~~~~~~~~~~

“Mirei-san”

“Hmm sao vậy?”

“Chúng ta chia tay nhé?”

“Eh?”

~~~~~~~~~~

Tôi được sinh ra trong một gia đình nghèo khó.

“Này! Cút ngoài kiếm tiền mau!”

“Con xin lỗi.”

“Tch. Đừng có học cao trung, đi mà kiếm việc sau khi tốt nghiệp!”

“Eh...”

Mẹ tôi đã ra đi trước cả hồi tôi nhập học sơ trung.

Cha tôi, nói theo một cách nào đó, là một gã rác rưởi.

Ông ta chưa bao giờ làm việc, dành hầu hết thời gian chơi bài bạc và đắm chìm trong tửu sắc mỗi ngày.

Nên kể từ hồi sơ trung tôi đã phải đi làm thêm việc giao báo và bằng một cách nào đó đã có thể xoay sở để sống tiếp.

Giáo viên đã cho tôi một học bổng đặc biệt để tiếp tục theo học cao trung qua trợ cấp của chính phủ, nhưng...

Tôi nghĩ mình vẫn sẽ tiếp tục bị lợi dụng bởi cha tôi.

Một ngày nọ, khi tôi đang trên đường tới trường, nghĩ đến cái cảnh kỳ thi tuyển sinh cao trung sắp bắt đầu, tôi bắt gặp một ông chú đi đứng loạng choạng.

“Coi chừng!”

Ông chú sắp va chạm với một người đạp xe ở ngã rẽ.

Người đạp xe dường như đang rất vội vàng.

Tôi lao tới đẩy ông ấy ra và thay vào đó bị chiếc xe đạp tông vào.

“Này! Nhóc ổn chứ!”

Khác với ông chú loạng choạng ban nãy, cùng là một nhưng lần này một người đàn ông phong thái khôi ngô tới chỗ tôi.

Ơn chúa... ông ấy không bị đụng...

Ý thức của tôi mờ dần đi, có lẽ là tình trạng kiệt sức liên tiếp gần đây.

.

Tôi nhận thấy một cái trần nhà xa lạ và một chiếc bình gốm sứ trông vô cùng xa xỉ bên đầu giường.

“Gì đây? Không phải bệnh viện?”

Tôi chẳng biết đây là đâu cả.

“Ta nghĩ cháu đã tỉnh.”

“Chú là....”

“Ta là người mà cháu đã cứu.”

“Ôi, ơn Chúa~”

Cháu rất mừng khi biết chú vẫn ổn.

“Cũng đã hai ngày rồi.”

“Hai ngày?”

Không ổn rồi! Cha sẽ rất tức cho mà xem.

“Cháu xin lỗi! Cháu phải về rồi! Cháu sẽ đem tiền trị liệu tới ngày mai ạ!”

Tôi có một khoản tiền từ di chúc của mẹ tôi, nên tôi có thể làm được gì đó với ngần ấy... Và tôi thực sự không muốn sử dụng nó, nhưng....

“Ổn mà, ta có thể trả phí trị liệu. Và cháu cũng không cần quay lại căn nhà đó.”

“Gì cơ ạ?”

“Ta có điều tra một chút. Tuy phải thức trắng đêm và tê cứng hết cả cơ thể, nhưng ta đã rất lo lắng cho cháu. Ở độ tuổi này, cháu đáng ra có rất nhiều hoài bão, ấy vậy mà trông cháu lại như đã từ bỏ mọi hi vọng sống.”

“Cháu đoán vậy...”

Tôi chắc chắn chưa từng nghĩ đến tương lai sau này theo hướng đó.

“Nhưng cháu đã cứu ta. Một người hoàn xa lạ. Ta suýt nữa thì đã tự giết chết chính mình.”

“Cái đó...!”

Tôi không nhớ mình đã nói gì sau đó. Tôi chỉ khóc và giãi bày như thể tôi muốn lôi hết toàn bộ nỗi lòng chất chứa bấy lâu ra.

Suốt lúc đó, người ấy chỉ gật đầu và lắng nghe.

“Cảm ơn cháu vì đã kể ta nghe. Và ta chúc cháu có một tương lai sáng lạng phía trước.”

“Làm gì tồn tại cái gì gọi là tương lai sáng lạng đâu ạ!”

“Có đó. Ta sẽ tạo ra nó. Ta sẽ làm được, thề trên danh dự của tập đoàn Wakata Zaibatsu.”

“Wakaba Zaibatsu...?”

Là một trong những tập đoàn hàng đầu Nhật Bản mà đến tôi còn biết tới. Và nổi trội nhất trong số đó là...

“Ta là Takuta Wataka. Ta là chủ tịch của tập đoàn Wakata Zaibatsu.”

“Eh!”

“Nên, cháu thấy đấy? Hãy để ta giúp đỡ cuộc sống của cháu?”

Những giọt nước mắt tưởng chừng đã khô cạn lại bắt đầu tuôn ra không ngừng.

Cảm giác cứ như tôi gặp được quý nhân lần đầu tiên trong đời.

Từ đó mọi chuyện diễn ra rất nhanh chóng. Cha tôi cũng ngay lập tức đưa tôi để thế chấp khi được ông chú ấy yêu cầu giao con trai mình ra thay vì phải đưa tiền. Có lẽ ông ta vẫn là một kẻ vô tích sự.

Giờ không đời nào tôi có thể nhập học cao trung được nữa. Hay chỉ là do tôi nghĩ vậy.

“Thì hãy tới trường cao trung Wakata.”

“Cao trung Wakata ạ!?”

Ngài ấy nói ra tên của một trường cao trung chính quy của những gia đình khá giả tại Nhật Bản.

“Tất nhiên ta sẽ chi trả cho mọi thứ. Và vì từ giờ cháu đã là thành viên gia đình bọn ta, chúng ta tất nhiên sẽ cũng cấp cháu đồ ăn, quần áo và một mái ấm.”

“Gì cơ ạ?! Cháu sẽ tự mình kiếm một công việc làm thêm...”

“Không được. Ta sẽ cho cháu 300.000 yên tiền tiêu vặt hàng tháng.” [note49665]

“Eh---!”

Đó gần như là thu nhập hàng tháng của một người lao động.

“Xin hãy để cháu làm gì đó để đáp ân tình này. Nếu không thì...”

Tôi cảm thấy như sắp bị nghiền nát bởi mặc cảm tội lỗi.

“Nếu là vậy, ta sẽ yêu cầu cháu làm quản gia riêng cho con gái ta và làm bạn trai con bé.”

“Dạ?”

“Giới thiệu bản thân đi.”

Người con gái cao tầm cỡ tôi hoặc hơn với mái tóc bạc trắng bước vào.

“Wakata Mirei.”

“Umm em là Sato Masaya.”

Từ đây cuộc sống mới của tôi với tư cách là quản gia tập sự trong kỳ nghỉ xuân bắt đầu.

.

“Cảm ơn chị vì đã làm việc chăm chỉ, Mirei-san.”

“Làm tốt lắm.”

Mirei sắp trở thành học sinh năm hai cao trung, và chị ấy cũng phụ trách một số công ty.

Công việc của tôi là quản lý lịch trình của chị và hơn thế nữa.

“Hôm nay?”

“Hôm nay lúc 9 giờ...”

Thu xếp lịch trình là một công việc khó khăn.

.

Mirei-san là một người tuyệt vời.

Chúng tôi phần lớn nói về những vấn đề liên quan công việc và không thường nhắc đến những việc cá nhân.

Chúng tôi theo cách nào đó đang ở trong một mối quan hệ.

Vào lúc ấy.

“Hẹn hò với người cháu có hơi...”

Tôi cố nhẹ từ chối nó.

“Đây cũng là vì lợi ích của Mirei nữa.”

“Chị có ghét chuyện này không, Mirei-san? Việc phải hẹn với người như em?”

Tôi nghĩ chị sẽ tự mình nói ra.

“Không, không hề.”

Rốt cuộc thì, tôi vẫn phải hẹn hò với chị ấy.

.

“Tuần sau khai giảng rồi, cậu đã sẵn sàng chưa?”

“Rồi, em đã học mọi thứ cần biết cho năm nhất cao trung.”

“Tôi không có ý đó...”

Chị ấy nói lẩm bẩm điều gì đó, nhưng tôi không nghe được.

“Umm em không nghe được cái chị vừa nói.”

“Không, không có gì đâu. Chúc may mắn.”

Tôi nghĩ đây là lần đầu tiên tôi được khen ngợi.

Tôi không nghĩ mình đã làm đủ để xứng đáng được khen ngợi như thế.

Học hành có...

“Cháu sẽ trở thành quản gia riêng cho Mirei ở cao trung, nên ta mong cháu có thể xứng đáng chút nữa để có thể đứng kế bên Mirei.”

Chủ tịch Takuya khuyên nhủ tôi, nên tôi có học một chút.

Tiện thể, tôi gọi ngài ấy là “Chủ tịch Takuya” vì ngài ấy bảo tôi làm thế.

.

Lễ nhập học cao trung.

“Giờ thì, chủ tịch hội đồng quản trị, Wakata Takuya-san, có đôi lời muốn phát biểu.”

“Kính chào tất cả mọi người...”

Ngài ấy bắt đầu nói về ý nghĩa của mùa xuân.

Tôi thầm xin lỗi chủ tịch Takuya, nhưng tôi không thực sự lắng nghe lắm.

Nhưng có một thứ tôi không đời nào tôi bỏ lỡ được.

“Thực ra, có một người gần gũi với con gái ta đồng thời là quản gia của Mirei, và cậu cũng nhập học cao trung năm nay, nên ta ở đây thay mặt quý nhà trường giới thiệu cậu ấy.”

Eh?

“Rồi, với tư cách là đại diện toàn thể học sinh, Masaya Sato-san, xin hãy phát biểu.”

Tôi không được nghe trước bất cứ điều gì về chuyện này?

Vẫn có những người khác với thành tích và đầu bảng hay gì đó...

Chủ tịch Takuya ra hiệu cho tôi.

Tôi không còn cách nào khác ngoài đứng ra.

“Cứ đọc những gì viết ở đây.”

Ngài ấy nói.

Tôi không nhớ được mình đã nói gì ở thời điểm đó vì quá đỗi hồi hộp, nhưng tôi nghĩ mình nói chính xác.

“Masa ta xin lỗi!”

“Hoàn toàn ổn ạ.”

“Ta thực ra định để cái đó cho đứa thành tích cao nhất, nhưng cậu ta lại bị sốt, nên ta nghĩ...”

Mirei luôn gọi tôi là Masa, nên chủ tịch Takuya cũng theo đó mà gọi vậy luôn.

.

“Mirei-san, có lẽ cậu nên nghỉ ngơi chút.”

Mirei-san, người đã bận bịu tham gia các cuộc họp trong suốt buổi lễ khai giảng, vẫn phải làm việc tiếp lúc 10h tối, mặc dù cô đáng ra phải mệt lử rồi.

“Tôi có tiết học và rất nhiều hoạt động ngoại khóa ngày mai, và tôi cần phải hoàn thành bài thuyết trình tuần này nữa.”

“Tuy vậy, chị tốt nhất nên ngủ một chút...”

“Im đi! Thế thì đi mà làm thay tôi!”

“Em hiểu rồi.”

“Eh, ah... Tôi xin lỗi, tôi không cố ý...”

“Em hiểu mà. Tớ biết, nhưng làm ơn hôm nay hãy nghỉ ngơi cho khỏe. Em có thể lo liệu phần còn lại.”

Mirei-san quản lý một số công ty, nên sẽ có những lúc cô ấy muốn xả nó ra lên ai đó.

Đây cũng là vai trò của một người quản gia, theo quan điểm của tôi.

“Cậu chắc là sẽ ổn đấy chứ...?”

“Vâng!”

“Vậy thì, làm ơn?”

“Em sẽ lo việc còn lại!”

“Nếu cậu không làm nổi, cậu luôn có thể ngưng lại, được chứ?”

“Em sẽ không làm nửa vời đâu.”

“Tôi hiểu rồi.”

Được rồi! Vào việc nào!

Đừng có nói là tôi đã làm hơi quá tay...

Ngày hôm sau.

“Mirei-san, đây là tài liệu cho bài thuyết trình. Dữ liệu cũng được lưu trên máy tính của chị.”

“Cậu thực sự làm nó đấy à?”

“Bởi em là quản gia của Mirei-san!”

“Vậy tôi sẽ xem qua.”

“À, tiện thể, em cũng hoàn thành nốt bài thuyết trình ngày hôm qua và làm thêm hai bản mới đã qua chỉnh sửa.”

Tôi có đọc một cuốn sách trong kỳ nghỉ xuân nói rằng nên luôn có nhiều hơn một phương án.

“Hai? Tôi cũng sẽ xem qua nốt.”

Bản qua chỉnh sửa chỉ có chút sáng tạo hơn chút. Nên nó không thay đổi nhiều lắm. Cũng có lẽ sẽ khó hơn chút nếu sử dụng cách của tôi.

“Tuyệt vời! Cậu thật sự rất sáng tạo.”

“Cảm ơn chị.”

“Sáng sớm ngày ra gì mà ầm ĩ thế?”

Takuya-san đồng thời cũng thức giấc.

Mọi người đều đã dậy từ rất sớm.

“Masa! Cậu ấy làm bởi thuyết trình cho con!”

“Không, cháu chỉ thêm vài thứ từ bản có sẵn của Mirei-san.”

“Thì, Masa đã học được rất nhiều từ hồi kỳ nghỉ xuân.”

“Không nhiều lắm nhưng...”

“Không cần phải khiêm tốn, cháu đã làm ngần ấy cho Mirei mà.”

“Cảm ơn cậu.”

“Dù sao đi nữa, em xin phép chuẩn bị tài liệu cho chị từ giờ trở đi?”

“Vậy thì xin nhờ cậu vậy?”

Hình ảnh mái tóc bạc đung đưa trong gió sao thật tuyệt đẹp.

“Vâng!”

.

“À, tiện thể, Masa đáng ra phải gia nhập câu lạc bộ tennis.”

“Gì cơ ạ?!”

Có vẻ ở trường cao trung này có thông lệ phải chọn trước những câu lạc bộ mà bạn thích.

“Cậu không muốn ở bên cạnh chị?”

“Không, không phải!”

Trong thâm tâm tôi thực sự rất vui.

Nhưng tôi đoán mình là một quản gia đa dụng cho Mirei-san.

Kể cả vậy, tôi nợ ngài ấy một món nợ ân tình vì đã đón nhận tôi.

.

“Vậy thì, xin hãy tự giới thiệu từng người một.”

“Em là Sato Masaya.”

Khi vừa dứt lời, mọi người xung quanh tôi bắt đầu bàn tán.

“Cậu ta là người đại diện?”

“Thế nghĩa là cậu ta là quản gia của Mirei-senpai!”

Ngay cả cô gái trẻ điềm tĩnh ban nãy cũng bắt đầu nhập cuộc.

Dù tôi chẳng thích thu hút quá nhiều sự chú ý đâu~

Và rồi hoạt động câu lạc bộ bắt đầu.

“Cậu là quản gia của Mirei-san à?”

“Vâng! Tên em là Sato Masaya!”

“Chà tôi không quan tâm đâu. Mirei dù sao giống như bạn gái tôi. Tôi sẽ không tha thứ nếu cậu dám làm gì bừa bãi.”

Eh...Chị ấy có bạn trai, Mirei-san?

“Kyaaa! Mirei-san ngầu quá!”

Ở bên sân con gái, Mirei-san đang hoàn toàn áp đảo đối thủ của chị ấy.

“Làm tốt lắm, Mirei.”

“Hay lắm, Umi.”

“Lát nữa đi karaoke không?”

“Tôi không đi đâu.”

“Hiểu rồi.”

Ra vậy. Chủ tịch Takuya không biết người Mirei thích là ai, nên ngài ấy mới cố biến tôi thành bạn trai chị ấy. Không đời nào tôi có thể là người đầu tiên...

“Nàyy, năm nhất hôm nay chỉ đến đây thôi.”

““Cảm ơn vì đã chỉ bảo!””

Tôi thực ra đã định đợi Mirei-san.

Tôi sẽ về nhà một mình hôm nay, Tôi không muốn làm phiền chị ấy.

Đi được một đoạn, nước mắt từ đâu rơi lã chã trên nền đất.

Đèn đường hôm nay mờ ảo đến kỳ lạ.

“Gì đây? Tại sao mình lại khóc?”

Tôi chưa từng khóc nhiều đến nhường này kể cả những lần bị cha đánh.

Có lẽ tôi đã quá ích kỷ.

Tôi được chủ tịch của tập đoàn zaibatsu nhận nuôi, người đã ban tặng cho tôi cả một tương lai, tôi cũng được làm việc với Mirei-san, một người phụ nữ xinh đẹp, cá tính và cũng rất đáng yêu. Và tôi đã ấp ủ hi vọng rằng chị ấy sẽ thích tôi dù chỉ là một chút nữa.

“Mình đúng là một thằng đần~”

Từ lúc ấy, tôi cố gắng không làm phiền người bạn trai đó trong khoảng một tháng.

“Chào buổi sáng.”

“Chào buổi sáng, hôm nay hãy...”

“Em đi học trước đây.”

“Được rồi. Cậu đi đi.”

.

“Ông biết không? Mirei-senpai, tôi nghe kể là chị ấy đang hẹn hò với Umi-senpai, người ở trong câu lạc bộ tennis với chị ấy.”

Một người bạn tôi thường học cùng vào những buổi sáng gần đây, kể tôi.

“Tôi biết.”

“Ồ, đúng như mong đợi từ quản gia. Và ông ổn với điều đấy chứ, về Mirei-senpai?”

“Nếu Mirei-san hạnh phúc, thì tôi đoán là ổn.”

“Ông khá là tuyệt vời đấy.”

“Nhưng quan trọng hơn, chúng ta có một bài kiểm tra sắp tới, nên hãy cố gắng hết sức nào.”

“Đồng ý!”

Và như để chạy trốn, tôi cắm đầu vào học.

~~~~~~~~~~

“Mirei, chuyện gì vậy?”

“Hnn? Không.”

“À, cậu đang muốn tìm Masaya ở phía bên kia dãy trường à?”

“T-Tớ không có! Cậu cũng đừng có đụng đến chuyện đó!”

“Lỗi tớ.”

Tớ chưa từng nổi giận như thế này trước đây. Có lẽ tất cả là tại Masa mà tôi mới trở nên như vậy.

Tôi đã yêu cậu ngay kể từ lần đầu bọn tôi gặp mặt.

Thành thật mà nói, tôi không hiểu tại sao bố lại hiếu khách như thế chỉ vì được cậu ấy giúp, nhưng tôi nghe rằng cậu ấy có hoàn cảnh gia đình phức tạp và ông muốn cậu ấy chuyển tới sống với bọn tôi.

Tuy là cậu ấy nhỏ tuổi hơn tôi, nhưng tôi vẫn không muốn chung sống với một kẻ mà chưa biết đang có ý định gì.

Tôi tưởng cậu ấy cũng như lũ khỉ ở trường. [note49667]

Nhưng tôi đã lầm.

Cậu có thấp hơn tôi chút và khá đẹp trai.

Tôi mất mẹ mình từ lúc còn rất nhỏ, nên tôi không biết đó là gì, nhưng tôi nghĩ đó có lẽ là tình mẫu tử.

Tôi hoàn toàn hiểu được tại sao bố tôi lại muốn bảo vệ cậu ấy.

Tôi cũng yêu lòng tốt của cậu ấy.

Rồi tôi bảo bố và ông đã biến cậu thành quản gia kiêm bạn trai cho tôi.

Tôi đã hạnh phúc gấp vạn lần so với việc nhận được trang sức từ một người đẹp trai.

Đó là lý do tại sao tôi nghĩ cậu ấy thích tôi, mặc dù ban đầu cậu không nói gì nhiều.

Và cậu ấy cũng là người cực kỳ siêng năng, cậu còn học hết toàn bộ nội dung trong chương trình cao trung năm nhất.

Khi tôi mệt mỏi và nặng lời với cậu, tôi nghĩ cậu chắc chắn sẽ ghét bỏ tôi.

Nhưng Masa chưa từng buông bất cứ lời phàn nàn nào, cậu còn vừa hoàn thành tất cả bản thảo vừa sửa đổi chúng.

Từ giờ tôi nghĩ mình sẽ ổn thôi vì đã có cậu ấy cố gắng hết mình vì tôi rồi.

Nhân tiện, khi tôi kế nghiệp bố, tôi định sẽ biến Masa thành quản gia chỉ riêng cho mình tôi và chiều chuộng cậu ấy thật nhiều.

Tuy nhiên, mọi thứ thay đổi kể từ khi chính thức bước vào cao trung.

Ngay cả lần trước.

“Đây là bản tóm tắt dữ liệu mà em tổng hợp về cả ưu nhược điểm của món mỹ phẩm sắp ra mắt.”

“Cảm ơn cậu. Nếu không phiền, chị sẵn lòng pha chút trà cho cậu.”

“Em xin lỗi, em có một bài kiểm tra tuần sau và em cần học. Em xin phép.”

“Chị hiểu rồi. Chúc may mắn.”

Tôi cảm giác như đang bị xa cách.

Tôi có thuê thám tử đi điều tra tại sao, nhưng họ không biết. Tôi cũng bảo vệ sĩ để ý cậu ấy thường xuyên, nhưng chẳng lấy được chút thông tin có ích nào cả.

Tôi tưởng cậu ấy có lẽ đang thích một ai khác, nhưng dường chẳng có ‘ai khác’ đâu cả.

.

“Đó là tất cả cho hôm nay. Mong mọi người xem xét kỹ lưỡng.”

“Mirei.”

Con khỉ kinh tởm tới rồi này.

“Chuyện gì?”

“Giờ chúng ta sẽ đi học nhóm nhé?”

“Gì? Sao tôi lại phải làm thế?”

“Cậu lạnh lùng quá đấy, Mirei-san... Chơi với Umi-san chút đi.”

“Và nếu cậu không cư xử như một cặp đôi, Umi sẽ ghét cậu đó.”

“Tớ không định làm thế đâu. Tớ thích Mirei mà.”

Lũ lợn nái đang hú hét ở phía sau.

Đây là lý do tại sao tôi không ưng nổi cái lũ diêm dúa.

Ngay cả trong lớp mấy ngày gần đây.

“Cậu đang hẹn hò với Umi à?”

Tôi đang trong một mối quan hệ với Masa, nên là không.

Tôi đang hẹn hò với Masa. Nên tôi không muốn cậu ấy hiểu lầm tôi.

Nhưng tôi không muốn làm thế được vì mọi thứ đã như vậy suốt từ tiểu học và nếu tôi phô trương nó ra, nó có thể bị hiểu lầm là ngoại tình. [note49666]

Tôi muốn tình tứ với Masa cơ.

Có lẽ từ góc nhìn của cậu ấy tôi có chút lạnh lùng.

Rồi kỳ thi đã kết thúc và hôm nay là ngày thông báo xếp hạng.

“Wow! Điểm tuyệt đối đó, Mirei!”

“Thật kìa.”

“Mirei-san, lúc nào cậu cũng đứng đầu!”

Tôi không quan tâm cái đó.

Đúng hơn là...

“Kia rồi.”

Tôi nhìn vào bảng điểm năm nhất.

Tại đó.

Hạng 1: 1000 điểm Sato Masaya.

“Tuyệt vời.”

Masa đạt điểm tuyệt đối..

Ngẫm lại thì, trước đó cậu ấy lúc nào cũng học.

Cậu ấy thực sự đã rất cố gắng.

Hôm nay tôi sẽ thưởng cậu ấy chính xác những gì cậu xứng đáng.

Tôi sẽ nói vào giờ hoạt động câu lạc bộ.

“Masa!”

“Ah, Mirei-san.”

“Giờ ổn rồi chứ?”

“Em đoán vậy...”

“Này năm nhất. Giáo viên muốn gặp cậu kìa.”

“Em hiểu rồi.”

Con khỉ đó thật phiền phức tới mức tôi muốn vứt hắn ta lại trên kệ hàng Amazon.

“Umi.”

“Ơi?”

“Tôi chỉ nghĩ Umi không hơn gì một con khỉ. Đừng có nói chúng ta đang hẹn hò hay gì hết.”

“Eh...”

“Đừng có nói chuyện với tôi, cậu đang khiến tôi khó chịu đấy.”

Tông giọng ấy nào ai ngờ được lại đến từ con gái chủ tịch.

Tôi nói rồi quay lại tập luyện.

~~~~~~~~~

Sau kỳ thi, và tập luyện xong.

“Này.” (Umi)

“Chuyện gì vậy ạ?” (Masa)

“Mày mè nheo với Mirei đấy à?” (Umi)

“Eh?” (Masa)

“Cô ấy lại bảo tao hôm nay không nói chuyện với cô ấy, nhưng tất cả là lỗi của mày phải không?”(Umi)

“Eh, không phải.” (Masa)

Tôi cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.

“Tao cũng không biết đang có chuyện gì. Trước đấy cô ấy có nói là không thích mày.” (Umi)

“Ehh...” (Masa)

Mirei-san...cái đó có lẽ là thật.

Gần đây tôi không thể làm việc hẳn hoi, chắc là vì việc học.

“Bọn tao chỉ là cặp đôi đang cãi nhau và sẽ làm lành sớm thôi, nhưng mày, tao thấy tội cho mày đấy...” (Umi)

“Em hiểu rồi...” (Masa)

Trường hợp tệ nhất có thể xảy ra, chị ấy sẽ bỏ rơi mình vì vài lý do.

Tôi sẽ đi làm lại nơi khác sau vậy.

Mọi thứ dù sao cũng sẽ tốt hơn nhiều nếu tôi đích thân đề nghị làm thế.

Thế cũng có lẽ sẽ giúp ích cho Mirei-san.

.

“Haha, ra vậy...”

Trên đường về nhà, tôi lại khóc thêm lần nữa.

“Mình đúng là thằng mít ướt...”

Tạt qua công viên rửa mắt chút nào. Ít nhất tôi muốn kết thúc mọi chuyện với ấn tượng tốt.

“Ah, xích đu.”

Mẹ thường đẩy cho tôi từ phía sau.

Tôi ngồi lại trên chiếc xích đu lần đầu sau rất nhiều năm.

“Mình không muốn dừng lại...”

Tôi đã rất hạnh phúc với cuộc sống hiện tại. Nhưng hạnh phúc nào kéo dài được mãi mãi. Tôi hiểu được điều này chỉ bằng nhìn lại mọi thứ từng xảy ra với tôi từ trước tới giờ.

“Huh, Masa.”

“Mirei-san...”

“Chuyện gì vậy?”

“Em đang nghỉ ngơi chút.”

“Vậy chị cũng nghỉ ngơi vậy.”

“Em sẽ mua cho chị gì đó để uống.”

“Ổn mà. Cậu cứ ở lại đi.”

“Em hiểu rồi.”

Sự tĩnh lặng bao trùm.

“Đứng nhất trong kỳ thi phải không?”

“Mirei-san, chị cũng rất tuyệt vời.”

Chúng tôi đã không nói chuyện với nhau nhiều lắm trong suốt một khoảng thời gian.

Tôi không biết cách mở lời.

Tôi đoán mình nên nói luôn ở đây.

Tôi nghĩ Mirei-san chắc chắn sẽ chia tay với một kẻ như này càng sớm càng tốt.

“Mirei-san.”

“Sao vậy?”

“Chúng ta chia tay nhé?”

“Eh?”

Chị ấy dường như đã dừng suy nghĩ trong giây lát.

“Eh? Đợi, đợi một chút! Cậu nói vậy có ý gì?”

Biểu hiện của Mirei-san có chút lạ. Nó khác với phản ứng mà tôi dự đoán.

Nếu là bình thường.

“Chị hiểu rồi.”

Và tôi nghĩ chị ấy sẽ chọn cái bình thường kia.

Nhưng không.

“Em sẽ nghỉ học cao trung và đi kiếm việc làm.”

“Tại sao?”

“Eh. Bởi vì, Mirei-san, em ở bên chị.”

“Sao cậu lại nghĩ thế?”

“Bởi bạn trai chị bảo chị không thích em...”

“Chị chưa từng nói thế! Chị chưa từng nói thế! Ý chị là, hắn không phải bạn trai chị! Hắn là một con khỉ và hắn chỉ nói thế và khiến mọi thứ rắc rối lên. Không phải em mới là bạn trai chị sao?”

“Chị ổn với em?”

“Chị hoàn toàn ổn với em. Chị yêu cái cách em luôn cố gắng hết mình cho công việc của chị, sự dịu dàng em luôn dành cho chị. Chị yêu em. Chị muốn ở bên em. Chị còn muốn làm tình với em mỗi ngày.”

“Đợi, bình tĩnh đã! E-Em hiểu rồi.”

Hình tượng Mirei-san lạnh lùng đang dần sụp đổ.

Tôi khá bất ngờ vì chị ấy chưa từng đề cập bất cứ điều gì về chuyện này trước đây.

“Em không cần phải trở thành quản gia nếu em muốn. Chị sẽ chăm sóc cho em. Tất cả những gì em cần làm là ở bên chị.”

“Thế không ổn. Chị sẽ mệt mỏi lắm, Mirei-san.”

“Em luôn dịu dàng với chị như thế. Em tốt bụng quá rồi.”

“Dịu dàng với người mình yêu là chuyện bình thường mà.”

“Chị xin lỗi. Chị có thể không truyền đạt được tình cảm chị dành cho em từ giờ, nhưng liệu em sẽ tiếp tục thích chị chứ?”

“Em cũng thích một Mirei-san lạnh lùng như thế, nên em không có vấn để gì cả.”

“Chúng ta nắm tay nhé?”

Có lẽ Mirei-san cũng có mặt khá là ga lăng.

Rồi chúng tôi cùng nhau quay về nhà.