GIAI ĐOẠN
“Ghi chép về một nỗi ám ảm”
Có một người đàn ông đắm chìm trong nỗi ám ảnh.
Hắn ta là một nghệ nhân danh tiếng. Hắn khôn ngoan và thành đạt. Các thành tựu của hắn trải dài từ việc chế tác mọi loại hàng thủ công cho đến việc xây dựng các công trình. Thậm chí sau khi đã có vô số các đóng góp cho văn hóa và xã hội, tên nghệ nhân vẫn thèm khát lời ngợi ca của các thần. Sự thèm khát ấy thôi thúc hắn xây dựng một tòa tháp trắng đồ sộ. Tòa tháp quyến rũ mà lại uy nghiêm, nó chạm đến gần thượng giới hơn bất kì công trình nào khác. Đó là một tượng đài xứng tầm nhất với các vị thần và được trao cho cái tên “Tháp của thần.”
Kẻ thiết kế tòa tháp ấy thật sự là một thiên tài, đó là điều không thể chối cãi. Hắn ta tỏa sáng rực rỡ, che lấp tất cả những người đi trước và về sau cũng không ai có thể đạt đến trình độ đó.
Không gì làm khó được hắn.
Hắn tin chắc rằng mình vô song.
Song, tại nơi tận cùng của thế giới, hắn say đắm một thứ.
Đó là lối vào của một không gian rộng lớn nằm ở rìa lục địa. Cánh cổng dẫn đến một thế giới khác mở ra ngay dưới chân mình.
Hắn tìm thấy một mê cung dưới lòng đất được thắp sáng bởi ánh lân tinh huyền ảo, tràn ngập là các loài hoa và khoáng thạch mà hắn chưa từng được thấy. Mê cung chia thành nhiều tầng, càng xuống sâu, các tầng lại mang một vẻ riêng biệt. Tồn tại nơi đây là một vực sâu không rõ đáy liên tục sản sinh ra các loại quái vật – đây chính là «Dungeon».
Trong mắt tên nghệ nhân, đây là một thế giới hoàn toàn tách biệt với bên ngoài, hắn nhận định đây chính là một “kiệt tác.”
Chỉ có ý chí vượt qua cả ranh giới sinh tử mới có thể tạo nên kiệt tác này. Thế là không lâu sau đó, hắn tập trung rèn luyện cơ thể và cải thiện «Phước lành» của mình nhằm bước xuống mê cung sâu hơn nữa.
Càng nghiên cứu, mê cung càng sáng tỏ.
Kết cấu, hình dạng – tất cả đều quá phức tạp, trí tuệ của loài người khó có thể hiểu được.
«Dungeon» thật huyền bí.
Hắn đã gục ngã.
Gục ngã trước vẻ đẹp ấy, trước sự hỗn loạn cùng cực ấy, nó tưởng như bao chứa vạn vật.
Từ cổ họng của người đàn ông đã gục ngã phát ra tiếng thét của loài quái vật đã vứt bỏ nhân tính của mình.
Sau đó hắn chỉ biết vùi đầu vào công việc chế tác.
Hắn vẫn hoàn thành tất cả công việc. Song, dần dần hắn đánh mất những ý nghĩ chuẩn mực và bắt đầu lạc lối. Ngày qua ngày, càng có nhiều người không hiểu được mục đích của những sáng chế hắn tạo ra. Kẻ từng được cho là thiên tài giờ đây lại trở thành một tên điên cuồng. Không lâu sau, hắn biến mất khỏi những trang lịch sử.
Kỹ thuật phi thường cùng với sức mạnh hắn có được từ niềm tin đặc biệt nhưng méo mó của mình đã thôi thúc hắn tạo ra một thế giới mới. Một thế giới thậm chí còn huyền diệu hơn cả mê cung trong lòng đất kia.
—Giới hạn loài người đạt được? Ta không quan tâm.
—Ta sẽ tạo ra thứ tuyệt vời hơn, các ngươi sẽ thấy.
—Nếu cả thần cũng không thể sánh được nơi đây thì trước hết, ta sẽ vượt qua cả thần.
Mặc cho bao nhiêu máu đổ, mặc cho lớp da bị rách để lộ cả lớp thịt bên dưới thì cuốc xẻng trong tay hắn vẫn sẽ không dừng lại. Hắn kiên trì cất bước trên con đường mới một mình mà không ai hay biết.
Nhưng cơ thể hắn đã hết sức từ lâu, trước khi hắn đạt được tham vọng của mình.
Đời người không kéo dài mãi.
Hắn nguyền rủa cái thân xác phàm trần của mình. Các chi không còn nghe lời hắn nữa, hắn chìm sâu trong tuyệt vọng. Hắn than khóc cho cái sự sống bấp bênh, le lói còn lại. Và rồi hắn để lại trong một cuốn sổ một lời nguyền – lời nguyền giúp hắn vượt trên mọi giới hạn.
Cùng với «bản vẽ» đang lấp đầy tâm trí.
Hắn để lại tất cả cho những kẻ chưa được sinh ra, những kẻ kế vị sẽ mang tên tuổi và di sản của hắn đến tương lai.
Dựng, các ngươi sẽ dựng lên!
Dựng lên một công trình đánh bại nó, dựng lên khát vọng của các ngươi!!
Đó chính công dụng của các ngươi!! Dù không biết tên hay hình dạng, nhưng các ngươi là hậu duệ của ta!!
Ngươi không thể chối bỏ dòng máu chảy trong huyết quản khi ngươi đọc qua những dòng này!
Cơn đói điên cuồng cùng cơn khát vô độ này sẽ không bao giờ tan biến! Ngọn lửa trong ngươi chỉ có thể nghe theo tiếng gọi của ta!
Thực hiện ham muốn của ta!
Nghe theo dòng máu của ngươi, trung thành với khát khao.
Sống với chính những gì chúng ta mong mỏi!
Ước mơ, hoài bão, tham vọng!!
Hãy hoàn thành ước vọng của những kẻ bị nguyền rủa như chúng ta!!
Trong cuốn sổ viết như vậy.
Nó thể hiện rõ ràng sự kiên trì của hắn.
“…….”
Dix tựa người vào lưng chiếc sofa lặng lẽ đọc những tờ ghi chú cũ nát trên tay.
Hắn lật trang tiếp theo, vết mực ở một số chỗ mờ đi, bị nhòe đến mức không thể nào đọc được, đứng dưới ánh đèn ma thạch, có một giọng nói gọi hắn từ phía sau:
“Dix, mọi thứ đã sẵn sàng.”
Một người đàn ông cao lớn xuất hiện, và Dix hạ kính bảo hộ trên trán xuống. Hắn nhếch mép cười tự đắc với chiếc kính bằng thạch anh khói che đi cặp mắt.
“Tuyệt, đến chỗ nó nào.”
Dix đứng dậy và ném cuốn sổ cũ lên sofa không suy nghĩ. Hắn cầm lấy ngọn giáo trông đáng sợ đang dựa vào tường trước khi tiếp bước kẻ đồng hành to lớn của mình xuống một hành lang chìm trong bóng tối.
Không khí ở đây có mùi đá và thật lạnh lẽo, như thể nó chưa từng nhận được hơi ấm từ tia nắng vậy. Dix mỉm cười khi những thanh sắt cùng những cái lồng đen khịt xuất hiện, rồi hắn thì thầm một mình.
“‘Sống với chính những gì chúng ta mong mỏi’ à….. Nói hay lắm.”
Lách cách. Những sợi xích rung lên kinh hãi từ mọi phía.
Tên thợ săn ti tiện sung sướng lắng nghe âm thanh ấy, rồi từ sâu trong cổ họng, hắn phát ra một tiếng cười.