Dị giới như Treysd cũng tồn tại các mùa. Trine ở phía Bắc là khu vực ấm áp nhất nên cảm giác trông hơi bị đảo lộn, nhưng mấy sự kiện theo mùa thì ở thế giới nào cũng giống nhau cả.

Tập quán viếng mộ ngày hè thường là do quan niệm từ Phật Giáo, nhưng đây là thế giới mà người Nhật Bản như Yugura Nariya đã nhúng tay vào. Thế nên nơi này cũng có những phong tục mà [tôi] quen thuộc.

“Dù sao thì cũng đỡ hơn đi tảo mộ vào mùa đông.”

Hiện [tôi] đang đến nghĩa trang tại Turize. Việc viếng mộ Haiya và Gazen đã hoàn thành ở lần trước, nơi [tôi] đến hôm nay là một nghĩa trang cộng đồng đơn giản và bị che bởi bóng râm.

Đây là nơi dành cho những người phạm tội tại lãnh thổ Turize, không có quê hương hay nơi nương tựa, hoặc là không có ai phúng điếu. Về những nhân vật mà [tôi] quen biết thì chắc là đám người liên minh sơn tặc như Docora, vài ám bộ Methys từng bị đưa đến đây bởi Larheit. Ngoài ra còn có mạo hiểm giả là Parshro nhỉ.

Tạm thời thì tại đây vẫn có người quản lý và dọn dẹp tương đối. Lần này thì [tôi] đã nhờ người đó cho phép được tảo mộ.

“Mấy tên này có thân thiết nằm chung không nhỉ. Mà chắc là không thể rồi…”

[Tôi] vừa chìm đắm vào mấy kỷ niệm không muốn nhớ lại vừa dọn dẹp. Có người chỉ đơn giản là bị tai hoạ rơi trúng đầu, có kẻ tước đoạt tính mạng vì phẫn nộ cá nhân… Mà thật ra cũng có người mà [tôi] được giúp đỡ. Mặc dù không thể truyền đạt cho đương sự, nhưng xem như đáp lễ một chút thế này vậy.

Và trong lúc làm như vậy thì Ekdoic mà [tôi] đang chờ đợi đã xuất hiện.

“Anh đã bắt đầu rồi sao.”

“Nếu bắt đầu cùng một lúc thì [tôi] sẽ gần như chẳng làm gì được mất.”

Ekdoic cũng muốn tảo mộ nên mới cùng đến làm với [tôi], nhưng anh ta rõ ràng chẳng mang theo công cụ dọn dẹp gì cả. Tên này chắc chắn đang muốn làm bằng ma pháp với xích rồi.

“Nếu người giết anh ta như tôi lại cẩn thận dọn dẹp thì Parshro sẽ ghét lắm.”

“Không sai.”

Ekdoic đã xuống tay với Parshro vì nguyện vọng của chính mình. Hiện tại thì anh ta đã thoát khỏi đó mà bước trên cuộc đời yên ổn. Chính vì được cứu rỗi nên anh ta mới cảm thấy tội lỗi với người đã trở thành nạn nhân của mình.

Song, người khiến anh ta làm thế lại là [tôi]. Mặc dù họ chỉ mang mối quan hệ lợi ích chứ không phải đồng đội, nhưng quan hệ là thứ sẽ dần biến đổi. Ekdoic và Girista ngày xưa từng tập kích bản thân lại đang mang mối quan hệ có thể gọi là bằng hữu thân thiết. Khả năng [tôi] bước trên con đường giống như Parshro cũng không phải con số không. Thế nên [tôi] cũng có suy nghĩ của mình về chuyện này.

Kết cục thì chúng [tôi] đang lau dọn mộ như những kẻ tương đồng. Cố suy nghĩ chuyện giả tưởng cũng chẳng được gì cả. Song, vì bản thân thỉnh thoảng lại nổi ý muốn lau dọn ngôi mộ nên làm thế này cũng không tệ lắm.

“Hừm… Có lẽ bào luôn cả bề mặt sẽ nhanh hơn.”

Ekdoic huy động sợi xích tứ tung mà bào đi vết bẩn và rêu bám trên bề mặt. Nhìn từ bên ngoài thì anh ta giống hệt một tên cực kỳ báng bổ vì tấn công ngôi mộ, nhưng thực chất thì ngôi mộ đang dần trở nên mới tinh. May mà mình dọn trước.

“Chắc thế này là được rồi.”

“Hình như nó nhỏ hơn một chút đó?”

“Vài năm sau lại lén lút làm cái mới là được thôi.”

“Anh cũng trở nên tinh ranh hơn rồi nhỉ.”

“Tôi sẽ xem như đó là lời khen. Nhân tiện thì không có Illias à?”

“Cô ấy đang dọn dẹp bên phía chỗ ở của người quản lý.”

Khác với Ekdoic hay [tôi], Illias không có cảm giác tội lỗi gì với bọn họ. Bởi vì cô ấy xem bọn họ là kẻ địch mà giết chết nên có lẽ cô ấy sẽ chỉ bình thản dùng ma pháp lau dọn. Chuyện đó thì không thành vấn đề, cơ mà người được dọn dẹp trông sẽ phức tạp lắm. Mặc dù [tôi] cũng không thể nói gì được.

Và vì thế, [tôi] đã nhờ cô ấy giúp đỡ người quản lý trông nom nơi này. À mà phải nói trước, trong báo cáo tình huống gần đây thì cô ấy đã cẩn thận lau dọn khi viếng mộ cha mẹ mình đấy?

Những ngôi mộ được lau dọn đã hoàn toàn đổi mới. [Tôi] thì đổ mồ hôi một chút, còn Ekdoic thì vẫn giữ khuôn mặt phơi phới.

“Anh làm sạch sẽ thật nhỉ…”

“Ở đây còn có Docora đang ngủ say. Ít nhất cũng phải săn sóc vì anh ta đã quan tâm Lacra nữa.”

“Cũng phải.”

“Đúng rồi, huynh đệ sẽ đi tới Serend phải không? Tôi cũng định sang Methys, hay là chúng ta đi chung đi?”

“Ừ, nhờ anh vậy. Có thể nhờ anh mang [tôi] sang Trine luôn không?”

“___ Được thôi.”

Mặc dù hắn là đối tượng gây phiền toái rất nhiều, nhưng đó cũng là đối tượng [tôi] lý giải mà đồng cảm không ít. Tuy rằng cứ để ý đến những người quá cố mà mình từng dính líu thì chắc sau này sẽ toàn là những ngày tháng đi viếng mộ… Chỉ là nếu có thời gian thì [tôi] vẫn muốn đi.

“Ara, Thượng Thư-sama cùng Ekdoic-nii-san.”

“Hửm? Lacra… và Mix à.”

Lacra và Mix đang cầm hoa trong tay. [Tôi] cũng từng nhắc dự định hôm nay và nghĩ rằng kiểu gì họ cũng sẽ đến.

“Sao mà trông chúng còn sạch sẽ hơn mộ của Haiya-dono vậy…”

“Thật xin lỗi. Chuyện lau dọn dã được hoàn thành rồi.”

“Không sao đâu, xem như đỡ công dọn dẹp mà. Chỉ cần rải nước thêm là đủ nhỉ. Rắc rắc.”

“Giáo sĩ coi vậy mà được hả.”

Mục đích của hai người chắc hẳn là viếng mộ Docora, người mà họ có đôi chút liên quan. Theo lời Ekdoic kể thì tên đó là nhân vật từng gợi ý Lacra hướng tới công việc giáo sĩ… Cơ mà chính chủ dường như vẫn chưa biết. Ekdoic bảo rằng khi nào cô ta cố nhớ lại thì sẽ kể cho.

“Thật là mấy người thô tục quá đi, dùng rượu không phải sẽ tốt hơn sao?”

“Không chịu đâu, làm vậy thì lãng phí lắm. So với rắc lên mộ thì tôi thà uống nó còn hơn!”

Tạm thời thì [tôi] cũng mang rượu theo, nhưng giờ mang ra thì có lẽ sẽ bị thu hồi nên [tôi] sẽ lén để lại sau nhé, Docora. Còn Ekdoic thì lại mang thịt khô ra. Thịt khô là sao hả?

Dường như nhận ra ánh mắt của [tôi] nên Ekdoic liền cười nhẹ.

“Đó là món ưa thích của Parshro.”

“À, cái này thì cắn xé cũng được, mà để nhai cũng có mùi vị của nó nhỉ.”

Nó có thể ăn nhanh hoặc nhai kỹ nên rất tiện để mang theo hằng ngày. Món ăn rất phù hợp đối với một mạo hiểm giả tuỳ hứng.

“Cơ mà dường như Parshro từng hơ lửa nó bằng gauntlet.”

“Cái đó không phải là thiêu đốt ma lực à…”

“Anh ta bảo là làm vậy sẽ tạo nên hương vị độc đáo riêng.”

Đúng rồi, trước kia Girista cũng từng bảo rằng “Lại muốn ăn thịt khô của Par-chan quá đi.” Nghe tò mò ghê. Hình như nó còn nằm trong kho tàng của Turize nhỉ? Lần tới lại hỏi Marito vậy.

Cuộc viếng mộ đã kết thúc, chúng [tôi] gặp lại Illias rồi phụ giúp dọn dẹp xung quanh chỗ ở của người trông mộ.

Khác với nghĩa trang thông thường, vì đây là nơi dành cho tội nhân nên tần suất sử dụng khá ít, người trông mộ cũng chỉ thỉnh thoảng thay phiên chăm sóc. Người quản lý hiện tại chỉ lau dọn gian nhà nhỏ cũng đã rất cố sức. Vậy nên nơi này có không ít thứ chúng [tôi] phải làm… Cơ mà việc chăm sóc công cụ chôn người chết cứ có cảm giác là lạ.

“Viếng mộ như thế này cũng có cảm giác thơ ca theo mùa nên không tệ lắm…”

Vì đã qua giữa trưa và nhiệt độ đang ở mức cao nhất nên chúng [tôi] nghỉ ngơi một chút. Mọi người đều đang nghỉ giải lao tại bóng râm.

Lúc đi viếng mộ Haiya thì ai cũng có chút bịn rịn… Cơ mà lần này thì người thân quen nhất cũng chỉ có Docora. Mọi người đều đang trải nghiệm bầu không khí như thông thường.

“Nằm dài tại chỗ mát đúng là số một luôn.”

“Thượng Thư-sama nói cứ như người già vậy. Cơ mà tôi cũng đồng ý.”

“Ahaha… Người tại quê hương người bằng hữu thường làm gì để tận hưởng ngày hè vậy?”

“Tận hưởng ngày hè à… Chẳng hạn như kể truyện ma… truyện kinh dị?”

“Truyện kinh dị ư?”

“Đúng rồi, kiểu như kể mấy câu chuyện đáng sợ khiến sống lưng lạnh toát để quên đi cơn nóng.”

Tuy nhiên, nơi này là thế giới kỳ ảo. Ma quỷ hay quái vật đều thực sự tồn tại. Ờ thì ma quỷ hay Undead đúng là rất đáng sợ, nhưng chúng đều bị xếp vào chủng loại ma vật. Vậy nên mấy cái này cũng giống như cảm xúc đối với động vật ăn thịt hoang dã hơn.

“Câu chuyện khiến sống lưng lạnh toát à… Nếu nhắc tới nguy cơ sống chết thì tôi cũng từng cảm thấy lạnh người trong trận chiến với Orphalow.”

“Bỏ qua chiến đấu đi, cái này là chủ đề thường nhật hơn. Chẳng hạn như người chết đứng ở đầu giường chẳng hạn.”

“Thuật Tử Linh à.”

“Không phải. Quả nhiên là phải giải thích mới được.”

Thứ đáng lẽ không tồn tại lại xuất hiện. Rất khó để khiến cư dân ở thế giới kỳ ảo nhận thức cảm giác đáng sợ ấy, nhưng [tôi] phải thử giải thích đã.

Cơ mà chuyện này vẫn chưa đủ nên [tôi] cố truyền đạt mấy câu chuyện mà khi hiểu ra thì nó rất đáng sợ.

“Về cơ bản là kể về trải nghiệm đáng sợ mà chúng ta cùng cảm nhận trong ngày thường nhỉ? Bản thân tôi sẽ rụt người lại khi nghe thấy tiếng giận dữ của huynh trưởng đó.”

“Cái đó hơi khác một tí… Cơ mà cũng xem như đúng vậy đi.”

Illias ở đằng sau gật gù. [Tôi] hiểu cảm xúc của cô, nhưng nhớ là khẽ gật đầu thôi nhé? Bằng không thì cả Marito cũng sẽ tổn thương đó.

“Lúc lỡ phá huỷ kết giới Đại Thánh Đường thì tôi sợ lắm luôn.”

“Chuyện đó thì không đồng cảm được đâu…”

“Không ngờ cô lại không mất việc đấy.”

“Để xem nào… A! Lúc tôi định uống rượu vì đã cố gắng cả ngày thì chai rượu đáng lẽ ở trong nhà bỗng biến mất làm tôi sợ lắm luôn!”

“Cái đó thì cũng hiểu được một chút.”

Nếu nghe thấy cô ta xếp hai chuyện này vào cùng một mức đáng sợ thì không biết Giáo Hoàng Eupalo sẽ lộ vẻ mặt gì nhỉ. Tưởng tượng cái đó còn đáng sợ hơn đấy.

“Thượng Thư-sama có chuyện nào như vậy không?”

“Thật ra thì [tôi] luôn rơi vào trạng thái nguy hiểm mỗi ngày cơ… Nhưng đó là những thứ thường hay xảy ra nên bỏ qua chuyện bị Ma Thực tấn công…”

“Cái đó cũng đủ đáng sợ đấy.”

“Bỏ qua chuyện kế hoạch mình không nói với Marito mà không hiểu sao lại bị anh ta nắm rõ…”

“Kh… không biết là lộ ra từ đâu nhỉ~…”

“Ừm… Đồng cảm… đồng cảm… À, mấy thành viên này cũng từng trải nghiệm rồi nhỉ. Cái vụ thấu hiểu cách ‘lý giải’ ấy.”

Mọi người bỗng nhiên khựng lại. Trong thế giới giả tưởng tại Garne, họ từng có cơ hội trải nghiệm cơ thể và trạng thái tinh thần của [tôi]. Sau đó thì [tôi] đã thực hiện hành động “lý giải” cho mọi người xem.

Biến giá trị tồn tại của bản thân thành không và cấu thành yếu tố của đối phương từ bên ngoài. Nó gần giống với phương pháp mà các diễn viên dùng để hoá vai thành nhân vật.

Kết quả là mọi người đều đưa ra đánh giá cực xấu. Thậm chí [tôi] còn bị cấm sử dụng trong một khoảng thời gian. Ekdoic cũng từng nắm giữ phương pháp đó sau khi hoá thành [tôi] trong lúc bước vào trạng thái thức tỉnh hoàn toàn, nhưng có vẻ anh ta đã phong ấn ký ức vì “Lý giải người khác theo cách bình thường sẽ tốt hơn.”

“Cái đó thì không được…”

“Đúng là trải nghiệm đáng sợ ấy rất rõ ràng… Cơ mà còn có chuyện đáng sợ hơn ư…?”

“Cũng không đáng sợ đến thế đâu… Chỉ là [tôi] sẽ khá là vất vả khi lỡ lý giải mấy người nghiện thuốc hoặc là muốn tự sát____”

“Tôi không muốn nghe đâu! Ai mà muốn nghe chuyện đó chứ!?”

“Không được à~. Cái kết cũng chỉ là suýt không thể quay về nên mới vất vả thôi mà.”

“Nhưng tôi biết nó vẫn đáng sợ đến mức có thể khiến người khác gặp ác mộng đó!?”

Dĩ nhiên là trải qua sự thất bại đó, [tôi] đã có giáo huấn rằng “Phải sống như người bình thường và không trở thành một kẻ như vậy.” Thế nên [tôi] không hề lý giải Thương trong thời kỳ muốn chết đi. Chính chủ là Ma Vương nên không chết chứ đằng này vẫn có thể chết. Nếu làm vậy thì [tôi] sẽ vui lòng tự sát mất.

“Cơ mà cũng không phải chỉ toàn chuyện xấu đâu? Khi lý giải mấy tên điên theo góc nhìn chủ quan và khách quan thì cảm xúc ‘À, phải tự hạn chế để không trở nên giống như vậy’ sẽ mạnh lên đó.”

“Vấn đề là nếu bước sai một bước thì anh sẽ gia nhập bọn điên ấy đấy.”

“Đúng như lời Illias… Quả nhiên huynh đệ là đáng sợ nhất…”

“Không phải anh vượt qua rồi hả? Với lại đừng có làm cái kết kiểu bánh bao đáng sợ dùm.” [note60257]

“… Bánh bao đáng sợ? Cái đó là gì?”

Về chuyện ngoài lề thì do ảnh hưởng từ cậu hàng xóm nên [tôi] cũng hiểu khá rõ về Rakugo. Và mấy câu chuyện ấy đã được mọi người hưởng ứng nhiệt liệt. Kết quả là nó đã tạo nên chủ đề thịnh hành trong một khoảng thời gian. [note60258]

Tuy nhiên, Marito trong số đó lại đặc biệt thích thú Rakugo nên [tôi] bị gọi tới gần như mỗi tối. Không thể để chuyện này biến thành diễn biến giống như Scheherazade trong “Nghìn Lẻ Một Đêm” được. [note60259]