Xin chào mọi người, đây là pj thứ hai của mình. Thú thật là từ lâu rồi mình đã khá thích truyện này do cơ duyên đọc manga của nó. Phải thừa nhận là trình độ dịch thuật của mình vẫn còn non kém, nhưng mà bản Eng cũng chả vừa, hay nói thẳng là như *peep*.

Hình như không phải MTL đâu nhưng chất lượng thì chỉ nhỉnh hơn xíu. Nên là nếu bản dịch của mình có chỗ nào tối nghĩa, cộc lốc hoặc là “hơi lệch” chút cho với Eng thì ae thông cảm nhé. <(")

Tất nhiên là mình sẽ cố dịch sát nghĩa và "xuôi" nhất có thể, chẳng qua là do khá ấn tượng với manga bộ này nên mới cố cắn răng mà chịu thôi =))

Nếu thấy bản dịch có vấn đề hoặc không hài lòng với chất lượng thì cứ report trong topic, góp ý thì càng tốt.

---oOo---

Ah, nơi này là cái game Otome đó nhỉ.

Tôi không khỏi nhận ra.

Tuy đã thấy rõ nhưng bản thân vẫn chẳng làm được gì.

Giờ thì hít thở cái đã nào.

“Ê này, cậu có đang nghe không đấy?!”

“Có mà ạ, tôi vẫn đang nghe đây.”

Tôi bèn sì sụp nhấp một ngụm trà rồi hướng sự chú ý đến cô gái trẻ hơn tôi hai tuổi, người vừa cất tiếng gọi mình.

Câu trả lời của tôi chỉ đúng một nửa mà thôi. Suy cho cùng cô ấy cũng gọi tôi quá đủ rồi.

“Và rồi Roy-sama đã–“

“Thật sao ạ? Tuyệt quá đi mất.”

“Ta còn chưa nói gì mà! Thì ra từ đó tới giờ chả có cái gì thấm vào đầu cậu cả!”

Ôi không, xem chừng tôi đáp lại có hơi quá sớm rồi.

Tiểu thư lại chuyển sang chế độ giáo viên nhằm giảng giải cho tôi hiểu, nhưng cuối cùng lại thành ra việc tôi phải noi theo Roy-sama và Roy-sama này nọ tuyệt vời như nào. Tôi liền phớt lờ cô ấy và lần này cố gắng căn chỉnh thời gian sao cho chính xác nhất.

Cái người mà đã khiến tôi nhận ra thế giới game Otome mà mình đang sống chính là “Roy-sama” này đây. Bản thân tôi cứ tưởng là mình đã nghe tên và trông thấy cậu ấy trước đây. À thì, đúng là chỉ có nghe danh thôi. Chứ việc gặp gỡ thì chưa, do tôi vốn là thường dân mà.

Mặc dù không quan tâm cho lắm, nhưng sau khi nghe đi nghe lại đến mức ù cả tai thì tôi cuối cùng cũng đã nhận ra cậu ấy chính là một Mục tiêu chinh phục của game Otome này.

Roy Leonard Von Rosenhein, đệ nhất hoàng tử xứ Arvento và là một Mục tiêu chinh phục trong Your Star. Nếu tôi nhớ đúng thì cậu ấy là nam chính hay gì đó thì phải.

Your Star vốn chỉ là từ viết tắt. Tên đầy đủ của nó là “Vì em, ta sẽ làm bất cứ.... bla bla”. Tôi chịu không nhớ nổi. Nói đúng ra, với một thằng đàn ông con trai như tôi thì việc biết đến game Otome như này quả là hiếm gặp.

Lý do cũng đơn giản thôi. Là vì cô em gái đã bắt tôi phải hoàn thành game hộ mình. Mỗi mục tiêu bắt giữ đều có một cốt truyện nhỏ riêng, và dường như chúng sẽ được thay đổi dựa theo số lượng của thứ được gọi là “flag” mà người chơi tích lũy được. Tôi đã chơi qua mấy phân đoạn khó mà em tôi không giỏi lắm.

Giờ đây tôi không có anh chị em nào cả. Gia đình tôi có duy nhất một con và em gái tôi chỉ tồn tại ở kiếp trước.

Nhưng bản thân vẫn không hiểu.

Tôi nhìn vào cô nàng trước mặt mình, vốn là nhà máy sản xuất thông tin vô dụng về Roy-sama. Cô được giới thiệu với tư cách là Nữ phản diện đối nghịch với nữ chính trong route của Roy-sama này, nhưng dường như lúc này cổ vẫn chỉ là ứng cử viên hôn nhân thôi thì phải. Nhưng theo tôi nghĩ thì tiểu thư đây rất có khả năng sẽ được chọn nên có nói rằng cổ đã kết hôn cũng không hẳn là sai.

Nơi này là một đại trang viên trực thuộc dinh thự của cô ấy. Tôi – đối tác thưởng trà của tiểu thư là con đích tôn của người làm vườn độc quyền tại gia tộc Ernest.

Trong lúc giúp đứa em phá đảo tựa game này, tôi không nhớ đến sự có mặt của bất kì người làm vườn nào của nữ phản diện. Nên đương nhiên nhân vật người học việc này sẽ không bao giờ xuất hiện. Ngay cả việc được nhắc thoáng qua cũng không luôn.

Đúng rồi đấy. Tôi đây còn không phải là một nhân vật nền.

Theo như tình hình hiện tại thì có vẻ tôi đã tái sinh tại thế giới này (may là không kèm theo hiệu ứng bất lợi nào).

Giờ thì, còn tùy xem route nào chuẩn bị diễn ra, nữ phản diện mà tôi đang thưởng trà cùng đây có thể sẽ rơi vào đau khổ do thất tình, nhưng vì tiểu thư đã đấu tranh một cách mạnh mẽ và công bằng nên cuộc sống của cô sẽ không bị hủy hoại hoặc đón nhận cái chết.

Điều đó có nghĩa là sếp của tôi – Công quốc Ernest sẽ không bị ảnh hưởng gì, những người làm vườn của họ, bao gồm tôi và gia đình đều được an toàn.

Nếu vậy thì việc tôi nhớ lại ký ức tiền kiếp chẳng phải là vô nghĩa hay sao?

Tôi liên tục rơi vào trạng thái bối rối sau khi phân tích tình hình hiện tại của mình, nhưng quá trình đó đã ngừng lại vì tách trà trước mặt tôi đã cạn. Ra vậy, tôi chẳng hiểu gì cả. Cơ mà cứ nghĩ mãi thì cũng không đem lại lợi ích gì cho cam.

Còn lúc này đây, tôi khẽ nâng tách trà lên rồi nói gì đó với cô gái trước mặt.

“Cho xin tách nữa ạ.”

“Nếu muốn nhiều như vậy thì tự rót đi chứ.”

Cách cô ấy mắng mỏ hệt như mẹ tôi từ kiếp trước vậy.

Mặc dù hầu gái của tiểu thư đang làm rót hộ cho, tôi không thể phản bác cô ấy do khoảng cách về địa vị xã hội. Ở đất nước này có thứ tương tự như tội khi quân không nhỉ? Nếu có thì tôi gặp rắc rối to rồi. Nguyên nhân dẫn đến cuộc trò chuyện hiện tại của hai bọn tôi vẫn còn là một ẩn số.

Dù vậy ấn tượng ban đầu của đôi bên dành cho nhau quả là tệ nhất.

Bọn tôi gặp nhau khoảng một năm về trước.

Không biết nó có ảnh hưởng đến cốt truyện game hay không, nhưng cuộc gặp gỡ đó đã đôi chút thay đổi cuộc đời tôi.