Solo: Loli666
================================
“Liam-dono, ngài ghét tiểu thư Rosetta sao?”
“K-không hẳn.”
Hiện giờ trong phòng chỉ còn mỗi tôi và Sư phụ.
Tôi đã kêu phần còn lại rời đi bởi người bảo có chuyện muốn thảo luận riêng.
Nó liên quan tới cảm xúc của tôi dành cho Rosetta.
“Thế tại sao ngài lại do dự kết hôn?”
“Nên nói sao nhỉ… Cô ta từng rất hợp ý con nhưng mọi thứ đã thay đổi— dù biết Rosetta là một người tốt bụng và ân cần nhưng lại thiếu đi sự quyết đoán.”
Sư phụ khoanh tay và gật gù thấu hiểu.
“Liam-dono, có thể ngài thấy phiền với cảm xúc ấy nhưng đó là nét quyến rũ của tiểu thư. Ngài sẽ dần hiểu sau khi kết hôn thôi.”
Có vẻ hai bên đang hiểu sai ý nhau, nhưng tôi không thể nói với Sư phụ là ‘Con thích sự chống đối của Rosetta nhưng giờ cô ta lại trở nên vâng lời rồi.’ Sao tôi dám chứ?
Tôi ngẫm nghĩ một hồi.
Liệu tôi thực sự muốn cưới Rosetta không?
Giờ nhớ lại, ngoài cô ấy ra, tôi không nghĩ ra được người phụ nữ nào khác.
Tất nhiên, dinh thự của tôi có đầy mỹ nhân, nhưng những khuôn mặt mà tôi nhớ được chỉ có Amagi, Ellen, Rinho, Fuuka—và cả Serena nữa.
Chà, bất ngờ thật đấy.
Tôi từng định chơi đùa với phụ nữ, nhưng hóa ra số lần tương tác với họ lại ít tới mức một bà lão còn hiện ra trong đầu tôi khi nhắc tới nữ giới.
Thật ra, tôi còn nghĩ tới Kurt ấy chứ.
Nào anh bạn, cậu đâu phải con gái. Đi chỗ khác đi, xùy xùy.
Ừ thì cũng có Tia và Marie nữa, nhưng họ thuộc một diện khác. Nias và Eulisia thì được phân hạng ‘hết cứu’.
Còn China và Ciel ấy hả? Tôi coi họ theo hướng dễ thương hơn là nữ giới.
Trái lại, khi nghĩ tới Rosetta… tôi nhớ về nụ cười của cô ấy.
“Sư phụ—thực sự ổn không khi con cưới cô ấy?”
Sư phụ mỉm cười với khí tức của một người đàn ông đã trải qua trầm cảm hậu hôn nhân.
“Lo lắng cũng không có gì lạ cả.”
“Lý do dẫn tới cuộc hôn nhân này không hề trong sáng. Liệu nó có ổn không ạ?”
Tôi đã mang động cơ thầm kín và muốn cưới một Rosetta đang nổi loạn.
Tuy không nói thẳng ra, nhưng có vẻ Sư phụ cũng nắm được phần nào.
“Là vì tước vị đúng chứ? Nói gì thì ngài cũng là quý tộc. Nhưng câu hỏi quan trọng ở đây là, Liam-dono có ghét Rosetta-dono không?”
Không hề. Thật lòng thì cô ấy tốt hơn nhiều so với phần còn lại.
Lý do tôi giữ khoảng cách là bởi nỗi sợ bị phản bội mà thôi.
“Con sợ phải đối diện với cô ấy.”
“Thế thì càng có lý do để tiến bước. Liam-dono, ngài luôn thách thức kẻ mạnh không chút chần chừ mà. Sự dũng cảm ấy đâu mất rồi? Có vẻ Liam-dono là kiểu người khai tâm chậm nhỉ?”
Tôi chưa từng nghĩ sẽ tâm sự thế này với Sư phụ.
Mặt tôi dần nóng lên vì xấu hổ.
“Một lời thổ lộ nhiệt thành là cần thiết. Liam-dono, ngài nên kết hôn không phải vì lợi ích của ai khác ngoài bản thân. ‘Im lặng và cưới ta đi!’—nghe cũng không tệ đâu.”
“—Eh? Thổ lộ ạ?”
“Liam-dono, giờ là lúc ngài nên nói ra cảm xúc của mình!”
***
Sau khi được Sư phụ khuyên bảo, tôi đã gọi Rosetta tới phòng ngủ và lo lắng chờ đợi.
“B-Bình tĩnh lại nào. Mình là chúa tể tàn ác nhất Đế Quốc cơ mà. Sao lại lo lắng trước một người phụ nữ chứ? Chỉ cần bày tỏ như một chúa tể độc ác— Huh, mà chúa tể độc ác sẽ thổ lộ thế nào cơ?”
Không, tôi hỏi thật đấy.
Đến cả tiền bối am hiểu manga và anime ở kiếp trước của tôi cũng chưa từng nhắc tới.
Quan sát tôi đi lanh quanh trong phòng từ đầu, Amagi lên tiếng.
“Chủ nhân, hãy bình tĩnh lại ạ.”
“T-ta đang rất bình tĩnh! Chỉ là ngứa chân thôi!”
“Vậy sao ạ? Thế em xin phép.”
Amagi định rời đi trước khi Rosetta tới.
“N-này, Amagi đâu cần phải thế.”
“Em không muốn chen ngang giữa Chủ nhân và hôn thê.”
“Còn ta thì không muốn cưới ai đó coi Amagi là cản trở.”
Nghe vậy, Amagi để lộ một biểu cảm phức tạp, trộn lẫn giữa vui mừng, đáng thương và tức giận.
“Chủ nhân.”
“Hm?”
“Người có ghét tiểu thư Rosetta không?”
“—Không. Ta thích cô ấy nhất trong số con người.”
“Vậy là đủ rồi. Xin hãy làm tiểu thư hạnh phúc.”
Amagi nói rồi rời khỏi phòng, và Rosetta bước vào không lâu sau đó.
“U-Um, Darling?”
Rosetta đứng trước cửa và căng thẳng nhìn tôi.
Đã gần một thế kỷ từ khi tôi bị phản bội ở kiếp trước. Sẽ thật thảm hại nếu tôi cứ mãi giậm chân vì người vợ cũ được.
“Chúng ta sẽ kết hôn một khi tới lãnh địa. Ta muốn có tước vị của nhà Claudia.”
“V-vâng. Sư phụ của Darling cũng nói với em rồi. Um, em ổn mà! Với cả—”
Tuy mỉm cười, Rosetta lại thoáng đượm buồn khi tôi nói đây chỉ là hôn nhân chính trị.
Thậm chí việc ấy cũng là nhờ sự can thiệp của Sư phụ.
Nếu cô ấy có cảm thấy dè chừng thì cũng khó trách, thế nhưng Rosetta vẫn kiên định.
“—Darling xứng với địa vị ấy mà. Mẹ và em cũng không cần nó nữa.”
“Phải. Ta sẽ cướp vị trí ấy từ các người.”
Rosetta trở nên im lặng.
Cuộc hôn nhân này vốn đã không xuất phát từ tình yêu.
Cô ấy hẳn thấy buồn khi biết điều đó.
Sự im lặng kéo dài thêm một lúc rồi bị phá vỡ bởi Rosetta khi cô cố nặn ra một câu.
“Không sao cả. Dù cho Darling chỉ muốn tước vị, em vẫn vui r—”
Tôi ngắt lời Rosetta và nâng giọng lên khi nhìn vào màn hình lớn trên bức tường, hiện đang chiếu khung cảnh bên không gian.
“Nhưng ta là một kẻ tham lam! Ta sẽ không thỏa mãn cho tới khi có mọi thứ!”
“Darling?”
“Ta sẽ chiếm lấy hết mọi thứ. Tước hiệu của nhà Claudia, và cả em nữa! —N-nên đừng hòng trốn thoát. E-em phải mãi luôn là của ta.”
Tuy có hơi vấp ở cuối tí nhưng đành vậy.
Rosetta rưng rưng nước mắt và đưa tay lên che miệng.
“Tất nhiên rồi! Em sẽ không đi đâu cả. Em sẽ mãi ở bên Darling!”
Tôi ngoáy lại và bước về phía cô.
Một lời thổ lộ rất đậm chất c-chúa tể độc ác…tôi nghĩ thế.
***
Yasushi, sau khi tách khỏi Liam đang chệnh choạng bước đi như thể đang say rượu cùng một nụ cười sảng khoái trên môi.
“Fuu~ Vui thật đó.”
Khi biết Liam thuộc diện chậm hiểu, ông đã nhân cơ hội giảng giải với tư cách tiền bối.
Với niềm tự hào, ông đã nói ra rất nhiều điều nhưng tất cả chỉ là ngẫu hứng thôi.
Yasushi còn được uống thỏa thích nên mọi thứ lại càng hoàn hảo.
Khi ông bước đi trên hành lang, Ciel bỗng chạy tới.
“Ciel! Có thấy màn trả thù củ—kaha!?”
Ciel áp sát, tóm lấy cổ áo ông và dùng hết sức bình sinh mà lắc mạnh.
“Không! Tại sao ông lại làm thế!? Nếu hai người họ quay về lãnh địa và kết hôn thì mọi chuyện sẽ kết thúc yên bình cả rồi! Sao lại nhắc đến chuyện kết hôn chứ?”
“Eh?! Thì có làm sao đâu!? Đó là một đòn khá đau còn gì!”
Với Yasushi, đây là cách để làm khó Liam; nhưng với gia tộc Banfield thì lại là một chuyện đáng ăn mừng.
“Tâm trí của Tiểu thư Rosetta như trên mây sau khi trở về từ phòng của Liam! Nếu mọi chuyện đều đã đâu vào đó thì phải làm sao đây!?”
“Thế cô mong chờ gì!? Chuyện lớn à!? Từ ta sao!?”
“Đáng lý phải hơn thế chứ? Như là làm suy yếu Liam ấy!”
Yasushi đáp lại yêu cầu vô lý của Ciel.
“Chuyện đó ta đâu làm đượcccccc!!!”
Nếu không thì ông đã chẳng phải chịu khổ tới tận bây giờ, và khả năng cao là cả trong tương lai nữa.
“Sao lúc đó ông tỏ ra tự tin thế hả! Đồ phản bội!!!” Ciel hét lên trong nước mắt.
***
Quay lại hành tinh Chester từng cai trị, có một con bạch tuộc nhỏ đang bò dưới đất.
“K-không thể nào. Ta mà lại bị đánh bại như vậy…”
Gudwar đã bị thu nhỏ, thậm chí giọng cũng nghe như một đứa trẻ.
Nó đang lang thang để thu thập cảm xúc tiêu cực và khôi phục lại sức mạnh.
“Thần Tài—Nếu không phải vì thanh kiếm đó, ta đã chẳng thảm hại thế này. Tất cả đều do hắn!”
Tiếng bước chân dồn dập tiến về phía Gudwar.
Đó là Người hướng dẫn, trên tay đang cầm chai rượu và một chiếc ly.
Dung dịch đựng bên trong là các cảm xúc tiêu cực trên hành tinh và các trận chiến trong không gian được cô đặc lại.
Chúng bao gồm sự oán hận, đau đớn và phẫn nộ.
Gudwar vươn một xúc tu ra.
“Đưa cho ta! Ta lâm vào tình cảnh này là vì ngươi— gugyaaa?!”
Người hướng dẫn giẫm lên Gudwar trong lúc rót rượu vào ly.
Thứ dung dịch ấy bốc lên làn khói đen kỳ lạ.
Người hướng dẫn nhấp môi khi nhìn xuống Gudwar.
“Ta là người thu thập nó nên sao phải đưa cho ngươi? Chưa kể, Liam còn mạnh hơn trước là vì ai hả, tên khốn!?”
Xong xuôi, hắn ném ly rượu và cầm cả chai lên mà nốc cạn.
Sau đó, hắn quăng nó đi và tóm Gubwar trên đất rồi mở miệng.
“Ngươi làm gì vậy hả!?”
Người hướng dẫn thả Gudwar vào trong miệng, nhai rồi nuốt xuống.
“Hmm, tanh mùi máu quá nhưng cũng khôi phục được phần nào sức mạnh.”
Làn khói đen toả ra từ Người hướng dẫn cũng bay theo gió.
Sau khi hấp thụ Gudwar, hắn đã dần lấy lại sức mạnh.
“Liam! Ta sẽ không mắc sai lầm nữa. Bằng chính đôi tay này, ta sẽ—”
Phía sau Người hướng dẫn là một chú chó.
Nó nhìn chằm chằm vào hắn trong khi kìm nén tiếng gầm gừ.
Tuy nhiên, ngay lúc ấy, nó bất ngờ nhìn về phía sau.
Không gian bỗng mở ra, và một người khổng lồ ánh sáng đeo mặt nạ samurai bước ra từ bên trong. Ánh mắt của thứ ấy đang ghim vào Người hướng dẫn.
Cảm nhận được điều gì đó, Người hướng dẫn đang cười lớn cũng phải ngoáy lại.
“HAHAHAHA! —HUH?!”
Lúc hắn hiểu ra thì thực thể kia đã mở rộng cánh cổng rồi.
Bên tay phải người khổng lồ đang cầm thứ gì đó và đẩy về phía Người hướng dẫn.
Thấy vậy, hắn liền đổ mồ hôi lạnh.
“N-ngươi… t-thứ đó… hiiii!!!”
Người hướng dẫn vứt hết sĩ diện và vội bỏ chạy lên cao như thể có các bậc thang vô hình.
Nhưng tiếc rằng, người khổng lồ ánh sáng đã vươn tay trái tóm lấy, thứ vốn dĩ không khác nào kịch độc đối với hắn.
Người hướng dẫn cảm thấy như bị bóp nghẹt giữa các tấm sắt nung đỏ.
“GYAAAAAA!!! NÓNG QUÁ!!!”
Riêng thế thôi cũng đã đau thấu xương rồi, nhưng thực thể kia tiếp tục ấn quả cầu bên tay phải vào người hướng dẫn.
Chúng là kết tinh từ lòng biết ơn của Liam.
Người khổng lồ đã băng qua cả không gian lẫn thời gian để đưa lòng biết ơn ấy tới đây.
Quả thực, lần này có hơi gượng ép hơn mọi khi.
Tuy không rõ chuyện gì xảy ra, song Liam có nhiều cảm xúc lẫn lộn đối với Người hướng dẫn, nhưng đúc kết lại vẫn là biết ơn.
Lòng biết ơn từ Liam—thứ mà Người hướng dẫn ghét cay ghét đắng hơn tất thảy.
“K-khoan đã! Chỉ một giây thôi! Khônggggg!!!”
Trực giác mách bảo Người hướng dẫn sẽ
ngửi mùi đất nếu lãnh trọn quả cầu kia.
Vì thế, hắn liền từ bỏ cơ thể và bỏ chạy trong hình hài chiếc mũ.
Khi cơ thể bị bỏ lại chạm vào quả cầu, nó liền bị thiêu rụi cùng một tiếng hét.
“IGYAAAAAAAAA!!!”
Cơ thể Người hướng dẫn tan biến không để lại chút dấu vết.
Phần mũ bay ra khỏi cũng bốc cháy và bắn đi như một quả tên lửa.
“Miễn bản thể của ta còn sống là được!”
Tuy nhiên, từ phía bên kia cánh cổng, đôi mắt của người khổng lồ vẫn dõi theo.
“Hiiii! Nó đang nhìn ta đấy à!?”
Thấy Người hướng dẫn chạy mất, người khổng lồ cũng dần tan biến.
Chú chó quay cổ, xoay người rồi ngồi xuống ngước nhìn Người hướng dẫn.
Tiếng hét của hắn vang vọng trong không gina.
“Ta sẽ không bao giờ từ bỏ đâu! Liam, đừng nghĩ đây là kết thúc!!!”
Người hướng dẫn dần khuất dạng, và biến mất với một chớp sáng.