-----------------------------------------------------------------------------------

Sau giờ học, tôi ghé qua lớp bốn.

Tôi thường hay không làm như thế này, vì thế điều này thật căng thẳng quá.

Không hiểu vì sao tôi rất muốn đi chỗ khác thay vì ở đây, tôi nhìn vào cửa phòng học để xem trong đó đang có gì.

“...Oh, cô ấy kia rồi.”

Tôi thấy Kiriya ở gần cuối phía cửa sổ. Cô ta đang đọc sách mà không hề để ý đến tôi.

Từ khoảng cách này trừ khi tôi hét to nếu không cô ta sẽ không nghe thấy tôi.

Đây là thời gian cho việc đó. Mày hãy dựa vào người khác nào.

Tôi gọi một cô gái gần với tôi nhất.

“Um, Tôi có thể tìm Kiriya-san được không?”

“H-hả! Cậu muốn tìm Kiriya làm gì?”

“À thì tôi không thể nói chi tiết nhưng tôi có việc tìm cô ấy để giải quyết.”

“Vậy à. Vậy cậu là tên quấy rối.”

“Không, Tôi không phải tên quấy rối.”

“Tôi không có bằng chứng nào nhưng mà tôi không có đủ can đảm để đến lớp khác mà quấy rối được. Tin tôi đi.”

Khi tôi nói sự thật đau lòng đó cô ấy đặt tay lên càm rồi ngước nhìn tôi.

“Hmm, tôi không thể gọi cô ấy ra trừ khi cậu nói cho tôi biết cậu muốn làm gì.”

“Đó là việc cá nhân nên tôi sẽ rất vui nếu cậu không hỏi về nó...”

“Vậy cậu không thể nói về nó?”

“Đơn giản là vậy.”

“Vậy thì rời đi cho.”

“Ểh? Đi...tại sao?”

“Nếu cậu không chịu làm rõ mục đích của mình thì tôi sẽ không gọi Kiriya ra đâu. Nên ~ hãy ~ rời ~ đi ~cho.”

Rõ ràng là tôi đã hỏi nhầm người rồi. Cô ta là quản lí của Kiriya hay gì đó à.

Cô ta giống như sẽ không gọi Kiriya trừ khi tôi nói tôi định làm gì trước.

Tôi xoa hai bên thái dương của mình.

Tôi nên làm gì đây? Tôi có nên hỏi người khác không? Nhưng cô gái này đang nhìn tôi vẻ mặt nhăn lại vì kinh tởm.

Tôi cảm thấy rằng nếu mình hỏi người khác thì tôi sẽ bị phân tâm mất.

“Cậu đang làm gì ở đây? Đây là lớp của tôi mà.”

“Oh, được cứu rồi. Cảm ơn cô vì đã lại đây. Tôi có vài chuyện cần nói với cô, cô có thể đi nói chuyện với tôi một lúc được không?”

Tuyệt. Kiriya nhìn thấy tôi rồi.

Bây giờ cần làm là đi đến một địa điểm khác và tỏ tình cô ta thôi.

“N-nói chuyện sao...errm. Hmmm, tôi không biết cậu đang nói gì cả...Ermm. Nhưng tôi không có ý kiến gì cả”

“Ah, phải vậy chứ.”

Khi trả lời xong, tôi quay gót để đi đến một nơi khác. Tuy nhiên tôi cảm thấy có ai đó chạm vào cánh tay phải của mình.

“Này này, đừng có tiếp tục mà không thông qua tôi, quản lí của cô ấy. Cậu tính dẫn Kiriya của tôi đi đâu đấy?”

Nhìn cô gái mà tôi đã nói chuyện trước đó. Cô ta đúng là quản lí của Kiriya.

“Quản lí??”

Khi tôi hỏi thì Kiriya chỉ đáp lại bằng một tiếng thở dài.

“Cô ấy chỉ tự mình nói điều đó thôi đừng có quan tâm.”

“Ca-cái gì...! Không thể nào! Mình vừa bị đuổi việc trước khi mình biết sao?”

“Từ đầu tớ chưa bao giờ thuê cậu làm quản lí cả.”

Cô nàng xinh đẹp đó đổ gụt xuống, có lẽ vì cô ta quá sốc vì mình không được thuê.

Cô ấy trông rất tuyệt vọng và lẩm bẩm “ôi không” một mình.

Như thường lệ những kẻ điên luôn cố gắng hút lấy lẫn nhau nhỉ.

Dù sao thì tôi cũng không có thời gian để lo cho một người mà đến tên cũng không biết.

Tôi đề nghị Kiriya chuyển địa điểm.

“Cô có thể lên sân thượng được không?”

“Không muốn, nói ở đây và ngay bây giờ.”

“Tôi không muốn mọi người nghe thấy nó nên hãy chuyển địa điểm.”

“Tôi không quan tâm nếu mọi người có nghe thấy.”

Cô không biết tôi đang nói về điều gì à?

“Tôi không muốn người khác nghe thấy tôi đâu.”

“Vậy thì...không phải là tôi không thể, nhưng--- à phải rồi. Nếu cậu nắm lấy tay tôi thì tôi sẽ đi chỗ khác với cậu.”

“Sao chúng ta cần phải nắm tay?”

Tôi nghiêng đầu bối rối.

Tôi không cần nắm tay để đi từ đây lên sân thượng.

“Nhìn đi, hàng lang rất đông phải không? Để chúng ta không bị tách nhau ra.”

Dường như có lí do nào đó, nhưng trừ khi gặp rắc rối nếu không thì sẽ không thể nào lạc trong trường học được.

Tôi hỏi ý định thật sự của Kiriya trong khi nhìn thẳng vào mắt cô.

“Cô thật sự muốn làm gì?”

“Tôi chỉ muốn nắm tay....--không phải. Nó chỉ là một cái cớ. Đúng thế, chỉ là một cái cớ. Nó không phải do tôi muốn hay gì đâu... B-bắt đầu lại nào. Hãy bắt đầu lại! Lần này tôi sẽ nói chính xác.”

Cô ta chỉ cần đáp lại chỉ với vài từ nhưng Kiriya bắt đầu đỏ mặt rồi luyên thuyên một mình.

Cô ấy đã yêu cầu được bắt đầu lại nên tôi đã hỏi lại.

“....Ý định thật sự của cô là gì?”

“Tay tôi lạnh nên tôi chỉ đang cố tăng nhiệt độ cơ thể mình.”

“Tay tôi cũng lạnh.”

“Mmm,… không thể dùng nó được ư. Vậy không còn cách nào khác, tôi sẽ sưởi ấm cho cậu. Tôi là người rất ấm trong thời tiết lạnh.”

“Ý cô là gì khi nói điều đó? Tôi không khó chịu khi tay mình bị lạnh đâu.”

“Nắm tay tôi là gia bảo đó. Một vài người thậm chí còn vui mừng đến phát khóc.”

“Sẽ không có ai như thế...”

“Có đó, nó là sự thật”

Kiriya nắm chặt cả hai tay cổ cô ấy.

“Vậy thì họ đâu?”

“Ở đây.”

“Ở đây--ah.”

Kiriya chỉ ngón trỏ mình vào cô gái đang gục dưới sàn.

Có lẽ vì cô ấy đã quá sốc khi biết rằng mình không phải là quản lí của Kiriya nên bây giờ cô ấy trông thất thần như vậy. Tôi có thể thấy linh hồn của cô ấy bay ra khỏi miệng cô.

“Tôi thấy rồi. Xin lỗi vì đã nghi ngờ cô.”

“Đúng thế. Cậu nên chấp nhận nó. Vậy cậu sẽ nắm tay tôi chứ?”

Một bàn tay trắng mịn được đưa ra trước mặt tôi. Có vẻ cô ấy rất muốn nắm tay tôi.

Tôi rất muốn từ chối nhưng Kiriya sẽ không chịu rời khỏi đây cho đến khi tôi nắm tay cô ta.

“Hah.”

Tôi phải nắm lấy bàn tay đang được đưa ra.

“Oops, ---buh. Này, cậu đang cố làm gì thế, nắm tay? Cậu đúng là đồ kinh tởm!”

----và tay tôi bị tát mạnh.

Nhìn sang bên cạnh, tôi thấy cô nàng quản lí tự xưng đang trừng mắt nhìn tôi với vẻ thù địch.

“Ah.. Sắp được rồi mà...”

Kiriya thốt tiếng phàn nàn nhỏ nhưng đã bị tiếng hét lấn át đi.

“Kể cả cậu là đàn ông, tôi cũng sẽ không cho phép cậu chạm vào Karen-san. Cô ấy sẽ đi con đường yuri cùng với tôi. Tôi sẽ không để một tên thú tính như cậu nắm tay cô ấy!”

“Oh, tớ sẽ không đi cùng cậu đâu!?... Nhìn đi, đừng có dính dáng đến cô ấy nữa. Cô ấy điên thật.”

“Ah, ooohhh.”

Kiriya nắm lấy tay tôi và bắt đầu chạy.

Tôi chỉ biết chạy theo cô ấy, như thể bị kéo bởi một lực hấp dẫn. Thật thú vị khi mà bị cô ấy nói rằng mình bị điên.”

Kiriya và tôi chạy băng qua đám đông.

Tôi không hiểu được mối quan hệ giữa Kiriya và cô ta. Nhưng tôi thấy rằng Kiriya đã rất lúng túng khi xử lí cô ta.

Nhưng mà có lẽ tôi sẽ không dính dáng gì tới cổ nữa. Đó là điều mà tôi nghĩ.

--------------------------------------------------------------------------------