Đó là buổi chiều ngày hai mươi tháng bảy — chỉ còn một ngày nữa thôi là kỳ nghỉ hè sẽ bắt đầu.
Ở sau sân trường cao trung chúng tôi có một tán cây anh đào. Người ta thường truyền tai nhau rằng những cặp đôi tỏ lòng với nhau dưới ngọn cây ấy chắc chắn mai này sẽ thành vợ thành chồng. Chẳng biết ai là người khởi xướng cho câu nói đó, nhưng tôi đã bị dụ đến một nơi in dấu truyền thuyết như thế.
Hiện đang đứng trước mặt tôi chính là Fujinomiya Shirayuki. Chung quanh chẳng còn lấy một ai khác, duy chỉ có mình hai đứa chúng tôi.
Fujinomiya cứ không ngừng nghịch ngợm sợi ruy băng mềm mại buộc trên mái tóc đen suôn dài của mình.
Trông nhỏ thật trưởng thành và xinh đẹp. Cặp mắt dài hé mở để lại cho người nhìn vào một ấn tượng sâu sắc. Dù nom như một kẻ thiếu hoà đồng, song khuôn mặt giàu biểu cảm của nhỏ lại chẳng hề toát lên vẻ kiêu căng.
Dáng người nhỏ dong dỏng và mảnh mai, kèm theo đó là bộ đồng phục mùa hè tôn lên hai trái gò đào lớn đến nỗi khiến cho ánh mắt người ta vô thức bị cuốn vào.
Chưa kể, thành tích của nhỏ còn nằm trong tốp đầu của lớp, khả năng thể chất cũng không phải dạng vừa.
Một con người hoàn hảo tuyệt đối. Nếu dám cả gan mà chê bai nhỏ, thì kiểu gì thằng tôi đây cũng sẽ bị trời đánh thánh vật cho coi.
Tôi khá tò mò về việc tại sao mình, một đứa con trai quê mùa, khó gần, thiếu nổi bật trong lớp, lại được một cô gái xuất sắc và tài năng như thế gọi đến đây. Tôi làm gì có cái tư cách đó chứ.
Thằng tôi đây chính là vậy đấy, và lý trí của tôi đã liên tục điềm tĩnh lẩm bẩm suốt một hồi lâu rằng, "Chú mày đừng có hí hửng vội."
Tôi là loại người bị chính những kỳ vọng của bản thân nhấn chìm trong nỗi sầu muộn. Nếu không muốn phải thất vọng, thì chi bằng đừng hy vọng ngay từ đầu đi cho rồi.
Dưới ánh mai rát bỏng, tiếng ve kêu ríu rít râm ran, tôi hồi hộp đợi nhỏ lên tiếng. Bên trên, tán anh đào vẫn còn non, chưa đủ cành đủ lá để che bóng cho chúng tôi được.
"... Kashima-kun."
Giọng nói lo lắng của nhỏ khiến cơ thể tôi hơi run lên một chút. Một giọt mồ hôi chảy xuống cằm, bắt nguồn từ cả cơn nóng nực lẫn nỗi âu lo.
Fujinomiya nhìn tôi và nói với cặp má phiêm phiếm hồng.
"Tớ thích cậu. Xin hãy hẹn hò với tớ nha."
— Thật không thể ngờ được rằng, cứ như thế, kỳ nghỉ hè của tôi đã bị tước đoạt chỉ trong vòng năm phút?
Đây là câu chuyện về hành trình lấy lại thanh xuân của tôi, sau khi kỳ nghỉ hè năm nhất cao trung bị người ta đánh cắp đi mất.