Hanabi cầm quần áo của mình đi đâu rồi...!?
Giờ tôi phải đi về phòng trong tình trạng khỏa thân.
Nhưng, có một tin tốt, là Futaba-senpai vẫn đang ở trong phòng tắm.
Nói cách khác, đây chính là cơ hội của tôi.
Trường hợp xấu nhất thì Hanabi sẽ thấy tôi khỏa thân. Không, điều đó không tốt chút nào.
Trong trường hợp bây giờ thì rất khó tránh khỏi việc đó.
Tôi sẽ chạy lên phòng trước khi Futaba-senpai tắm xong, và khi tôi định mở cửa phòng thay đồ ra...
“–Hanabi, cậu có thấy Juri ở đâu không?”
“Juri á? Không phải cậu ấy đang đọc sách trong phòng tớ à?”
Tôi nghe thây một cuộc hôi thoại giữa Hanabi và ai đó ở bên ngoài.
Đợi chút đã. Thế có nghĩa là vẫn còn người khác ngoài Futaba-senpai ngủ qua đêm ở đây sao?
Tôi không thể ra ngoài được trong tình trạng này...
Nếu tôi khỏa thân ra ngoài, tôi sẽ trở thành tên khốn biến thái mất.
Hanabi sẽ khinh bỉ tôi, và bạn chị ấy sẽ gọi điện báo cảnh sát.
Tệ hơn nữa là nếu Futaba-senpai tắm xong và đi ra trong khi tôi vẫn còn trong này nữa.
N-nên làm gì giờ...?
Không, cách duy nhất để sống sót trở về phòng là để Hanabi và bạn chị ấy không nhìn thấy tôi khỏa thân.
Nếu họ thấy tôi, hết cứu. Tôi sẽ trở thành kẻ xâm hại tình dục.
Nhưng để lên phòng tôi từ phòng thay đồ thì phải đi qua hành lang, lên cầu thang thẳng cửa chính để lên tầng hai.
Để ra đến cầu thang, tôi phải đi qua phòng khách, và nếu tôi vượt qua phòng khách an toàn, thì vẫn sẽ có trường hợp tôi va phải ai đó đi ra từ bên phòng chị tôi, vì phòng bọn tôi ngay cạnh nhau.
Tuyệt đối phải hết sức cẩn thận.
Tôi mớ hé cánh cửa phòng thay đồ. Sau khi chắc chắn không thấy có ai ở ngoài, tôi nhẹ nhàng bước ra hành lang.
Trên người tôi bây giờ chỉ có một chiếc khăn tắm quấn quanh eo.
Không thể nào người bạn kia của Hanabi có thể nhìn thây bộ dạng này của tôi.
Tôi bước đi một cách lén lút.
Tôi chậm rãi và nhẹ nhàng đi qua hành lang, cố không gây ra một tiếng động nào.
Cứ tiếp tục thế này thì tôi sẽ đến chỗ cầu thang sớm thôi.
Nhưng trước tiên, tôi phải vượt qua phòng khách đã.
Tôi định là sẽ đóng cửa phòng khách lại, nhưng nghĩ lại thì thà cứ để đó mà đi qua thì nó sẽ an toàn hơn và không bị lộ bởi tiếng động.
Cuối cùng, tôi cũng đến được phòng khách.
Tôi tiếp tục chậm rãi đi dọc hành lang, nâng cao cảnh giác.
Và, đúng lúc đó–
Thứ gì đó bị vướng vào chân tôi khiến tôi bị ngã ra sàn nhà.
Tôi quá tập trung nhìn ngó xung quanh nên không để ý thấy chiếc khăn tắm đã bị tụt xuống và vướng vào chân tôi khi tôi đang di chuyển.
Và tôi bị ngã.
Tại sao toàn những lúc sắp xong việc thì lại làm hỏng thế hả tôi ơiiiii! Mà chắc đây là thời điểm chính xác để mấy chuyện như này xảy ra.... Hoặc chắc là do tôi hoảng quá thôi.
“–Juri, cậu đấy à?”
Chết rồi! Ai đó đang tới...!
Tiếng bước chân từ phòng khách càng ngày càng gần.
Tôi nhìn xung quanh, nhưng chẳng có chỗ nào cho tôi trốn cả.
Nếu cứ tiếp diễn, tôi sẽ thành một tên biến thái khỏa thân trước mặt bạn của chị mình.
Tôi không thể để điều đó xảy ra được...
Nhưng tiếng bước chân vẫn cứ tới gần hơn.
Một cô gái tóc đen với khuôn mặt điềm tĩnh xuất hiện từ cửa của phòng khách.
“Hmm, có ai ở đây không...?”
C-chút xíu nữa thì chết....
Tôi đã vội chạy hết mức có thể đến chỗ cầu thang gần cửa chính.
Và đã núp được trong gang tấc.
Thủ quỹ hội học sinh Natsume Nagisa đi ra trước cánh cửa phòng khách.
Nagisa-senpai nhìn xung quanh với biểu cảm mơ hồ.
“Mình chắc là nghe thấy tiếng mà... Juri đi đâu rồi nhỉ?”
Ngoài Futaba-senpai và Nagisa-senpai, thì có vẻ như Juri-senpai cũng đến nữa.
Giờ tôi chỉ cần lên cầu thang và vào phòng thôi, nhưng vẫn không thể hạ thấp cảnh giác được.
Hanabi và Juri-senpai vẫn ở đây.
Tôi phải cẩn thận để tránh chạm mặt họ.
“Hmm, đây là...”
Đột nhiên, Nagisa-senpai nhận thấy thứ gì đó và cau mày.
Cùng lúc đó, tôi cũng phát hiện ra một việc nghiêm trọng.
Cái khăn tôi đang đeo trên người đã không còn ở đó nữa.
Tôi mải tìm cách để trốn nên đã không để ý, nhưng quan trọng hơn bây giờ không có gì che phần thân dưới của tôi cả.
Tệ hơn là nó còn rơi ngay trước cửa phòng khách nữa chứ...
Nagisa-senpai nhặt chiếc khăn rơi dưới sàn.
“M-mùi này là...”
Vừa nói, và không hiểu tại sao Nagisa-senpai lại đưa cái khăn lại gần mặt chị ấy—
“Này... C-có ai ở đó không...?”
Nagisa-senpai quay về phía này, chắc chị ấy cảm nhận được sự hiện diện của tôi.
Tôi lập tức thu người lại và nín thở.
Dù vẫn tò mò Nagisa-senpai định làm việc gì, nhưng tôi vẫn cẩn thận leo lên cầu thang mà không gây ra tiếng động và lên tầng hai để trốn khỏi tình cảnh này trước khi tôi hoàn toàn bị phát hiện.
Hành lang tầng hai có hơi tối vì trên này không bật đèn.
Không thây dấu hiệu của ai ở trên này.
Hanabi và Juri-senpai chắc hẳn đang ở bên dưới.
Thở phào nhẹ nhõm trong khi vẫn cảnh giác, tôi đi qua phòng của Hanabi và tiến đến phòng mình.
“Ah, quần áo của mình...”
Tôi thấy quần áo mình được đặt trước cửa phòng, chắc là Hanabi để ở đó.
Mệt thật, tôi đã phải trải qua khoảng thời gian siêu tồi tệ chỉ vì thứ này...
Tôi cầm chỗ quần áo đã được gấp gọn lên tay rồi đi vào phòng, tránh việc ai đó sẽ thấy tôi mặc quần áo ở ngoài này.
Hít hà... Cuối cùng cũng xong. Hoặc là tôi đã nghĩ như vậy.
“A, chào nhóc. Cho chị mượn mấy cuốn manga nhá.”
Chỗ quần áo trên tay tôi rơi xuống kêu bụp một cái.
Tôi nhìn về phía giọng nói và thấy môt cô gái có mái tóc ngắn màu vàng đang nằm dài trên giường tôi, đang mặc một chiếc áo hai dây hở rốn và một chiếc quần đùi làm lộ ra đôi chân trắng muốt.
Chắc chị ấy nghe thấy tiếng tôi vào phòng, vì chị ấy đang nằm sấp và dán mắt vào quyển manga, vừa đung đưa đôi chân vừa nói chuyện với tôi.
Tôi không thể làm gì ngoài việc hỏi một câu hỏi khô khốc.
“S-sao... Sao Juri-senpai lại ở trong phòng của em...?”
“Hm, à ,xin lỗi. Chị định sang mượn mấy quyển manga ấy—”
Juri-senpai quay về phía này và đông cứng.
Và mặt chị ấy đỏ rực lên...
“C-c-ca-cái......”
Rồi Juri-senpai bắt đầu hét toáng lên với khóe mắt đẫm lệ.
“Hyaaaaa~~~!? Sao nhóc lại khỏa thân như thế hả !!!???”
Tiếng hét của Juri-senpai vang vọng trong phòng tôi.