Sáng thứ Sáu, khi tôi thức dậy và bước xuống phòng khách thì tôi thấy bố mẹ tôi xách vali định đi đâu đó và chị tôi—Hanabi, đang đứng ở cửa để tiễn họ.

Bố mẹ tôi nói rằng họ sẽ đi công tác xa nhà một thời gian từ hôm nay.

Và họ đang chuẩn bị rời đi.

“Vâng, bố mẹ đi cẩn thận.”

“Ừ, con cũng vậy nhé.”

Hanabi trong bộ dạng ở nhà vẫy tay nhè nhẹ.

Sau khi đóng cửa, Hanabi nhìn tôi với ánh mắt ngái ngủ đó một lúc sau đó nhanh chóng quay sang hướng về bồn rửa mặt.

Đây là cuộc sống bình thường của hai chị em tôi.

Không phải chúng tôi không ưa nhau, chỉ là ít khi nói chuyện thôi.

Mà chắc cặp anh chị em khác giới nào cũng như vậy thôi.

Tôi vừa nghĩ vu vơ vừa ăn sáng.

Sau khi chuẩn bị để đi học, Hanabi quay lại phòng khách.

“Asahi, chị bảo cái này một chút.”

“Eh...?”

Tôi bị bất ngờ khi chị ấy đột nhiên bắt chuyện với tôi, và tôi trả lời bằng giọng điệu bối rối.

Biểu cảm lạnh lùng vẫn ở trên khuôn mặt chị ấy, như thể đây là một cuộc nói chuyện về công việc vậy.

“Hôm nay bạn của chị sẽ ngủ ở đây một đêm.”

“... Hmm.”

“Thế thôi. Chị đi học đây.”

Trong khi tôi vẫn đang ngơ ngác với miếng bánh mì trong miệng, thì cánh cửa đóng sầm lại và căn nhà lại rơi vào im lặng.

Một lúc sau, tôi mới chợt nhớ ra.

“Bạn của chị ngủ lại đêm nay á?”

— — —

Sau khi đi học về, tôi lén lút mở cửa nhà trong sự sợ hãi.

Khi chưa thấy có dấu hiệu rằng Hanabi đã về, tôi mới cảm thấy nhẹ nhõm và thở dài một cái...

–Hôm nay bạn của chị ngủ lại nhà mình.

Hanabi nói với tôi chuyện đó là bởi vì bọn tôi đều sống chung một nhà, nhưng tôi đoán mục đích chính của việc đó là nhắc nhở tôi nên ngồi trong phòng mình và không được làm phiền chị và bạn của chị.

Tôi cảm thấy khá tệ khi mình phá hỏng bầu không khí vui vẻ của họ, nên tôi quyết định giữ im lặng.

Tôi lên phòng thay đồ, sau đó xuống bếp.

Tôi cần phải làm xong bữa tối trước khi Hanabi về.

Tôi mở tủ lạnh và xem có những gì trong đó, và tôi chợt nghĩ.

Hanabi định ăn tối bằng gì nhỉ?

Chị ấy không nói cho tôi biết vụ đó, nên tôi quyết định nấu nhiều hơn bình thường.

Xong rồi, tôi bắt tay vào nấu món cà ri.

Tôi là người thường xuyên nấu ăn cho cả nhà khi mà mẹ tôi đi vắng.

Mọi người thường nghĩ rằng một người hoàn hảo như Hanabi có thể làm được mọi thứ, kể cả nấu ăn và việc nhà. Nhưng không, chị ấy hoàn toàn kém cả hai việc đấy. Mà tôi đoán đó là điểm yếu duy nhất chị tôi sở hữu.

Vậy nên tôi thường nấu bữa trưa chi cả hai thay cho mẹ tôi, và hộp bento hôm trước bị đánh đổ không phải chị tôi nấu, mà là tôi nấu.

Tôi không muốn làm lộ điểm yếu của Hanabi ra ngoài, nhưng tôi cũng không muốn nói dối rằng chị ấy đã làm hộp bento, nên tôi chỉ khiến cuộc trò chuyện dừng lại ở đó.

Sau khi vừa nghe nhạc vừa nấu ăn, món cà ri đã sẵn sàng.

Tôi ăn tối sớm hơn mọi khi rồi đi lên phòng mình nằm.

Khi tôi đang đọc manga và lướt mạng xã hội trong lúc chờ chị về, thì tôi bất chợt ngủ thiếp đi.

— — —

Lúc tôi thức dậy, đã là 10 giờ 30 tối.

Có vẻ như tôi đã ngủ quên khá lâu đấy.

Tôi liền cầm quần áo và đi tắm luôn trước khi quá muộn.

Sau khi làm ướt người, tôi làm nóng bồn tắm và ngâm mình vào trong đó.

Ngồi ngâm trong bồn một lúc, tôi bắt đầu cảm thấy mơ màng, chắc là do lúc nãy tôi vừa ngủ dậy.

Chắc do tôi luôn phải giữ cảnh giác ở trường, hoặc đơn giản là tôi mệt thôi.

Tôi nhắm mắt và thư giãn như thế một lúc.

“Hanabi-chan, cái khăn tắm cậu để ở đâu á~?”

Đột nhiên tôi thấy có người đứng trước cửa phòng tắm.

Mà giọng này tôi nghe quen lắm.

... Eh, giọng con gái?

Nhớ ra rồi!

Hình như là... Bạn của Hanabi ngủ lại nhà mình tối nay mà...!

Tôi hoàn toàn quên mất vụ đó khi vừa ngủ dậy.

M-mình nên làm gì giờ? Phải cho chị ấy biết là mình đang ở bên trong này... Trong lúc tôi đang hốt hoảng thì tiếng quần áo rơi xuống đất vang lên bên kia cánh cửa.

Bóng hình ai đó đang dần tiến lại gần cánh cửa phòng tắm.

Chết cha, tệ quá... Mình phải nói luôn bây giờ! Nhưng mà kiểu này muộn rồi còn đâu...!?

Đi đời tôi rồi...!!

Khi tôi đang không biết phải làm gì thì cánh cửa phòng tắm mở ra.

Và rồi—

“Ah...”

Giọng của Kohanai Futaba-senpai vang lên trong phòng tắm.