Thánh Kị Sĩ Ronius và Verdel đã rời khỏi Thánh Quốc Qualia.

Hai người họ đang tiến đến Đại Nguyền Giới cùng với khoảng năm mươi người lính đánh thuê mà họ thuê được.

Thế giới này tồn tại những lính đánh thuê và mạo hiểm giả.

Toàn bộ lục địa này vẫn chưa được khám phá hết. Hydragia là một nơi chứa đầy những sinh vật nguy hiểm và thú dữ.

Điều đó đã làm nhu cầu kiếm sống bằng chiến đấu của những chiến binh tăng lên. Bất kể đó có là lính đánh thuê được thuê theo phương thức bình thường hay cá nhân, họ đều hữu ích trong các tình huống khác nhau.

Một nhóm lính đánh thuê như vậy là những người đi cùng họ lần này.

Bọn họ sống bằng cách tiêu diệt ma thú và tiến thành thăm dò trong quá trình khai hoang đất đai thay vì tham gia vào chiến tranh, nên bọn họ là những cá nhân hoàn hảo cho cuộc điều tra này.

Đó là cách họ làm việc, nhưng nhất định sẽ có các vấn đề xảy ra như một lẽ tự nhiên vậy.

Ban đầu, Thánh Kị Sĩ cao cấp Verdel hài lòng với các mối quan hệ và kỹ năng phối hợp của Thánh Kị Sĩ Ronius. Nhưng sau khi tiến hành cuộc hành quân vào rừng, tâm trạng của anh dần trở nên tồi tệ.

“Aa. Thật nhàm chán. Tại sao ta lại phải làm một công việc như thế này chứ? Chết tiệt, ta muốn về nhà. Ta thà ở nhà nghe lũ VIP lảm nhảm mấy thứ xàm cứt còn hơn, nó tốt hơn gấp trăm lần cái này.”

“Có thể là do tình trạng lộn xộn ở Tỉnh Bắc. Sẽ không có gì lạ khi ta thấy một nhóm khảo sát có quy mô lớn hơn được thành lập cả. Thực tế thì quy mô này cũng cho ta thấy được Qualia không có thời gian để rảnh rỗi.”

“Oh, cứ kệ nó đi.”

Verdel vẫy tay, uể oải bước tới.

Anh đang mặc một bộ giáp kị sĩ hạng nặng, nhưng qua cách di chuyển nhẹ nhàng như thể không có gì kia là quá đủ để chứng minh anh là một Thánh Kị Sĩ thứ thiệt.

Tài năng của họ đã kiến tạo nên sự rèn luyện không ngừng nghỉ và sức mạnh phi thường ấy.

Sau khi chứng kiến sức mạnh của những kị sĩ được người đời ca tụng là có thể một mình ngang hàng với 100 người lính, thủ lĩnh đoàn đánh thuê đi cùng họ chủ động tham gia vào cuộc trò chuyện.

“Mớ hỗn độn Tỉnh Bắc, đó không phải việc của bọn tôi, nhưng có vẻ có một thứ gì đó tồi tệ đang diễn ra ở đó..”

“Hmmm? Các ngươi không quan tâm sao? Nghe bảo bọn chúng trả khá nhiều tiền mà…?”

“Dù có hậu đãi lớn thì chúng tôi cũng sẽ gặp quá nhiều rủi ro, việc đó có vẻ quá khó đối với những chiến binh bình thường như chúng tôi rồi.”

“Ừ, đúng thật. Bình thường lính đánh thuê các ngươi cũng đã bị bóc lột đủ thứ rồi. Nếu khả năng cảm nhận hiểm họa của bọn chúng không cao, bọn chúng chắc chắn sẽ chết.”

“Và… hình như một phù thủy đã xuất hiện ở Tỉnh Bắc.”

Nói chuyện thô tục với nhau. Verdel và Thủ lĩnh lính đánh thuê như kiểu có cùng một suy nghĩ vậy. Ronius thở dài khi nói chuyện, anh không còn biết đâu là kị sĩ, đâu là lính đánh thuê nữa. Nhưng trong cuộc trò chuyện này, anh đột nhiên nghe thấy một từ không quen thuộc, anh nheo mắt ngẩng đầu lên.

-Phù thủy

Tên thủ lĩnh lính đánh thuê đã nói điều đó. Đây là lần đầu tiên anh được nghe về nó.

Tỉnh Bắc có gì mà anh không biết sao?

Vì tò mò, anh nhảy vào cắt ngang cuộc trò chuyện của họ.

“Phù thủy? Thủ lĩnh, chi tiết đằng sau đó là gì vậy? Tôi chưa bao giờ nghe về nó cả….”

“Chỉ là tin đồn thôi, cơ mà…”

“Này, dừng lại đi! Đừng nói về những thứ căng thẳng như thế khi đang không khí đã quá nặng nề như này nữa!”

“Xi-xin lỗi…”

“Ta chỉ muốn hoàn thành xong cái cuộc điều tra này nhanh rồi thoát khỏi đây thôi.”

Đột nhiên Verdel lớn tiếng.

Đôi khi tâm trạng của anh chàng này đột nhiên thay đổi là điều bình thường, nhưng lần này lại như lật bánh tráng luôn.

Ronius cảm thấy nghi ngờ, Verdel cắt ngang cuộc nói chuyện về chủ đề phù thủy.

Nhưng anh biết dù mình cứ khăng khăng hỏi đi nữa thì cũng không nhận được câu trả lời, nên anh chọn im lặng.

“Bình tĩnh đi, Thánh Kị Sĩ-sama. May mắn là có một thành phố ở gần Đại Nguyền Giới, việc chúng ta có thể uống rượu ở đó mỗi đêm cũng là điều tốt rồi. Chúng ta không cần phải cắm trại đâu.”

“Hmph!’

“Nào nào, hãy giải quyết vấn đề này và tiếp tục thôi!”

Lời thuyết phục của Thủ lĩnh đã ngăn được cơn giận dữ của Verdel.

Nhưng Ronius vẫn không biết gì về Phù Thủy, và anh không tiện hỏi Thủ lĩnh lính đánh thuê ở đây.

Vẫn còn cảm thấy khó chịu, Ronius bị cuốn theo bầu không khí của nơi này.

“Ngài Ronius thấy ổn chứ?’

“Ah,…ổn.”

Phù Thủy trông như thế nào?

Có lẽ nào Thánh Kị Sĩ Verdel biết điều gì đó?

Có một khoảng cách lớn trong số lượng thông tin mà những Thánh Kị Sĩ nhận được dựa theo cấp bậc của họ.

Việc Verdel biết những thông tin tối mật từ trung tâm cũng không có gì đáng ngạc nhiên vì anh ta là một Kị Sĩ cấp cao, không giống như những người có thứ bậc thấp hơn…

“Oppps! Lúc chúng ta mải nói chuyện, Đại Nguyền Giới xuất hiện rồi kìa. Đó là khu vực gần Qualia nhất, giờ chúng ta hãy điều tra khu vực này!”

“Đó là Đại Nguyền Giới…?”

Đúng như lời Thủ lĩnh nói, một khu rừng tối tăm và u ám hiện ra trước mặt họ.

Theo bản đồ mà họ xem trước đó, thì Đại Nguyền Giới này là một khu rừng rộng lớn. Không thể khám phá hết được, tính cả về thời gian và nhân lực.

Nhưng lần này chỉ cần một cuộc khảo sát đơn giản là đủ, và nếu có bất cứ hiện tượng dị thường nào xảy ra, họ sẽ cử đi một nhóm khác lớn hơn.

Đó là cách họ điều động binh đoàn Thánh Kị Sĩ, và Ronius cũng biết điều đó.

Đây là một loại nhiệm vụ có thể dễ dàng hoàn thành.

Không hiểu sao…. Đứng trước khu rừng rộng lớn này, họ dấy lên trong mình một cảm giác hãi hùng. Như thể nó là hang ổ của một con quái vật đáng sợ vậy.

Ronius tiếp tục nhìn chằm chằm vào khu rừng trước mặt mình.

…………..

……….

……

“Mọi người, dừng lại!”

Tất cả đều dừng bước theo lệnh của Verdel.

Đại Nguyền Giới nằm trước mặt họ, và theo cuộc thảo luận, họ sẽ bắt đầu cuộc điều tra.

Họ thảo luận nhiều thứ trong lúc đang tìm lối đi vào rừng.

Lời nói của Verdel khiến tất cả phải dừng lại.

Ở đó có gì vậy?

Mọi người đều nhận thấy ánh mắt của Verdel đang tập trung vào khu rừng, và tất cả đều quay lại nhìn theo hướng mắt anh.

Họ nhìn thấy một bóng người đang lặng lẽ tiến về phía họ.

“Cái gì thế kia…?”

Đó là một cô gái.

Da cô ta trắng tới đáng sợ. Cô ta có mái tóc gợn sóng màu xám xịt.

Cô ta vận lên mình bộ đồ rách nát làm từ vải lanh.

Đôi mắt đỏ của cô ta khiến mọi người cảm thấy thật khác lạ, và nó rất dị thường khi kết hợp với hoàn cảnh nơi đây.

“Có gì đó bất thường ở đây, ngươi nghĩ sao, Ronius?”

“Trước tôi có nghe nói rằng những Dark Elf đã bị trục xuất khỏi Liên minh Giao ước Tinh linh El-Nar. Chúng tôi đã nhận được báo cáo rằng bọn chúng đang hướng đến lục địa phía Nam, vậy có nghĩa cô ta là người sống sót sao?”

“Hmm, người sống sót à… NÀY.”

Verdel hét lớn với ánh mắt nghi ngờ ra mặt.

Verdel là người đảm nhiệm vai trò này.

Cả Ronius và quân đoàn đánh thuê đều bối rối không biết phải làm gì, nhưng họ quyết định để lại cho anh ta.

Verdel khoanh tay và chăm chú nhìn cô gái.

Khi cô tới đủ gần, Verdel bắt đầu lớn tiếng tra hỏi danh tính cô.

“Này! Cô gái! Ngươi là ai? Chúng ta đang có việc với khu rừng này, nhưng tại sao ngươi lại bước ra từ Đại Nguyền Giới!”

“Ah, ngài là Thánh Kị Sĩ Qualia-sama mạnh mẽ phải không. Kẻ thấp hèn này là một trong những Dark Elf đã trốn thoát được tới khu rừng này ạ. Ngài có thể cho tôi biết mục đích chuyến thăm của các ngài tới đây là gì không?”

Những từ ngữ đầu tiên khá quen thuộc.

Giọng nói trang nghiêm của cô ta rất yêu kiều, bất chấp sự ấn tượng trái ngược về ngoại hình của cô. Sự kì quặc đó khiến Verdel không thể tin tưởng cô ta cho nổi.

“Ta không thể nói tại sao ta lại tới đây được. Đó là bí mật quan trọng. Ngươi sẽ phải trả lời câu hỏi của ta trước, cô gái nhỏ à. Tại sao ngươi lại bước ra từ khu rừng đó?”

“Chúng tôi đã bị buộc phải rời khỏi quê hương của mình, chúng tôi không còn chốn nào để đi nữa. Vùng đất bị nguyền rủa này là nơi duy nhất mà chúng tôi có thể tìm thấy được sự bình yên, nơi không ai tìm tới chúng tôi.”

“Sống trong một vùng đất bị nguyền rủa thật là kì lạ. Thôi được rồi. Như ngươi nói, bọn ta là Thánh Kị Sĩ Qualia. Chúng ta có một số việc cần phải giải quyết ở trong rừng. Ngươi không phiền nếu cho ta vào chứ?”

“Ngài không thể vào được đâu ạ. Tôi khẩn cầu ngài đừng vào trong rừng, thưa Thánh Kị Sĩ-sama.”

“Ngươi, đây là một hành động đã được chấp thuận và minh giám bởi Chúa. Ta không thực sự thích lời từ chối như vậy đâu.”

“Này, ta mới đang là người nói ở đây, câm miệng lại, Ronius!”

“…Mong ngài tha thứ, Thánh Kị Sĩ Verdel-sama.”

Lời mắng mỏ gay gắt của Verdel khiến Ronius run lên.

Đúng là anh đã sai khi ngắt lời như thế, nhưng có cần phải quở trách gay gắt như vậy không?

Dù sao thì anh ấy và cô ta cũng đang nói chuyện.

Thầm quyết định rằng sẽ báo cáo thái độ thô lỗ của người đàn ông với trung tâm sau, Ronius lặng lẽ theo dõi sự việc tiếp diễn, cố gắng không xen vào nữa.

Cô gái liếc nhìn Ronius rồi tới nhóm lính đánh thuê.

Cặp mắt đỏ của cô nhìn họ một cách kì lạ.

Cô ta thật sự là Dark Elf sao?

Nhìn vào cô ta, họ đều có những nghi ngờ vẩn vơ trong đầu. Cô gái im lặng một lúc.

Cô ta có lẽ đang muốn đảm bảo rằng Ronius sẽ không chen sâu vào chuyện này nữa, cô gái quay trở lại Verdel và trả lời câu hỏi bằng một giọng vô cảm.

“Những Dark Elf trốn thoát được cũng rất sợ hãi. Tất cả chúng tôi đã sốt sóng được sau cuộc hành trình đầy gian khổ và đau đớn. Cuối cùng thì chúng tôi đã có thể tìm được một nơi an toàn để sinh sống. Chúng tôi cầu xin các ngài hãy thương sót cho

chúng tôi…”

“Chúng ta cũng có việc phải làm. Nếu có thể, chúng ta cũng muốn về nhà cơ, nhưng đây là mệnh lệnh của cấp trên…”

“Tôi muốn ngài hãy thấu hiểu điều đó và từ bỏ việc vào rừng đi ạ.”

Lời nói của cô gái rất lịch sự và tỏ ra khí chất tôn trọng.

Ngoại trừ sự khó chịu đó, lời khẩn cầu của cô có thể xem là hoàn toàn hợp lý.

Nhưng ở Đại Nguyền Giới, vạn vật ở khu rừng này đều bị nguyền rủa.

Cô gái trước mặt họ rõ ràng là một thực thể ngoại lai không thuộc về nơi đây.

Không quá lời khi nói rằng có điều gì đó trong rằng khiến cô ta từ chối họ.

Ví dụ là thảm họa được Thánh nữ tiên đoán.

“Trong rừng có gì?”

“Ở bên trong chỉ là một nơi yên tĩnh thôi. Không có gì sẽ gây nguy hiểm cho các ngài cả. Tại sao các ngài lại bị ám ảnh bởi một khu rừng nhỏ bé, thiếu ánh sáng như vậy?”

“Tsk! Bọn ta tới đây do một lời tiên tri cho bọn ta biết rằng sẽ có một thảm họa xảy ra ở vùng đất này. Chúng ta không thể thoải mái mở mồm ra nói “Vâng, đã rõ” tỉnh bơ rồi ung dung về nhà được…”

“Ve-Verdel-sama! Đây là một nhiệm vụ tối mật! Tại sao ngài lại kể hết về lời tiên tri cho con Dark Elf đó!?”

“Câm miệng! Ta đã bảo ngươi câm miệng lại rồi mà, Ronius! Ngươi muốn ta nhắc bao nhiêu lần nữa đây!”

Những lời nói được thốt ra một cách vô tình, và Ronius lại bị một cơn giận khác làm cho câm lặng.

Tiết lộ những vấn đề tối mật của quốc gia cho những người không có thẩm quyền.

Hành động này có thể được coi như một tội vi phạm lòng tin, nhưng Verdel hoàn toàn nhận thức được điều đó mà vẫn cố phá vỡ cuộc đàm phán.

Đây là lần đầu tiên cô gái thể hiện một chút ngạc nhiên trên khuôn mặt của mình. Cô làm một cử chỉ khó hiểu, đặt tay lên miệng.

“Lời tiên tri từ Thánh Nữ sao…? Thánh Kị Sĩ lo sợ thảm họa. Nhưng không ai ở vùng đất này muốn làm hại các ngài cả.”

“Ngươi có gì để chứng minh điều đó?”

“Tôi chỉ có thể chứng minh điều đó bằng lời nói của mình thôi ạ.”

“Chúng ta có thể vào rừng được không? Chỉ một chút thôi. Điều đó sẽ đủ để thuyết phục bọn ta.”

“Không thưa ngài. Xin ngài hãy kiềm chế lại.”

“Những khả năng thiên tai sẽ ập tới với đất nước và người dân của chúng ta là gì?”

“Không có thưa ngài. Ngược lại, chúng tôi mới là những người đang lo sợ.”

“Mặc dù vẫn còn trẻ nhưng cách ăn nói của ngươi rất trôi chảy. Có vẻ như ngươi đã quen với công việc đàm phán và cũng rất dũng cảm nữa.”

“Xin hãy để tôi nhắc lại một lần nữa, chúng tôi không phải là những người sẽ làm hại các ngài.”

Một cuộc trò chuyện vòng vo.

Cô ta không tiết lộ danh tính của mình, cô chỉ cầu xin anh rời đi để cô có được yên bình.

Tất cả những người ở đây đều nhận ra rằng cô gái này vốn không chỉ là một Dark Elf bình thường.

Không, không có một chút gì giống với Dark Elf ở cô ta cả.

Càng nhấn sâu vào cuộc trò chuyện, họ lại càng có một cảm giác khó chịu. Một cảm giác ma quỷ kì lạ đang bao trùm cả không gian.

Họ không rõ cô gái phảng phất bên mình mùi ma quỷ thuần khiết đang nghĩ gì và ngăn họ bước vào khu rừng này. Không có phương thức nào để Verdel và nhóm của anh có thể thấu hiểu được điều đó.

Có vẻ cô gái cũng sẽ không bao giờ hé nửa lời.

Vì thế, Verdel đưa ra quyết định và hỏi một câu hỏi cuối cùng để kết thúc cuộc gặp gỡ này.

“Đó có phải đều ngươi dám thể trước Thần Linh không?”

“Tôi xin thề trước vị Thần của mình.”

Cô ta đã thề với Thần.

Cho dù đó có thực sự là vị Thần mà họ tin tưởng hay là thứ gì đó khác, thì Verdel cũng không thể biết được.

Anh trầm ngâm một lúc, và cuối cung mở mắt và nói với những người đồng hành cùng mình.

“Chúng ta sẽ trở về.”

“CÁI GÌ CƠ!!”

Ronius nhìn Verdel với vẻ mặt ngạc nhiên trước những lời nói đường đột đó.

Phía đằng kia rõ ràng là một sinh vật xấu xa.

Anh ta chưa bao giờ nghĩ rằng một Thánh Kị Sĩ như Verdel, có chức vị cao cấp, lại nói những lời như vậy.

Cứ như thể anh ta không thể chống lại được nỗi sợ hãi trong mình và cúi đầu trước cái ác vậy.

Ronius, người nổi tiếng với sự sùng đạo cùng cái đầu điềm tĩnh, cũng phải tức giận.

“Ngài đang nghĩ cái gì vậy, Thánh Kị Sĩ Verdel-sama? Kẻ đó có một luồng không khí đặc biệt như lũ ngoại lai đấy! Làm thế nào mà ngài, một Thánh Kị Sĩ, có thể không phát hiện thứ linh hồn tà ác trong trái tim ả ta được chứ?”

“Ta đéo quan tâm tới linh hồn ác quỷ hay cái khỉ khô gì. Ta sẽ trở về. Cô ta nói với ta rằng bọn chúng chỉ muốn sống trong hòa bình, và ta đã đồng ý. Chỉ có thể thôi. Ta đang rất mệt và đói lắm rồi đây này.”

Verdel đã hạ quyết tâm, duỗi lưng và thả lỏng cơ thể giống như trước khi đến đây lần nữa.

Không cần phải nói, Ronius và những người lính đánh thuê vẫn còn bối rối lắm, và anh lại tiếp cận Verdel một lần nữa.

“Bộ ngài định nhắm mắt bỏ ngoài tai một tồn tại xấu xa hay sao?”

“Ta không nói rằng ta sẽ bỏ qua nó hay thứ gì như thế cả. Không có vấn đề gì sất. Đó là kết quả cuộc điều tra.”

“Điều gì sẽ xảy ra nếu ả ta lừa dối chúng ta chứ? Nếu ngài mang lại tai họa cho Thánh Quốc Qualia của chúng ta, ngài sẽ phải chịu trách nhiệm như thế nào đây?”

“Đừng chỉ tập chung vào mỗi nỗi lo sợ như thế, Ronius. Giáo lý của chúng ta khởi nguồn từ niềm tin. Hãy đọc lại Kinh thánh đi, hỡi kẻ đa nghi.”

Từ ngữ của Ronius không nhận lại bất cứ phản hồi nào.

Verdel đã quyết định và sẽ không lay chuyển, dù cho anh có gây áp lực đi chăng nữa.

Trong chuyến đi lần này, Ronius thấu hiểu được tính cách của anh ta một cách ghê tởm. Anh biết rằng không thể thuyết phục được Verdel chỉ bằng lời nói.

Cuối cùng, Ronius lấy ra quân bài cuối cùng của mình để đề phòng.

“Ngài bị buộc tội bắt cóc một cô gái vô tội và thực hiện những hành vi dâm dục. Có phải là do ngài bị con ả ác ma đằng kia dụ dỗ không?”

Cặp lông mày của Verdel nhíu lại, và sự cáu kỉnh của anh ta ngay lập tức lộ rõ ra mặt.

“Ngươi bị ngu sao? Đó không phải chỉ là một lời buộc tội à? Đó thậm chí còn không phải là vấn đề của cuộc trò chuyện này. Đừng có thêm thắt câu chuyện dựa theo cái suy đoán vô căn cứ của ngươi. Ta sẽ đấm vỡ mồm ngươi ra đấy.”

Người đàn ông này bị nghi ngờ có những hoạt động phạm tội. Bị thuyết phục bởi những hành động và lời nói thiếu sáng suốt của anh ta, nhưng trên hết là thái độ hèn nhát khi đối đầu với cái ác, Ronius để cho công lý trong trái tim anh dẫn dắt mình.

“Thánh Kị Sĩ cấp cao, Verdel. Tôi rất tiếc khi phải thông báo với ngài rằng ngài đã không còn là chỉ huy nữa vì tội đào ngũ. Do đó, chính tôi, Thánh Kị Sĩ Ronius, từ giờ sẽ chủ trì cuộc điều tra.”

“Gì? Này, ngươi đùa ta đấy à! Ngươi nghĩ ngươi to lớn thế nào vậy, cái thằng này? Đó chính là lý do tại sao ngươi cứ mãi ở cấp thấp đấy. Ngươi có hiểu vấn đề không?”

“Thánh Kị Sĩ Ronius-sama, xin ngài đừng dễ giận như vậy, xung đột này không có gì cả, chúng ta vẫn có thể giải quyết việc này bằng cách nói chuyện mà.”

Verdel thật ngu ngốc. Ngay cả cô gái đang lặng lẽ quan sát họ cũng cố cảnh báo Ronius đừng tranh cãi.

Điều này không đúng chút nào.

Bởi vì chỉ thế là đã quá đủ để châm ngòi cho sự tức giận và cái cảm giác công lý bên trong Ronius.

“Im miệng, thứ xấu xa!”

Ronius rút kiếm ra và chĩa nó về phía cô gái.

Tình hình đã hoàn toàn thay đổi.

Sự rạn nứt giữa Verdel và Ronius bây giờ là không thể tránh khỏi, vấn đề sắp kết thúc trước đó lại trồi lên.

“Này! Lính đánh thuê! Các ngươi cần phải dừng kẻ này lại!”

“Tôi xin lỗi, Verdel-sama. Chúng tôi được thuê bởi Thánh Kị Sĩ Ronius-sama, vậy nên dù cho ngài là cấp trên của ngài ấy đi chăng nữa, chúng tôi cũng không thể tuân theo ngài được.”

“Con mẹ nó!”

Verdel, người không thích xử lý các thủ tục giấy tờ hay thương lượng với những lính đánh thuê, đã phải trả giá khi để lại mọi thứ cho Ronius.

Không còn ai đồng ý với anh ta nữa. Người duy nhất đồng ý với anh là cô gái, nhưng cô ta lại bị nghi ngờ ngay lúc này, vậy nên cô ta không thể làm gì được.

“Tôi sẽ đối phó với Thánh Kị Sĩ Verdel-sama sau. Ngươi đầu tiên! Thứ tà ác! Ta sẽ thẩm vấn ngươi để làm rõ tại sao ngươi lại ở bên trong khu rừng nguyền rủa này! Hãy bắt giữ ả ta lại, chúng ta sẽ thẩm vấn ả ở thủ đô hoàng gia để thú tội trước mặt Thần linh. Này, lính đánh thuê, trói thứ đó lại!”

Cô gái ngạc nhiên.

Cô khẽ lắc đầu với vẻ bối rối và thể hiện sự từ chối của mình.

Tuy nhiên, lời từ chối đó không tới được với Ronius. Không, có thể ngay từ đầu anh ta vốn đã không có ý đinh nghe lời cô nói.

Thủ lĩnh nhóm lính đánh thuê nhìn Ronius để xác nhận mệnh lệnh của anh ta.

Họ đã rút kiếm ra, mỗi người đã ở trong tư thế chiến đấu.

Mặc dù cô ta trông giống như một người con gái bình thường, nhưng bầu không khí đã rõ ràng chỉ ra rằng bên kia không phải là con người.

Nếu cô chống cự, chắc chắn sẽ xảy ra một trận chiến.

Khoảng năm mươi người lính đánh thuê chống lại một cô gái, với tư cách là một lực lượng chiến đấu, họ quá áp đảo.

Nhưng cô ta là quỷ, và họ không bao giờ biết được điều gì sẽ xảy ra.

“Ta không quan tâm, cứ làm đi! Nếu cô ta định chống cự, các ngươi sẽ phải dùng tới vũ lực. Chỉ cần cẩm thận là được!”

“Này! Dừng tay lại! Đừng có chạm tay vào những người không kháng cự!”

Verdel hét lên.

Nhưng ở đây không ai nghe theo anh cả, anh ta đã bị Ronius tước quyền, những lời nói của anh vang vọng trong khoảng không, trống rỗng.

Những người lính đánh thuê bao quanh cô gái và thu hẹp vòng vây.

Và rồi………

“Oh, vậy là nó không hoạt động.”

Cô gái khẽ thở dài.

“Tsk! Chết tiệt!”

“EH!?”

Ronius không thể hiểu được cái gì đã xảy ra với anh.

Anh nghe thấy một âm thanh va chạm, và rồi tầm nhìn của anh bị đảo lộn.

Mãi cho tới khi bầu trời xanh hiện lên trong mắt anh, anh mới nhận ra mình đã bị đánh ngã.

“Ronius! Ngươi ổn chứ!?”

“À, không sao…. Nhưng cái gì cơ?”

“’Cái gì’ cái mả bố nhà ngươi! Chính ngươi là người đã nói đấy! Nó được gọi là “Kẻ Tà Ác”! Ngươi phải biết ngươi đang nói về cái gì chứ, đồ ngu này! Bây giờ thì đứng dậy ngay!”

Một tiếng vo ve, một cái xúc tu đáng sợ đang uốn éo phía trên anh đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt.

Xúc tu có lớp biểu bì trơn tuột và cái đầu nhọn giống như ngọn giáo.

Có một vết cắt trên bề mặt da của nó.

Trước cả khi Ronius kịp nhận ra, thanh kiếm của Verdel đã kịp rút, nó bị ướt bởi một thứ chất lỏng màu tím.

Verdel đẩy Ronius để tránh đòn tấn công và phòng thủ mà anh không nhận ra, Ronius vội đứng dậy và hiểu được rằng mạng sống của anh vừa được cứu.

Mọi thứ diễn ra rất tốt đẹp, nhưng ông trời không thiên vị ai cái gì.

Cô gái hướng mặt xuống đất, lại thở dài một tiếng, rồi ngẩng đầu lên nhìn họ chằm chằm.

“Này! Lính đánh thuê! Bất cứ ai! Hãy về và thông báo cho đất nước! –Phù Thủy! Phù Thủy đã xuất hiện rồi!”

“Tôi xin lỗi, Thánh Kị Sĩ-sama….mục tiêu của ả là người đưa tin của chúng ta.”

Giọng của Thủ lĩnh vang lên từ phía sau họ, và ngay khi Ronius quay mặt lại, anh nhận ra điều gì đang xảy ra.”

Người đưa tin và những con ngựa bị xuyên thủng bởi một cái xúc tu hình thành lên từ mặt đất.

Người đàn ông lính đánh thuê vô danh phun ra một ụm máu, ho liên tục và co giật. Cuối cùng, anh ta gục xuống đất với một tiếng động khi chiếc xúc tu đó rút trở lại mặt đất.

Nếu họ nhìn kĩ, thì không chỉ là người đưa tin, con ngựa được sử dụng cho toa xe cũng có số phận tương tự.

Trong nhiệm vụ này, họ chỉ mang theo một số lượng ngựa tối thiểu vì không muốn chuẩn bị lượng lớn nước và vật dụng.

Những con ngựa mà họ chuẩn bị đã bị xóa sổ, giờ họ phải tự mình gửi thông tin tới trung tâm về vụ việc này.

Nhưng họ chắc chắn rằng cô gái sẽ không để họ thoát hay rút lui.

Những chiếc xúc tu đang làm nhiệm vụ của chúng chùn lại phía sau cô, như thể chúng đang tìm kiếm con mồi mới.

“Tsk! Đó là mục tiêu chính xác!”

“Ngươi thấy chưa, đó là con quái vật mà ngươi đang tìm kiếm sao? Đó là tượng trưng cho cái ác. Thứ hắc ám mà ngươi muốn, sự tồn tại của bóng tối là một phần của Thần linh, đã xuất hiện rồi.”

“Vee, Verdel-sama…”

“Đừng hoảng sợ, Ronius. Chúng ta phải làm điều này…. Sẵn sàng chiến đấu đi! Đừng mất cảnh giác! Hãy đặt tính mạng của ngươi lên trên ranh giới!”

Ngọn lửa tinh thần chiến đấu bừng sáng trong mắt mọi người trước những lời nói của Verdel.

Mọi người đều hiểu rằng sẽ không có ngày mai nếu bọn họ không vượt qua được nơi này, và tất cả đều đã quyết tâm.

“Ừ. Ngài sẽ đối đầu với nó phải không, giáo sĩ? Một kẻ ngốc đã đưa ra một lựa chọn không thể thay đổi với cuộc điều tra không cần thiết và những ý thức về công lý. Ngài sẽ đối mặt với nó như thế nào đây?”

Trang phục của cô ấy, được làm bằng sợ gai dầu, bắt đầu tan biến.

Một thứ bùn tràn ra khỏi người cô gái như chất độc trào ra khỏi cơ thể. Chẳng mất thời gian, chúng nhanh chóng định hình.

Chiếc áo choàng đen của cô ta chứa đựng hắc ám, những họa tiết trang trí như các vòng xoắn.

Tóc cô màu tro nhạt, cặp mắt trông buồn nôn như thể chính cô ta là địa ngục.

Một số chiếc xúc tu mọc ra từ lưng cô và lắc lư như thể chúng đang theo đuổi con mồi.

Cặp mắt đỏ rực của cô chạm chúng, và cô hét lên.

“Tới đây, con mồi.”

“Hỡi Thần linh! Xin người hãy cho con sức mạnh để tiêu diệt cái ác!”

Verdel và Ronius, cùng một lúc, họ niệm phép màu lên cơ thể mình.

Một nhóm lính đánh thuê đặt mũi tên vào cung và nhắm vào cô ta.

Cô gái nở một nụ cười đáng sợ, cô tiến lên một bước.

Atou là Anh hùng Bùn lầy của Mynoghra.

Với sự tin tưởng hoàn toàn từ Vua Tai Vong, lần đầu tiên, cô sắp bắt đầu tiến trình hoành hành và trút cơn thịnh nộ lên thế giới này.