi không muốn chết. Tôi không muốn chết. Tôi không muốn chết. Xin đừng giết tôi mà. Trái ngược với mong muốn của mình, cổ họng cậu đã chịu thua. Tầm nhìn của cậu trở nên trống rỗng, nhưng thay vì là bóng tối vô tận thì cậu nhìn thấy một tia sáng đang nhảy múa.
Nó giống kiểu cuộc đời cậu đang vụt qua trước mắt hệt như trong truyện vậy.
Nhưng đây là một thứ khác hoàn toàn, một thứ mang điềm gở.
Rất nhiều xác chết trải dài suốt tầm mắt.
Có cả đàn ông lẫn phụ nữ, cả già lẫn trẻ; cơ thể của họ bị cắt xẻo rồi quẳng sang một bên. Tay chân họ bị xoắn vặn như thể tay chân mấy con búp bê hỏng, ngực và tứ chi của họ bị xé toạc ra, còn mắt, tai, răng và lưỡi đều đã bị cắt mất.
Trước mắt Kaito là một núi xác chết, cái nào cái nấy đều thiếu rất nhiều thứ được coi là một phần của phẩm chất con người.
Một con quạ đang cắp miếng thịt người trên mỏ cất tiếng kêu rồi vỗ cánh bay đi. Tầm nhìn của Kaito lại tối xầm lại, và cậu có thể nghe thấy tiếng hò hét của vô số người. Một số lượng lớn người trùm mình trong bộ đồ đen liên tục vừa giơ tay vừa hét to nhất có thể: 「Giết ả! Giết ả! Giết ả! Giết ả! Giết ả! Giết ả!」
Tất cả sự ghê tởm và cơn khát máu mạnh mẽ của họ đều tập trung vào một cô gái tóc đen.
Cô đang lơ lửng trước mặt họ và bị trói hết cả tay chân. Hàng trăm sợi xích nối từ trên giá treo, vừa trói chặt tay chân cô vừa giữ cô lơ lửng giữa không trung. Cô giống như một chú bướm bị kẹt mạng nhện vậy. Với mái tóc màu đen đang bay phất phơ trong gió, cô ngước lên.
Khuôn mặt cô mang vẻ đẹp khiến cho người ta phải khiếp sợ, và đôi mắt màu đỏ thẫm ấn tượng ấy quay về phía Kaito khiến cậu há hốc miệng.
Nhìn từ biểu cảm của cô thì rõ ràng cô không phải là nạn nhân.
Cô nhìn lướt qua Kaito trước đám đông đang cuồng nộ và khát máu. Trong ánh mắt sắc sảo của cô không hề có một chút sự sợ hãi nào.
Trên khuôn mặt đẹp không tì vết của cô là một nụ cười chứa đầy rẫy cả sự độc ác lẫn tàn bạo.
「Giết ả! Giết ả! Giết ả!」 Đám đông vẫn tiếp tục hò hét, và cô vừa mỉm cười vừa đắm mình trong cơn cuồng sát của họ. Cô mỉm cười nhìn tất cả một cách vừa đẹp đẽ vừa nham hiểm.
—Cho đến cái ngày ngươi chết đi, ít nhất thì hãy cố gắng mà làm chuyện gì đó tốt đẹp.
Sau đó, với một tiếng rắc mạnh mẽ, cổ của Kaito Sena bị bẻ gãy.
Chàng trai mang tên Kaito Sena mà đáng lẽ đã chết lại một lần nữa mở mắt. Ánh lửa đốt che lấp tầm nhìn của cậu. Hoá ra cậu đang ở trong một căn phòng đá sáng lờ mờ. Mặc dù cậu chắc chắn mình đã bị giết, việc nơi này là vùng đất chết lại không thuyết phục cậu cho lắm. Đứng trước Kaito đang bối rối là cô gái lúc nãy.
Cô đã không còn bị trói buộc nữa, dù về khía cạnh nào đó thì cô vẫn còn bị ràng buộc.
Khoác lên có thể mảnh mai của cô là một bộ váy nô lệ màu đen, và phần trước ngực cô gần như chỉ có những sợi đai bằng da quấn qua. Nằm bên dưới những sợi đai bằng da ấy là một bộ ngực đầy đặn nửa kín nửa hở. Phần eo của cô được lớp vải đen che bên ngoài, và bên dưới chiếc váy ngắn kia lộ ra một đôi chân hoàn mỹ đang đeo thứ gì đó như tất chân vậy. Lớp vải bên trong chiếc váy của cô nhuộm một màu đỏ thẫm, và độ dài của tà váy sau kéo dài xuống như một chiếc áo choàng. Dù là một bộ trang phục khá gợi cảm nhưng dường như nó không tạo ấn tượng về sự quyến rũ.
Cái cách cô mặc bộ váy nô lệ kiểu không đứng đắn ấy có phần na ná một nữ hoàng trong bộ y phục tôn quý nhất.
Mái tóc đen trang nhã bay phất phơ đẹp nhất mà Kaito từng thấy kia trông rất hợp với khuôn mặt của cô. Song, trong đôi mắt màu hồng ngọc của cô lại ánh lên một sự tàn nhẫn như ác quỷ.
Ngay lúc đó, mỹ nữ vô song hé miệng. Ánh mắt cô hướng thẳng vào Kaito, và cuối cùng cô cũng lên tiếng.
「Hỡi Linh hồn Vô tội đã bị sát hại một cách dã man kia. Kể từ hôm nay trở đi, ngươi sẽ là thuộc hạ trung thành của ta.」
Dù yêu cầu một chàng trai đã chết làm thuộc hạ nghe chẳng hợp lý chút nào nhưng tông giọng của cô thì không cho phép cậu từ chối. Dù muộn màng nhưng Kaito đã nhận ra rằng cậu đang thở, và khi cậu khẽ bật cười vì bối rối thì cô gái trước mặt cậu đưa ra một lời tuyên bố đầy phẩm cách.
「Ta là Khảo Vấn Công Chúa, Elisabeth Le Fanu, một con sói kiêu hãnh và cũng là một con lợn nái hèn mọn.」[note28954]