Solo: Clay

Chap 7: Cái giá mà kẻ phản bội phải nhận

------------------

Tại cổng thành, nơi chúng tôi chọn là điểm tập hợp, đã có mặt ở đây gồm Walter, gã râu không cạo và tổ đội của gã. Họ cũng đã thuê cả những con ngựa nhanh nhất từ gần như toàn bộ các chuồng ngựa khác nhau. Có vẻ như vậy là mọi thứ cũng đã được chuẩn bị đầy đủ.

「...... Noel, cậu có thể chiến đấu với cả Lloy và Tania không?」

Ngay khi tôi vừa quay lạị sau khi hoàn thành mấy công việc lặt vặt, Walter đã vội hỏi ngay với một gương mặt không thể nghiêm túc hơn được.

Chả nhẽ anh ta vẫn còn do dự kể cả khi đã đi xa được tới bước này.

Chà, mà thế cũng là đương nhiên thôi, không trách được anh ta. Dù chỉ mới vỏn vẹn một năm, nhưng trong suốt khoảng thời gian đó, Blue Beyond đã cùng đồng cam cộng khổ với nhau trong rất nhiều chuyện mà.

Nhưng, rồi sao? Phản bội mãi mãi là phản bội.

Nếu chúng tôi không đấu tranh để đòi lại số tiền ấy, cả hai sẽ chả còn lựa chọn nào khác ngoài việc vượt qua vụ này bằng cách giữ im lặng. Và để rồi cuộc sống trong tương lai của bọn tôi sẽ chìm trong nỗi ám ảnh rằng luôn luôn có thể bị phản bội bất cứ lúc nào.

Thế nên là dù họ có từng là đồng đội hay không đi chăng nữa, trừng phạt cả 2 một cách thích đáng là thứ bắt buộc phải làm.

「Tôi có thể chiến đấu được với không một chút nương tay nào」

「Kể cả như thế có nghĩa là phải giết họ?」

「Dĩ nhiên. Nếu phải đi tới tình huống tử chiến thì điều ta cần làm đơn giản là phải đánh bại cả 2 với không có sự thương xót nào hết」

Quyết tâm ấy không phải là lời nói xuông. Nếu cần, tôi sẽ giết, giết sạch bất kể là ai.

Ngay từ đầu, cái danh tầm thủ đã đại diện cho cái nghề chuyên lấy đi mạng sống của thứ khác. Bao gồm cả lũ quỷ hay đám bị truy nã thì chính tay tôi cũng đã kết liễu rất nhiều trong số ấy rồi.

Đã quá muộn để chần chừ chỉ vì ta với họ từng là đồng đội của nhau. Sự ngây thơ đầy tiện nghi ấy tôi đã đánh mất kể từ lúc nó trôi theo từng giọt nước mắt trước cái chết của ông ngoại từ lâu rồi.

「Sao cậu lại có thể vô cảm đến như vậy?」

Tôi bật cười trước lời nhận xét ngớ ngẩn ấy của Walter.

「Walter này, tôi đã luôn phỏng đoán rằng mình kiểu gì rồi cũng sẽ bị những người đồng đội phản bội, bởi dầu sao thì con người cũng rất dễ bị lạc lối và đi chệch khỏi mục tiêu ban đầu. Điều này còn đặc biệt đúng đối với những công việc kiểu như tầm thủ hoặc yakuza. Do đấy nên ngay cả cái lúc mà tôi nghe được tin về việc Lloyd và Tania đã phản bội thì tôi cũng chả thấy có gì đáng ngạc nhiên lắm. Lúc ấy, suy nghĩ của tôi chỉ đơn giản kiểu “Ồ, đến lúc rồi ấy hả” mà thôi」

「Đó là đồng đội của cậu đấy, cậu hiểu chứ!? Ý của cậu giờ đang nói rằng trước nay bản thân chưa hề tin tưởng vào đồng đội của mình hay sao!?」

「Tin tưởng không có nghĩa là phải mù quáng đâm theo. Cần phải luôn giữ cho mình nỗi hiềm nghi. Hơn nữa, để trở thành đồng đội được của nhau ấy, điều kiện cần cơ bản nhất vẫn là có hay không có thể phụ thuộc được vào nhau」

Và, đấy, hai người đó đã phản bội chúng ta. Chỉ thế thôi.

Walter có vẻ vẫn muốn nói thêm điều gì đó, nhưng anh ta hẳn là cũng chả buồn tiếp tục câu chuyện thêm nữa nên tôi quay đi và leo lên con ngựa đã thuê từ chuồng ngựa.

「Nếu anh không thể chiến đấu được với họ, tối hơn hết là anh nên ở lại đây. Để tôi đi lấy lại tiền cho anh là đủ rồi」

Một “Chiến binh” mà không chiến đấu được thì chả khác gì gánh nặng. Dù nếu thiếu Walter thì tổng lực chiến của bọn tôi sẽ giảm mạnh nhưng thôi cũng ổn. Dẫu sao tôi cũng vẫn còn nhiều chiến lược khác đã được chuẩn bị trước rồi.

「.....Đừng có mà coi thường tôi. Tôi không phải là loại người bỏ mặc bạn bè khi gặp khó khăn」

Walter leo lên ngựa của mình và đi thẳng về phía cổng thành. Tổ đội của gã râu không cạo đang ở cách khá xa cũng liền di chuyển theo sau.

「Ngây thơ, quá sức ngây thơ」

Tôi không thể không lẩm bẩm.

「Với cái thái độ nửa vời này của anh ta, mọi chuyện sẽ chỉ khó khăn hơn với cả bọn mà thôi」

-------------------

Đã được khoảng 3 tiếng kể từ khi chúng tôi bắt đầu đuổi theo Lloyd và Tania.

Nơi mà tôi tìm thấy được bọn họ là ở ngôi làng Carnot mà gã râu không cạo đã từng đề cập đến. Đó là một ngôi làng nông thôn yên tĩnh, cách kinh đô tầm một ngày đi bộ. Vào lúc thấy hai người ấy rời đi khỏi quán ăn, chúng tôi lập tức bắt đầu tiến hành truy bắt.

Nói thì như vậy, nhưng chúng tôi hoàn toàn chưa hề có hành động gì đột ngột. Chỉ quan sát họ từ đằng xa và đợi đến lúc họ mất cảnh giác là được.

「Này này, chọn hẹn hò ở một làng quê như thế này sao? Khẩu vị của cả hai cũng tinh tế quá đi chứ」

Nghe giọng của tôi gọi từ phía sau, hai người họ giật mình quay lại.

「N, Noel!」

Với gương mặt vẫn còn đang méo xệch đi vì sốc, Lloyd vội rút thanh kiếm ra khỏi thắt lưng đúng như những gì tôi đã lường trước.

Cơ mà đã quá trễ rồi

「Cấm nhúc nhích!!」

Đàm thoại kỹ: Sói gầm

Ngay lúc hai người họ vẫn còn đang bị choáng, gã râu không cạo đang ẩn mình trong bóng tối đã lao ra tấn công Tania và đè ngửa cô xuống đất. Tiếng thét lên của cô ấy khiến cho Lloyd bị phân tâm và tạo ra sơ hở đủ để Walter và những người cũng đang nấp xung quanh đó có cơ hội chạy ra bao vây xung quanh 2 người.

Tác dụng làm choáng do ảnh hưởng bởi kĩ năng chỉ kéo dài trong 2s. Nhưng từng đấy là đã đủ khiến họ chìm trong tuyệt vọng khi nhận ra mình đã bị đánh úp hoàn toàn với vỏn vẹn có 2s thời gian.

Điều này sẽ khác đi nếu ở đây chỉ có mỗi tổ đội của gã râu không cạo, họ sẽ vẫn còn cách để lật ngược được thế cờ này.

Lấy ví dụ cho nó thì có thể là Lloyd sẽ phi con dao mà anh ta thường giấu trong tay áo của mình ra về phía gã râu không cạo kia, kế đó là giải thoát cho Tania để cô thi triển phép làm mù lên tất cả mọi người bằng kĩ năng “Ánh sáng” của mình. Sau đó mọi việc hạ gục từng tên sẽ do Lloyd đảm nhiệm nốt. Cũng không hẳn là họ có thể kịp thời đề ra được chiến thuật kiểu ấy ngay lập tức, nhưng chắc chắn là họ thừa khả năng để thực hiện được nó.

Cơ mà chừng nào Walter và tôi còn có mặt ở đây, họ hoàn toàn sẽ không có cơ hội để thử thêm bất cứ thứ gì.

Lloyd nhanh chóng đánh giá qua sự chênh lệch về sức mạnh với chúng tôi và nhận ra rằng mình không thể làm gì hơn được. Anh ta đành phải buông kiếm và lặng lẽ đầu hàng.

Và như vậy, cả hai người đều đã bị bắt, hiện giờ họ đang gục đầu dưới chân tôi.

Tôi đã phải mường tượng ra trước rất nhiều hình thức tấn công và phong thủ khác nhau để bắt được họ, nhưng lại không ngờ rằng nó đơn giản đến mức như này. Đúng như tôi nghĩ, cả hai đều cho rằng chúng tôi sẽ không đuổi theo bọn họ. Họ cũng không ngờ tới rằng chúng tôi không những đuổi theo họ mà còn tìm kiếm thêm sự giúp đỡ của cả những tầm thủ khác. Tất cả những cái ấy đã khiến cho họ tự tin thái quá về bản thân.

「Lloyddd !!」

Ngay khi Walter đã đến giới hạn kiên nhẫn của mình, anh ta túm lấy cổ áo của Lloyd.

「Tại sao!? Tại sao anh lại phản bội chúng tôi!?」

「.....Xin lỗi」

「Đừng có nói mấy lời xin lỗi ấy với tôi !!」

Tôi giữ tay Walter lại ngay khi anh ta sắp sửa đánh Lloyd.

「Lloyd, tôi đã hiểu đại khái câu chuyện đã xảy ra sau khi đọc bức thư anh để lại. Nhưng phần thưởng từ lũ Lesser Vampire hai ngày trước thì sao? Cả khoản tiền dành dụm của tổ đội cũng đâu rồi?」

「.......Xin lỗi, tôi đã sử dụng hết chúng rồi」

「Lại là cho đầu tư?」

「.......Không phải, là để trả nợ」

Có nghĩa là dù anh ta đã phản bội đồng đội và bỏ trốn thì anh ta vẫn rất thành thật trong việc trả nợ. Điều này thực sự kì lạ. Trong trường hợp này, chỉ có một khả năng.

「Mấy vụ đầu tư ấy là nói dối đúng không? Thực tế là đã anh đánh bạc phải không? Là bài? Xúc xắc? Roulette? Hay đấu trường? Cũng chả quan trọng. Hẳn là anh đã thua trong khi đánh bạc nên đã đi vay tiền từ lũ không ra gì và thậm chí còn mó tay vào cả quỹ của tổ đội, đúng chứ?」

Ngay từ đầu, nếu anh ta mà đang đầu tư thì chắc chắn anh ta sẽ biết rằng giá nguyên liệu từ Lesser Vampire đang tăng vọt. Nhưng dựa theo trí nhớ của tôi, biểu hiện bên ngoài của anh ta cho thấy rõ ràng rằng mình chả biết tí ti gì về điều đó.

Về cơ bản thì đầu tư với đánh bạc cũng không có khác gì nhau, nhưng nếu có đủ kiến thức, bạn vẫn có thể kiếm được tiền. Do đó mà đã có rất nhiều người giàu thành công đi lên từ việc đầu tư.

Nhưng cờ bạc lại khác, nó được thiết kế để nhà cái luôn luôn thắng. Nói cách khác, lũ tham gia cá cược chả khác gì mấy con thiêu thân, đưa tiền vào cũng chỉ là ném tiền đi.

「Trả lời tôi, Lloyd. Toàn bộ tiền bọn tôi đưa anh đều bị nướng vào đánh bạc rồi đúng không?」

「.......Xin lỗi」

「Đừng trêu tao, thứ ngu xuẩn!!」

Walter nhấc bổng Lloyd lên khỏi mặt đất và hét lên trong cơn thịnh nộ.

「Chỗ tiền đó là thứ mà bọn tao phải liều mạng để kiếm được!!! Mày nghĩ cái đ*o gì mà đem nó đi đánh bạc hả!!!」

「Các cậu đâu có biết tôi đã phải chịu áp lực như thế nào khi làm lãnh đạo tổ đội không chứ!!!」

Thật bất ngờ. Có vẻ do bị dồn vào chân tường nên Lloyd đã quay lại đáp trả và thách thức chúng tôi.

「Tôi cũng không hề muốn biển thủ số tiền ấy của tổ đội! Khoản nợ đã nhanh chóng trở nên ngập đầu ngay cả trước khi tôi kịp nhận ra, và tôi hoàn toàn bất lực trước nó..... Mọi người có thể thoải mái chỉ trích tôi nếu muốn. Nhưng các cậu thực sự nghĩ mình có cái quyền ấy? Các cậu đã đẩy tất cả trách nhiệm lãnh đạo lên tôi và chỉ biết nằng nặc đòi quyền lợi khi thấy có ích cho mình và.... Gufwooo!」

Tôi đá một cú thật mạnh vào hạch thân tạng[note30548] của anh ta khiến Lloyd bay ra khỏi tầm tay của Walter và lăn lông lốc trên mặt đất. Trong lúc anh ta vẫn còn đang đau đớn quằn quại trong cơn hấp hồi, tôi bồi thêm phát nữa vào thẳng sườn của anh ta.

「Gugyaaa!」

「Bọn tao có quyền không ấy hả? Chắc chắn là có rồi. Ngay ban đầu, người mà luôn muốn làm lãnh đạo ấy, chính là mày!」

Tôi giáng thêm cú đá thứ ba vào vị trí của quả thận ở sau lưng.

「Gugyiii!」

Mặc kệ tiếng la hét đau đớn của Lloyd, tôi cứ tiếp tục sút thẳng vào người anh ta.

「Áp lực phải chịu khi làm lãnh đạo? Mày nghĩ nếu mày biện minh bằng cách ấy thì mày sẽ được tha thứ dù bất kể là đã gây ra những gì? Đừng có mà hành động ngớ ngẩn nữa. Lí do duy nhất khiến mày đánh bạc để rồi chìm trong nợ nần là do bởi mày chỉ là một thằng rác rưởi, một thằng ngu bất tài!」

「Gahaaa! Gehooo, oeee....」

Có vẻ như tôi vừa ghi được một cú sút khá xịn khi đã làm Lloyd phải nôn ra máu.

「.......Tôi, tôi rất xin lỗi, vì vậy, vì vậy .....làm ơn hãy dừng lại.....」

Khuôn mặt bị ngập trong bùn, nước mắt, nước mũi và dịch nôn của Lloyd lúc gã cầu xin sự tha thứ trông thật kinh khủng. Nếu bất kì một người hâm mộ nào của anh ta mà nhìn được thấy gương mặt bẩn thỉu bây giờ thì họ chắc chắn sẽ ngất xỉu mất.

「Tôi van cậu.....Tôi không chịu nổi.....nữa......Buberaaa!」

Chết thật, tôi nhỡ sút vào mặt của anh ta rồi. Mặc dù anh ta dám quay lại bật chúng tôi, thế mà cuối cùng lại chỉ biết lảm nhảm về sự tha thứ, điều đó vô tình kích thích tôi hành động theo bản năng và đá thẳng vào cái bản mặt của anh ta

Nhưng mà nếu chỉ mới đến mức này thì không phải là vấn đề. Tôi chỉ là một [Diễn giả] với hầu như chả có bất kỳ một sự bổ trợ nào về mặt thể chất cho bản thân. Nhưng Lloyd thì khác, job của anh ta là [Kiếm sĩ], một trong các job có thể sánh ngang với [Chiến binh] ở khả năng tiên phong tốt nhất.

Vì vậy anh ta sẽ không thể nào chết được chỉ với mấy cú đá ấy của tôi. Thế cũng đủ rồi.

「Đừng có mà giả vờ yếu đuối, thằng khốn. Nếu mày mà muốn được tha thứ, ít nhất phải chịu thêm cỡ hàng nghìn cú đá như vậy nữa. Và nếu mày mà làm được như vậy thì hẳn là tao cũng sẽ cố gắng để lắng nghe lời xin lỗi của mày」

「Hiii, hiiii!」

Khi tôi đang định bồi thêm một cú nữa thì Walter tiến tới nắm lấy vai tôi.

「Thôi, bỏ qua thôi....」

「Vì sao?」

「Tại sao hả, cậu chả đã nói.....」

「Tôi, tôi cầu xin cậu! Xin hãy tha thứ cho Lloyd!」

Tania chớp lấy cơ hội để nói ra.

Đúng là nếu bạn muốn bênh vực một người khác thì không có vấn đề gì, nhưng tôi tự hỏi là liệu người phụ nữ này có nhận ra được vị thế của mình bây giờ hay không vậy? Hẳn là không rồi.

「Vậy chị sẽ là người thế chỗ anh ta để bị đá hở? Tôi rất tin tưởng vào sự bình đẳng giới, chị hiểu chứ? Thế nên là không có việc tôi sẽ nương tay kể cả khi chị là nữ giới đâu」

「Huh?......Kh, khoan đã, ý của tôi không phải như thế」

「Để tôi nhắc lại một cách rõ ràng bởi vì chị hiện giờ có vẻ chưa hiểu được vị trí của mình thì phải. Tania, chị cũng có tội. Chị hẳn là đã đánh bạc cùng với Lloyd bằng tiền của tổ đội, đúng chứ? Nếu không thì chả việc gì cả hai buộc phải bỏ trốn cùng nhau như thế」

「Câ, cậu nhầm rồi! Tôi chỉ nghĩ rằng sẽ thật tệ nếu bỏ mặc Lloyd đi một mình.....」

Cô ta vẫn còn định kiên trì tự nhận mình vô tội cho đến tận cùng à? Đúng là đồ ngu.

「Tôi hỏi lại lần nữa. Chị đã đánh bạc cùng với Lloyd, phải không? Hãy nói thực mọi chuyện ra đi」

「Vâng, đúng là tôi đã làm. Nhưng người có lỗi phải là tên ngốc Lloyd đó. Tôi đã nói với anh ta rằng mình chắc chắn sẽ thắng nếu anh ta mà cho tôi vay thêm tiền. Nhưng anh ta lại cứ khư khư đánh bạc một mình, nên mọi chuyện cuối cùng mới dẫn tới thế này」

Tania thú nhận một loạt mọi chuyện trong đúng một hơi thở, lúc tỉnh lại, mặt mũi cô ta liền đỏ bừng lên vì tức giận.

「Noel! Cậu đã thi triển kĩ năng lên tôi, đúng không!?」

「Đúng, tôi đã làm đấy. Có vấn đề gì không?」

Đàm thoại kỹ: Thú nhận.

Một kĩ năng ép buộc mục tiêu phải nói ra sự thật. Tuy nhiên, do các kĩ năng điều khiển tâm trí một người kể cả “Thú nhận” đều có thể gây ra rối loạn trong xã hội, vì vậy nếu tôi mà sử dụng nó chỉ vì mục đích ích kỉ của bản thân thì tôi chắc chắn sẽ phải vào tù ngồi ngay lập tức.

「Cậu biết cậu vừa làm gì không!? Đó là điều tuyệt đối không thể được tha thứ!」

「Nếu trong hoàn cảnh bình thường thì tôi sẽ đồng ý nhưng 2 người hiện giờ đều đang là tội phạm biển thủ tiền của tổ đội. Các kĩ năng kiểm soát tâm trí vẫn được cho phép dùng trong trường hợp cần lũ tội phạm phải thú nhận hết những tội lỗi của mình đã gây ra. Nói cách khác, tôi hoàn toàn sẽ không bị khiển trách vì đã vướng phải bất kì lỗi lầm nào cả」

「Không, không thể nào.....」

Máu chảy ra trên mặt của Tania, có vẻ như cô ta vẫn chưa nhận ra mình là một tên tội phạm.

「Hình phạt cho tội biển thủ sẽ là 10 năm dài được lao động cưỡng bức. Xin chúc mừng! Cả hai người đều đã trở thành những tên tội phạm tuyệt vời rồi đấy. Với cương vị là cựu đồng đội của mọi người, cả hai thực sự đã khiến tôi cảm thấy cực kì tự hào đó nha」

Khuôn mặt hai người họ tái nhợt hẳn lại và chỉ biết câm như thóc khi nghe được tiếng vỗ tay đầy mỉa mai của tôi.

Họ chắc hẳn biết rõ hậu quả nhận được khi dính vào tội biển thủ, nhưng bản thân họ thì lại chả nhận ra được mình đang ở vị trí đó mãi tới khi phải có người chỉ thẳng ra điều ấy.

Con người ta luôn phạm tội khi lâm vào những lúc dại dột. Và với mấy kẻ đần độn mà nói, nó còn khiến họ bị mù quáng trước sự khờ dại của chính bản thân mình.

「Cuộc thảo luận coi như chấm dứt tại đây」

Gã râu không cạo, kẻ vẫn đang đứng lặng lẽ quan sát suốt nãy giờ ở bên, khịt mũi một cái tỏ vẻ khinh thường.

「Cậu đã biểu diễn cho chúng tôi xem vài thứ rất thú vị. Cảm ơn cậu. Tôi cực kì hài lòng. Nhưng mà nhanh nhanh đưa tiền thưởng cho chúng tôi đi. Cậu chắc sẽ không nói là mình đã quên đem theo 1 triệu Fil đấy chứ?」

「Tôi chắc chắn sẽ trả hết số tiền thưởng đấy. Vì vậy hãy cứ ngoan ngoãn mà đứng chờ ở đấy đi」

「Không, tôi không thể đợi thêm một chút nào nữa. Bọn tôi cũng đang rất bận rộn. Do đấy mau mau lên và trả hết phần cậu đang nợ bọn tôi đây」

Gã này mà đúng là đang bận rộn thì gã đã không thành một tên thất bại như thế này.

「Đây không phải là lời yêu cầu anh phải đợi đến tận ngày mai. Nó đơn giản chỉ là bảo anh cố gắng kiên nhẫn thêm chút nữa. Tiền rất nhanh rồi sẽ chuyển đến thôi」

「Cậu đang phun ra cái thứ vớ vẩn gì vậy? Nếu cậu mà đã không có tiền, thì giao cái thứ kia đây!」

Bàn tay của gã râu không cạo nhanh chóng chạm vào Silver Flame của tôi.

Silver Flame là một vật phẩm cực quý giá. Ngay cả khi là đồ second-hand thì giá của nó vẫn còn tới 3 triệu Fil. Đoán trước được ý định và hành động của gã râu không cạo kia, tôi nắm lấy bàn tay đang chạm vào sliver Flame và vặn nó hướng lên.

「Đừng có mà chạm vào Silver-chan của ta bằng cái bàn tay bẩn thỉu đấy của mi」

「Ng, người......đã lừa bọn ta, phải không......」

「Đừng có mà nói láo. Ta đã nói trả tiền là sẽ trả tiền. ---Này, đừng có mà manh động. Có chắc là ổn nếu anh chàng “Trinh thám” quý giá này của mọi người mà chết chứ?」

Tôi rút con dao từ túi đựng trên đùi và kề vào cổ của gã râu không cạo kia để khống chế lũ đồng đội của gã, ngăn cho chúng có ý định muốn lao lên giúp đỡ. Tôi muốn chúng phải hiểu rằng tôi đã sẵn sàng để giết người bất cứ lúc nào nếu trong số lũ đấy có bất kì một động tác kì lạ nào.

「Tưởng cướp người ngay trước mặt ta sẽ dễ dàng vì ta chỉ là một hậu thủ đấy hả? Thật đáng tiếc. Ta tuy yếu hơn về mặt thể chất nhưng nói đến khả năng đánh giáp lá cà thì ta thậm chí còn nhỉnh hơn Walter và Lloyd đấy」

「Guuu.......」

Gã râu không đang trông chờ vào cơ hội thoát thân, nhưng khi nhận thấy được sự chênh lệch với sức mạnh của tôi, gã đành thôi không vùng vẫy nữa.

Rắc rối thật, nhưng tôi chả còn cách nào khác nên đành phải duy trì cái trạng thái bế tắc này thêm một lúc nữa vậy. Còn Walter, anh ta vẫn chưa hiểu cái mô tê gì hết, đang cầm rìu đối đầu với tổ đội của gã râu không cạo với bộ dạng khá căng thẳng.

Cuối cùng - tiếng xe ngựa đã vang lên ở ngay gần rồi.

「Đến rồi」

Tôi sút gã râu không cạo đang bị khống rời khỏi tay mình.

Thứ đang lao tới đây với một tốc độ kinh hoàng là một cỗ xe hoành tráng được phủ sơn màu tím lòe loẹt. Nó dừng lại ngay trước mặt bọn tôi và từ trong đó, một người đàn ông cao gầy bước ra.

Người đàn ông này khoảng ngoài 30 tuổi. Gã ta mặc một bộ trang phục lộng lẫy mà thường chỉ đám quý tộc mới có - một cái áo justaucorps và quần culottes, và tất nhiên màu sắc của chúng cũng đều là màu tím, giống với màu của cái xe ngựa. Tóc tên này được rẽ ngôi và có màu bạc. Gương mặt khá ưa nhìn nhưng lại bị che lấp đi bởi một lớp trang điểm dày.

Gã đưa chiếc khăn tay có ren màu tím lên che miệng và nhăn mặt.

「Ewwww! Nông thôn bụi bặm thật! Mùi của nó thực sự chả khác quái gì phân ngựa!」

Với cái giọng điệu và cử chỉ cường điệu thái quá đó, đây chắc chắn là một drag queen[note30547] điển hình rồi.

Nhưng dù thế nào đi nữa, bầu không khí chung quanh hiện đang trở nên đông cứng lại bởi sự xuất hiện của drag queen này ở đây.

Bằng một giọng nói không thể run rẩy hơn được nữa, một ai đó đã thốt ra tên của kẻ mới tới này.

「Thương nhân nô lệ...Finocchio Bargini.....」