[note50420]
Màu mắt đỏ thẫm
“Sinus Iridium…”[note50422]
Đó là một đêm lạnh giá đầy sương. Trên ban công phủ đầy tuyết của tòa lâu đài cổ kính nọ, có một cô gái đang đứng ngắm nhìn vầng trăng tròn tỏa sáng trên bầu trời. Giọng cô phảng phất đâu đấy sự cô đơn khó nói thành lời.
“Lacus Somniorum…”[note50423]
Tấm áo choàng đỏ thẫm cô đang mặc đã bám đầy những vết ố và bụi bẩn. Cơ thể cô mảnh khảnh với làn da trắng như sứ. Những chiếc răng nanh sắc nhọn của cô trông chẳng ăn nhập gì với bờ môi xinh đẹp.
““Palus Somni…”[note50424]
Cô gái ngân nga từng câu ca trong một bài hát xưa cũ, thật chậm rãi và rõ ràng.
“Oceanus Procellarum…”[note50425]
Cơn gió đêm bất chợt thổi tóc cô tung bay, để lộ ra đôi tai nhọn khác thường.
“Mare Vaporum…”[note50427]
Cô nhẹ nhàng tháo viên đá quý nhỏ trên cổ ra rồi giơ về phía vầng trăng đang tỏa sáng. Có thể thấy những tia ánh sáng xanh lam thuần khiết phát ra từ bên trong viên đá . Trên bầu trời, cực quang xanh lá uốn lượn như đang cố định mặt trăng trên cao.
“ Ước mơ của mình...”
Đôi mắt sáng màu đỏ thẫm của cô gái chuyển sang màu đỏ tươi. Những lời thì thầm của cô trôi theo làn gió đêm, tan biến vào vùng đất cằn cỗi – nơi xưa kia đã từng là một rừng cây tươi tốt.
Ngước nhìn bầu trời, cô yên lặng chắp tay cầu nguyện hướng về phía ánh trăng trên cao
Màu mắt xanh thẳm.
Đó là một căn phòng được trong trí bằng vô số máy bay gỗ. Trong căn phòng ấy, có một cậu bé với những vết bầm tím khắp người đang được mẹ chăm sóc. Cậu bé ấy sở hữu mái tóc vàng óng điểm xám, và hơn hết là một tình yêu mãnh liệt với bầu trời. Thậm chí cậu đã cố gắng tập bay từ mái nhà bằng đôi cánh tự chế từ vải vụn và cành cây, để rồi ngã thẳng vào bụi cây mọng trước nhà. Sau cú ngã, khắp người cậu xuất hiện vô số vết bầm tím to nhỏ.
Mẹ cậu bé vô cùng tức giận vì việc này. Bà vừa chăm sóc vết thương cho đứa con quý tử của mình vừa mắng.
“Con biết chuyện Nosferatu sẽ lẻn vào nhà và cắn cổ những trẻ hư chứ. Cứ làm mấy trò nghịch ngợm nữa đi rồi có ngày con bị cắn cho mà xem”
“Thôi mà mẹ.” Cậu bé nghe mẹ mình nói vậy liền vội vã đưa bàn tay run run lên che cổ.
Nosferatu là một loài ma cà rồng chuyên hút máu người xuất hiện trong truyện dân gian Zirnitra. Ngoài Nosferatu, văn hóa dân gian Zirnitra còn lưu truyền vô số câu chuyện về những loài quái vật chuyện uống máu người khác nữa. Có thể kể đến các hồn ma vất vưởng Upyr, đám xác sống Nelapsi, lũ ác quỷ Strigoi,… Dù đa phần đều không có thật nhưng phần lớn trẻ con chỉ cần nghe thấy mấy cái tên ấy thôi là đã sợ khiếp vía rồi.
Nhấm nháp từng hơi thuốc lá, bố của cậu bé tiếp lời vợ mình.
“Nếu mấy con ma cà rồng không có thật còn dọa con sợ chết khiếp thế này thì ta nghĩ con từ bỏ cái giấc mơ làm phi công của được rồi đấy.”
“Đ-đấy là hai chuyện hoàn toàn khác nhau mà?!” Cậu bé cãi lại.
“Vậy cơ à. Thế thử nói ta nghe con sẽ làm gì nếu bất chợt có một con ma cà rồng xuất hiện trên chuyến bay của mình?”
“Con…” Chỉ nghĩ đến chuyện đấy thôi đã đủ khiến cậu nhóc sợ đến không nói nên lời.
Bố cậu cười cười. “Chắc là con sẽ nín thinh như bây giờ nhỉ.”
“Con không có.” Cậu bé vẫn cố cãi “Mấy con ma cà rồng chẳng có gì đáng sợ hết! Ngày nào con cũng ăn tỏi, con còn có thánh giá bên mình nữa, bọn chúng sợ con mới phải. Con nào mà dám manh động là con cho chúng biết mùi hết!”
Bố mẹ cậu liếc nhìn nhau, rồi đồng loạt bật cười.
“Bố mẹ cười gì chứ?! Khi nào con lớn, con sẽ bay lên mặt trăng du lịch. Đến lúc đấy con sẽ không cho hai người đi cùng đâu, nhất định đấy .”
“Lên mặt trăng á?” mẹ cậu hỏi lại. “ Đến lúc đấy chắc chúng ta đã thành hai ông bà già mất rồi.”
“Hình như trước đây ta nghe nói có tổ của lũ ma cà rồng trên vùng tối của mặt trăng thì phải.” bố cậu nói chêm vào.
“B-bố lừa con! Con nhất định sẽ lên mặt trăng và chứng minh bố nói sai!” Nói rồi cậu bé ngước nhìn vầng trăng tròn ngoài cửa sổ, hai đồng từ xanh thẫm của cậu tỏa sáng lấp lánh. “Bố mẹ cứ chờ xem.”
Năm 1955 Dương lịch-
Mười năm sau cuộc chiến tranh đã chia cắt thế giới thành hai nửa, cuộc sống đã lấy lại sự bình yên vốn có của nó. Sau khi hòa bình trở lại, hai cường quốc hàng đầu đều cùng hướng mục tiêu tới những vì sao trên cao kia- một nơi rộng lớn bao la chưa từng được khai phá. Và đó là khởi đầu cho cuộc cạnh tranh khốc liệt giữa Liên bang Cộng hòa Xã hội chủ nghĩa Zirnitra (UZSR) ở phía đông và Vương quốc Liên hiệp Arnack (UK) ở phía tây.
Tháng 10 năm 1957 –
Liên bang Zirnitra phóng thành công vệ tinh nhân tạo đầu tiên trong lịch sử, Parusnyĭ Một. Điều này đã khiến Vương quốc Arnack, vốn luôn cho rằng công nghệ của mình vượt trội hơn, vô cùng kinh ngạc. Câu chuyện này về sau được biết đến với cái tên “Cú sốc Parusnyĭ.”
Liên bang sau đó tiếp tục phóng tàu Parusnyĭ Hai, thành công đưa một chú chó lên không gian. Vương quốc đáp lại bằng cách đẩy nhanh quá trình chế tạo vệ tinh của mình. Nhưng sau đó nó đã phát nổ chỉ hai giấy sau khi phóng.
Tháng 9 năm 1959-
Tàu thăm dò của Liên bang hạ cánh thành công lên Mặt trăng, để lại một khối kim loại có khắc tên quốc gia và quốc huy. Ba tuần sau, Liên bang đã chụp lại được vùng tối của Mặt trăng, nơi trước nay vẫn luôn là ẩn số.
Tràn đầy tự tin với những thành công liên tiếp của quốc gia, Thủ tướng Liên bang đã gửi một thông điệp chiến thắng tới Tổng thống Vương quốc có nội dung như sau: “Các vị tự hào đã tạo ra món hamburger, còn chúng tôi tự hào đã hạ cánh thành công lên mặt trăng.”
Các trang báo của Vương quốc coi đấy là lời thách thức một cuộc chiến sống còn. Chương trình phát triển tàu vũ trụ của Vương quốc cũng chuyển mục tiêu sang đưa con người đầu tiên bay vào vũ trụ. Để khởi động Dự án Hermes, bảy sĩ quan không quân với biệt danh “Hermes Seven” đã được chọn để thực hiện chuyến bay vào quỹ đạo.
Tháng 9 năm 1960-
Tổng bí thư Liên bang Gergiev đã ký xác nhận Dự án Mechta nhằm cạnh tranh trực tiếp với Dự án Hermes. Mệnh lệnh của ông rất rõ ràng: “ Tìm mọi cách đưa người lên vũ trụ trước Vương quốc Arnack!”
Chiến trường giờ đây không còn ở mặt đất nữa, mà đã chuyển đến một nơi thật xa trên trời cao kia – nơi các vị thần cư ngụ. Liệu rằng ai sẽ là người chiến thắng cuối cùng trong cuộc chiến này.